Bệnh của Đỗ Duy lúc này khiến hắn mất đi chỗ dựa lớn nhất ngày trước: Tinh thần lực! Sau khi mất tinh thần lực, cảm giác nhạy bén của Đỗ Duy liền kém xa trước đây. u là trước đây, loại thích khách này đừng nói là ám sát mình, chẳng chờ đối phương tiếp cận mình thì tinh thần lực nhạy bén cường đại của Đỗ Duy đã có thể phát giác được sát khí và luồng tâm tư của đối phương!
Nhưng hiện tại, độ nháy bén cảm giác của Đỗ Duy gần như chỉ bằng một người bình thường. Mà chờ khi hắn phản ứng lại thì thích khách đã đắc thủ!
Lực lượng chủy thủ đâm vào ngực cực lớn, nếu không phải chỗ Đỗ Duy ngồi đang dựa vào tường, chỉ e đã trực tiếp xô hắn ngã về phía sau rồi!
Hơn nữa, dưới tác dụng của đấu khí, "roẹt roẹt" vài tiếng, áo da trước ngực Đỗ Duy nhất thời rách toạc, bông sợi tung bay, khuôn mặt tên thích khách này cứng đơ, trong ánh mắt lại tràn đầy sát khí và hung ác, cổ tay đang cầm chủy thủ còn bởi vì dùng lực quá mức mà run rẩy, ngón tay trắng ởn!
"Kèn kẹt" vài tiếng, dưới một kích mạnh mẽ của một võ sĩ thích khách có thể thi triển ra đấu khí, ngay cả xe lăn bằng gỗ Đỗ Duy ngồi đều chịu không nổi, mấy thanh trục gỗ dưới sự chấn động mạnh mẽ nhất thời bị nứt gãy!
Mà lúc này, một ý niệm duy nhất trong lòng Đỗ Duy chính là: thích khách!
Ai muốn giết ta? Nhiếp Chính Vương?
Thần, gã muốn giết ta!? Trong nháy mắt, động tác thân hình hai người dường như đều cương cứng lại.
Tên thích khách ánh mắt đầy sát ý. Đấu khí điên cuồng phát động hướng thẳng đến thân thể Đỗ duy đâm tới.
Chớp mắt, tên thích khách ngỡ rằng mình đã đắc thủ, nhưng sắc mặt chợt biến.
Hắn có cảm giác chủy thủ trong tay hắn đã đến đích. Như thế nào đâm tới trước lồng ngực công tước thì lại ko thể đi vào.
Chính mình đã bạo phát ra toàn bộ đấu khí, y phục của Đỗ Duy lẫn xe lăn của hắn đều đã bị phá nát. Thế tại sao lại chỉ tới được trước ngực Đỗ Duy mà ko thể đâm vào tới da thịt?
Trong một tích tắc tến thích khách phát ngơ ngẩn.
- Ai phái ngươi tới?
Tỉnh táo lại, Đỗ Duy dùng một cỗ ngữ khí lành lạnh hỏi.
Tên thích khách ko trả lời. Trong ánh mắt toán lên sự kiên quyết.
Trong khi một nắm đấm đã hung hăng hướng tới Đỗ Duy mà tung ra một kích.
Một quyền này của hắn đã phát ra toàn bộ đấu khí. Một quyền tựa như có thể phát nát một tảng nham thạch lớn.
Nhưng là, ba một tiếng, quần áo Đỗ Duy bay lả tả, nắm tay lại giống như đánh vào một đám bông vậy. Thân thể của tên ám sát này cũng không hề cứng rắn, mà lại mềm mại như da thịt người bình thường, thế nhưng 1 quyền này, lực lượng vẫn như cũ bị dội ra ngoài!
- Ai phái ngươi tới đây?
Đỗ Duy vẻ mặt bình thản, hỏi tiếp một câu.
Thích khách không đáp trả. Bỗng nhiên rút thanh chủy thủ ra, lần này lại hướng phía tròng mắt Đỗ Duy đâm tới!
