Đỗ Duy cười cười, đang muốn nói mấy lời xí xóa, Joanna sầm mặt, nói nhỏ:
- Ta… thấy ngươi hôm nay ra ngoài dùng xe lăn.
Câu nói này rất nhỏ nhẹ, nhưng Đỗ Duy nghe ra, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Joanna.
Joanna nghiêm túc, lắc đầu:
- Ngươi cái người này, có chuyện gì đều giấu diếm, chẳng lẽ ta… còn có Vivian, chúng ta đều là loại nữ nhân kia sao. Chẳng lẽ không thể phân ưu cùng ngươi?
Đỗ Duy không nói chuyện.
- Hai trục dưới xe lăn của ngươi đều đã gãy, ta nhìn ra. Tựa như bị lực rất mạnh đánh vào, còn có, xạ châm trong tay vịn xe lăn của ngươi cũng dùng hết, đừng quên. Châm nhọn trong tay vịn được bôi vào dược phấn gây tê, là lấy từ lão sư cho ngươi.
Joanna nói, cúi đầu, nhìn vào mắt Đỗ Duy, trầm giọng:
- Nói cho ta, có phải ngươi đã động thủ với người trong hoàng cung?
Đỗ Duy biết không giấu nổi, hắn cười khổ, tay nắm éo Joanna Kiều, nhỏ giọng:
- Xem ra muốn giấu được người bên cạnh thật không dễ.
Sau đó hắn thừa nhận:
- Không sai, ta trong lúc li khai, có tới sau hoàng cung, có người thử hành thích ta.
- Hành thích ngươi?
Joanna không chút lo lắng, người khác không biết tình trạng Đỗ Duy, nhưng Joanna cùng Vivian lai hiểu rất rõ.
Đỗ Duy nhìn như "tê liệt". Nhưng chỉ là mất đi ma lực, thân thể hắn hiện tại cường hãn gần như bất tử. Dù đứng yên cho người khác lấy đao chém, chưa chắc đã thương tổn được một cọng lông của hắn.
- Ai làm?
Joanna hỏi ra vấn đề khiến người khác thật sự bận tâm:
- Chẳng lẽ là nhiếp chính vương?
Đỗ Duy lắc đầu:
- Hắn có động cơ, chẳng qua ta nguyện tin không phải hắn.
Tiếp đó Đỗ Duy hít thật sâu, cười khổ:
- Chuyện này, ta còn có nhiều điểm nghĩ chưa rõ.
Đáng tiếc, Joanna cũng không thiện quyền mưu cơ biến, chuyện này, không thể phân ưu với Đỗ Duy.
Chỉ nhìn Đỗ Duy than thở, Joanna mềm lòng, nhè nhẹ tựa lên vai Đỗ Duy:
- Không nghĩ được thì thôi! Hừ, ai dám lại tới chọc ngươi, trực tiếp một kiếm chém chết! Nếu để ta biết là ai, dù hắn là thiên vương lão tử đi nữa, ta trực tiếp vung kiếm giết tới cửa.
Đỗ Duy cười cười, lại nghĩ tới chuyện khác:
- Ân,… chuyện xe lăn, Vivian đã biết?
Joanna như không chút thẹn thùng:
- Không nói! Hừ, nàng còn tinh tế hơn ta, nàng phát hiện trước. Sau đó nói cho ta, Vivian cầu ta tới bên ngươi, lúc này nàng đang ở trong phòng chuẩn bị cho ngươi áo bào mới. Hừ, ngươi thay áo bào rồi đi ra, chỉ cần là người mù đều có thể nhìn ra dị thường.
Nói tới đây, Vivian đã mang áo bào mới tới. Hai tỷ muội này đều mặc váy ngủ rất giống nhau, màu sắc chỉ hơi khác biệt. Vivian cũng đi chân trần, nâng áo bào mới tới, thấy Joanna trong lòng Đỗ Duy, cố gái ngốc có chút ngượng ngừng, ngược lại, Joanna tùy tiện ôm cổ Đỗ Duy, trừng muội muội, quát lên:
- Đỏ mặt cái gì, chẳng lẽ ngươi chưa từng ngồi sao?