Theo hắn nhận định, người này trên thân thể có chút cổ quái. Chỉ có tròng mắt là một trong những bộ vị yếu nhất của cơ thể, với lực lượng của mình hiện giờ, cũng đủ để đâm xuyên tròng mắt đối phương, ngập vào tận óc !
Lúc này Đỗ Duy mới cử động.
Hắn giờ đã mất đi ma pháp, đồng thời còn không thể khống chế thân thể toàn diện... Điều này cũng ngang với một ma pháp sư mất đi ma pháp, mà trên thân lại không biết một chút vũ kỹ nào.
Không chút nghi ngờ, mấy ngày hiện tại này chính là lúc thực lực Đỗ Duy yếu nhược nhất.
Nhưng muốn giết Đỗ Duy... Hiện tại cũng không phải là thời cơ tốt!
Bởi vì, thân thể hắn trải qua bách luyện đã trở nên cứng rắn như cương thiết!
Nói theo lão Chris, thân thể cường hãn như vậy, ngay cả cường giả thần cấp cũng đều tu luyện không được. Nếu muốn đả thương Đỗ Duy, các công kích phổ thông đã hoàn toàn vô hiệu! Cũng chỉ có cấp độ thánh giai trở lên ra tay, may ra mới có thể đả thương đến thân thể Đỗ Duy.
Đỗ Duy tay nắm lấy tay vịn xe lăn, xoay nhẹ một vòng.
Cách một tiếng, tay vịn xe lăn khẽ xoay tròn, lập tức hai đạo quang mang bích lục bắn xéo ra, chìm vào vòm ngực tên thích khách, theo sau là một luồng khói màu lục cũng phiêu tán bay ra.
Tròng mắt tên thích khách thoáng lồi ra, lập tức ngã về phía sau, thân thể trong nháy mắt mềm oặt, phốc một tiếng, ngã lăn trên mặt đất. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Đỗ Duy lạnh lùng nhìn tên thích khách nằm trên đất, tiến đến gần, ánh mắt đầy hàn khí, gằn giọng nói từng câu:
- Ai! Phái! Ngươi! Tới! Đây!
Tên thích khách nằm trên mặt đất, nhìn Đỗ Duy thật sâu, trong ánh mắt hắn tràn ngập vẻ khó tin và không cam lòng, thật không tin nổi, bằng vào mấy kích mãnh liệt của mình vừa rồi, vẫn không thể giết chết đối phương? Ngay cả một vết thương nhỏ cũng không có?
Hắn... Hắn rành rành là một tên ma pháp sư đang bệnh nặng a! Vả lại, trên người đối phương cũng không có chút cảm ứng nào của đấu khí phòng ngự!
Chẳng qua, vẻ không không cam chỉ thoáng qua trong mắt, tên thích khách hốt nhiên hừ một tiếng, ánh mắt trở nên thản nhiên, dùng sức cắn mạnh vào răng.
Chỉ sau mấy lần hô hấp, trong miệng hắn liền chảy ra một dòng máu kì dị màu lam, thân người giật nhẹ hai cái, lập tức tắt thở.
Đỗ Duy lẳng lặng ngồi cạnh bên, nhìn thi thể tên thích khách trên mặt đất, trên mặt hiện lên một tầng hàn sương!
Đây là một cái bẫy rập!
Tên kia giả dạng người hầu để tiếp cận mình, khó trách tỏ vẻ khẩn trương như thế, còn phát run... Đáng cười chính mình lại tưởng đối phương hảo tâm! Đi theo mình đến cái địa phương hẻo lánh này.
Là Nhiếp Chính Vương ư? Là Thần hoàng tử?
Đỗ Duy chẳng muốn nghĩ như vậy, trong lòng gã mơ hồ trước sau không mong trở mặt quyết liệt với vị quân chủ trẻ tuổi thông minh ấy.
Thần hoàng tử có lý do giết mình hay không?
Khiến Đỗ Duy chạnh lòng chính là… hình như là Có!
Nếu Thần hoàng tử thực sự lâm bệnh nặng không gượng dậy được, vậy thì trước khi hắn chết, vì quét dọn con đường quyền lực cho con hắn, dường như cũng có động cơ giết mình!
Dù sao thì trước khi quân chủ đời trước truyền ngôi, đều phải thanh trừ quyền thần, để tránh xuất hiện tình huống quân mạnh vua yếu sau khi quân chủ trẻ tuổi đời tiếp lên ngôi.
Nhưng…
Không… không phải y, hẳn không phải y.
Đỗ Duy lắc đầu, tức tốc xoay chuyển ý niệm: nếu Thần hoàng tử muốn giết mình, vậy chẳng phải chỉ một thích khách đơn giản như thế được. Cung đình ma pháp sư hẳn cũng nên xuất thủ!
Tâm tư Đỗ Duy lúc này rất phức tạp, hít một hơi thật sâu, gắng gượng mình bình tĩnh lại.
Qua khoảng một tuần trà, cuối cùng, có mấy người hầu cung đình trực luân phiên, đi vào bên trong điện này, dường như là đến quét dọn.
Những người này đẩy cửa tiến vào. Đột nhiên nhìn thấy thi thể trên mặt đất, còn có ngồi ở đằng kia, công tước hoa Tulip vẻ mặt nghiêm khắc.
Sau đó, là một tiếng kinh hô…
Rất nhanh, Đỗ Duy được một đội thị vệ ngự lâm quân cung đình hộ tống, còn có hai tên cung đình ma pháp sư áo đỏ.
Hắn mau chóng được đưa đến trong thư phòng của Thần hoàng tử.
Nhiếp chính vương đã biết được tình huống, sau khi nhìn thấy Đỗ Duy, sắc mặt Thần hoàng tử có chút trắng bệch. Trong thư phòng này một cổ dược vị nồng nặc – hiển nhiên là sự tình cấp bách, lần này Đỗ Duy đã tới phía trước, Thần hoàng tử quên mất mở cửa sổ để thay đổi không khí.
- Sao lại thế này?
Không có nửa câu dư thừa, Thần hoàng tử lập tức hỏi thẳng.
Đỗ Duy hít một hơi thật sâu, thần sắc hắn lạnh lùng mà ung dung. Không chút nào giống như có vẻ vừa mới bị ám sát, ngữ khí của hắn trấn định gần như dị thường, đem chuyện vừa mới trải qua tóm lược đơn giản, từ chính mình được một kẻ hầu từ đại điện mời đi, thẳng cho tới khi bị ám sát bên trong cái điện hẻo lánh kia.
Thần hoàng tử lập tức đối với người bên cạnh truyền vài mệnh lệnh.
Sau đó, khi người bên cạnh đã ra ngoài phòng. Nhiếp chính vương tiến tối trước mặt Đỗ Duy. Hai người chỉ cách nhau trong gang tay, Thần hoàng tử nhìn thẳng vào mắt Đỗ Duy, hắn chỉ nói một câu:
- Không phải ta!
Câu này rất sâu, nhưng lại cũng rất trực tiếp.
Hắn không hề hỏi Đỗ Duy hoài nghi ai, tựa hồ như biết Đỗ Duy khẳng định sẽ hoài nghi chính mình.
Nhưng người thông minh nói chuyện với nhau, là không cần phải nói lời thừa. Thần hoàng tử thẳng thắn dùng lời nói trực tiếp nhất, tỏ rõ lập trường của chính mình.
- Không phải ta, ta không hề muốn giết ngươi.
Khóe miệng Đỗ Duy khẽ động một cái, có vẻ cười cười, hắn cũng nhìn lại Nhiếp chính vương, bình tĩnh, tựa như cũng nghĩ như vậy.