Đỗ Duy lắc đầu:
- Đừng ăn hiếp muội muội ngươi.
Tới đây, Vivian mới tới gần, Đỗ Duy cũng kéo qua. Để nàng ngồi lên một đùi mình.
Joanna trợn mắt, lại ngon ngoãn chuyển sang ngồi một bên, nhường ra một cái đùi.
Hai mỹ nhân ngồi trên đùi tựa vào lòng, Đỗ Duy cảm thấy tốt hơn, nhìn áo bào mới trong tay Vivian, cười nói:
- Làm sao? Chẳng lẽ ta ngay cả y phục cũng mua không nổi? còn cần thê tử tự tay may áo cho ta?
Vivian đỏ mặt, vội vàng nói:
- Không, không phải... là, là ta, ta thấy ngươi… T
Joanna châm chọc một câu:
- Ta nói rồi mà! Chờ ngươi nói xong một câu này. Trời đã sáng bảnh ra…a!
Một tiếng cuối cùng, là do Đỗ Duy thấy nàng tiếp tục ăn hiếp Vivian, vươn tay vỗ mông Joanna.
Joanna má đỏ ửng, mắt đầy vũ mị. U oán nhìn Đỗ Duy, thanh âm cũng mềm nhũn, nhẹ nhàng:
- Chúng ta hai người nhìn ra ngươi đã gặp chuyện trong cung. Vivivan cô nàng ngốc này lo cho ngươi, may áo mới cho ngươi, lại nạm mấy ma pháp thạch. Vivian còn gia trì hai tâm linh ma pháp lên trên, sau này ngươi mặc vào, dù là chúng ta không ở bên, dù xảy ra chuyện gì, chỉ cần chúng ta không ở quá xa đều lập tức cảm ứng được.
Tuy thứ này không có tác dụng lớn đối với Đỗ Duy, chẳng qua cũng là tâm ý của hai người, Đỗ Duy cười, cầm lấy áo bào. Đặt lên bàn, ôm lấy hai tỷ muội. Hôn mỗi ngươi một cái, lại than thở:
- Đáng tiếc…
- Đáng tiếc cái gì?
Đỗ Duy lên mặt, tỏ ra nghiêm túc:
- Đáng tiếc… không khí tốt như thế này. Lại… không làm gì được. Bạn đang đọc truyện được tại
Trong đêm, ba người ở trong thư phòng, ngồi trên một cái ghế, ôm lấy nhau. Thỏ thẻ nói chuyện, cực tuyệt. Cũng không biết Đỗ Duy nói gì, khiến Joanna hai má đỏ ửng, Vivian thẹn thùng không dám ngẩng đầu lên, hai người đều mị nhãn nhu tình, nhu thận như con mèo nhỏ, hiển nhiên đã động tình.
Nhưng lúc này, phía ngoài từ xa xa truyền tới thanh âm phá tan phong cảnh.
- Đại nhân…
Tiểu quản gia Sandy vô lực nói, vô cùng căng thẳng từ lớn kêu vọng lại:
- Không dám quấy rầy đại nhân cùng phu nhân nghỉ ngơi, nhưng có việc gấp.
Sandy hiển nhiên rất sợ sệt. Đại khái sợ Joanna, đứa bé lanh lợi này không dám tới gần, chỉ ở xa hô lớn tiếng:
- Có khách nhân cầu kiến ngài.
- Bây giờ ư?
Joanna nổi giận, đang lúc đẹp lại bị cắt đứt, tức giận muốn đỏ lên Sandy:
- Khách nhân nào lại tới thăm lúc nửa đêm.
- Là là là, ta cũng biết là không hợp quy củ. Nhưng khách nhân này ta không thể đuổi… Công tước đại nhân, là, là phu nhân Listeria tới.
Phu nhân Listeria?
Đỗ Duy sửng sốt.
Mới vừa từ biệt ở hoàng cung. Chỉ thời gian ngắn, nàng đã chạy tới gặp mình làm gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...