Gian phòng yên tĩnh trở lại, tràn ngập một vẻ tĩnh mịch chết chóc. Kẻ kia đưa Đỗ Duy đi, dẫn đến nơi tên hầu được tìm thấy, đáng tiếc hắn đã là một thi thể, một cỗ thi thể băng lạnh.
Với thời tiết này, sau khi người chết, thi thể sẽ rất nhanh chóng cứng lại. Hắn là trúng độc chết, tự sát cũng tốt, mà bị đồng bọn thủ tiêu cũng tốt, tất thảy đều không quan trọng.
Đỗ Duy đơn giản xác nhận, chính là kẻ này dẫn mình từ phía trước vào. Sau đó, hắn cũng không hỏi nhiều, cũng không nói thêm điều gì, chỉ nhìn Nhiếp Chính Vương trút giận với thị vệ và võ sĩ cung đình thủ hạ, Đỗ Duy lại một chữ cũng không nói, duy trì trầm mặc.
Thần hoàng tử hết sức tức giận, cơn giận của y hẳn không phải là ngụy trang ra. Nhưng trong lòng Đỗ Duy vẫn có một loại cảnh giác như trước!
Bởi mới vừa rồi, hắn nghĩ đến một chỗ khiến mình đều có chút lạnh lòng: mặc cho chuyện này có phải y làm hay không, nhưng Thần hoàng tử… nếu hắn thực sự lâm bệnh nặng sắp chết, thì hắn đích thật có động cơ giết mình!
Cuối cùng, sau khi phát từng câu mệnh lệnh tra xét xong, Thần hoàng tử đuổi tất cả mọi người đi, ngay cả ma pháp sư cung đình bên mình cũng đuổi nốt, hắn quay người nhìn Đỗ Duy, ngôn từ hơi chó chút ảo não:
- Ta không biết làm thế nào khiến ngươi tin tưởng… Có người muốn giết ngươi, nhưng kẻ đó thực sự không phải ta! Đỗ Duy, ta không muốn giết ngươi!
- Ta biết.
Đỗ Duy gật đầu, đôi mắt hắn rốt cuộc đã hơi ấm áp:
- Ta tin ngươi.
Thần hoàng tử hơi yên tâm, hắn trầm ngâm chốc lát:
- Ngươi không thể chờ mãi ở đây, chuyện này cũng không thể lộ ra ngoài… Thế này đi, ngươi đã ra đằng sau quá lâu rồi, ngươi ắt phải lập tức trở về Yến hội sảnh, cứ coi mọi chuyện chưa từng phát sinh.
Nói xong, Thần hoàng tử nhìn Đỗ Duy, ánh mắt rất ôn hòa, nghiêm mặt nói:
- Thật may, ngươi không sao! Nếu ngươi thực sự xảy ra bất trắc, ta chỉ e…
Đỗ Duy phảng phất như đang cười, thanh âm hắn rất bình đạm:
- May mắn, ta không phải chết dễ như thế được.
Thần hoàng tử cũng cười cười, hắn trầm ngâm một hồi, nói một câu:
- Ta và ngươi cùng trở lại. Ưm, thích khách đó không phải xưng láo là ta gọi ngươi tới sao? Vậy thì ta và ngươi cùng nhau ra, hẳn không ai sẽ hoài nghi phát giác. Chuyện này… ắt phải bảo mật!
Đỗ Duy không nói, cũng không phản đối.
Rất nhanh, Thần hoàng tử và công tước hoa Tulip cùng nhau trở lại Yến hội sảnh, động tĩnh hai người trở lại rất lớn, khệnh khạng từ cửa bên đi vào, còn có đại đội người hầu tháp tùng.
Yến tiệc ở sảnh trong, vẫn là một điệu nhảy rất quen thuộc, âm nhạc nhẹ nhàng du dương, các quý tộc thay phiên nhau nhảy múa.
Đỗ Duy sắc mặt trông rất thong thả, thậm chí còn mang theo một tia cười nhàn nhạt, nếu nhìn vào sắc mặt hắn, phảng phất như thể mọi chuyện đều như chưa từng xảy ra.
Chỉ là, khi đi đến chỗ ngồi của chính mình, Đỗ Duy vừa mới ngồi xuống, hắn đột nhiên biến sắc !
Bởi vì , hắn nhìn thấy tiểu hoàng đế Charles !
Charles ngồi ở đàng kia, bàn tay nắm chặt , ánh mắt u ám, trên khuôn mặt nho nhỏ , cơ thịt trên khóe mắt đều nhảy động lên… Phảng phất , đã có chút không khống chế nổi sự tức giận .
Nhìn theo ánh mắt u ám của Charles, Đỗ Duy nhìn đi nhìn lại như vậy một cái trường cảnh: chính đệ đệ của mình, vị bá tước đế quốc Gabri, đang ôm lấy Muse, hai người dựa theo điệu nhạc, liên tục nhảy múa… Bên trong điệu nhạc, Gabri bất thường phảng phất như đang nói điều gì vào tai của Muse, hắn thần sắc ôn hòa , sóng mắt mê người, mang theo một vẻ nam tính ưu nhã đầy mị lực.
Mà sắc mặt của Muse vẫn giữ y nguyên vẻ lạnh lùng lãnh đạm, nhưng cuối cùng ánh mắt cũng không lạnh lẽo giống như trước.
Nhìn vào dáng múa của hai người, Đỗ Duy đột nhiên cảm thấy không cách nào có thể đè nén cơn đau đầu trỗi lên! Chống đỡ!
ign="center">Chương: 583
Nửa đêm, khi Đỗ Duy rời hoàng cung, mặt hắn buồn rười rượi.
Yến hội cung đình vẫn tiếp tục, nhưng Đỗ Duy sớm đã không chút tâm tình tham dự, ngay cả hư tình giả ý (tỏ vẻ giả bộ) hắn cũng lười làm.
Thân phận của hắn là công tước Tulip, hơn nữa mọi người biết hắn bị bệnh quấn thân, rời đi sớm cũng không ai nói hắn thất lễ.
Ngược lại, khi Đỗ Duy ly khai, phu nhân Listeria cũng mang theo muội muội ly khai. Hoàng tử Thần cùng tiểu hoàng đế hai người đều đứng dậy đưa tiễn, cũng cho bọn người Đỗ Duy đủ thể diện.
Cánh cửa đại điện vừa đóng lại sau lưng, nụ cười khách sáo trên môi Đỗ Duy lập tức tan biến. Thay vào đó là ánh mắt vô cùng lo âu.
Ngẩng đầu nhìn trời cao, quàng trường hoàng cung rộng lớn, gió rét rít gào, cuốn lấy thân. Có chút lạnh, Đỗ Duy không có cảm giác, nhưng Vivian cùng Joanna ở bên đều hơi co lại, hắn cười khẽ, mắt lộ đầy ấm áp:
- Đi thôi, về nhà.
Sau đó, Đỗ Duy nhìn qua cười khẽ với phu nhân Listeria. Gật gật đầu, coi như là đã chào, ánh mắt phu nhân Listeria giấu đi vẻ lo ấu, chẳng qua cũng chỉ cười miễn cưỡng.
Ngay sau khi Đỗ Duy ly khai, trong yến hội sảnh, hoàng tử Thần ngồi trên. Tựa như đang bình lặng lắng nghe âm nhạc, như đang dụng toàn tâm tận hưởng, tiểu hoàng đế Charles không nén khỏi phiền hà, tựa hồ cực kỳ chán ghét yến hội dài dòng này.
Contra nâng chén rượu trong tay, chạm cốc cùng đồng liêu, quay mặt nhìn vào một lớn một nhỏ hai đế vương. Vị quốc thích từ phương nam mắt lộ dị sắc.
Chậm rãi, Contra đạy xuyên qua đám người, tới một ngóc ngách, nhỏ giọng gọi lên. Một tùy tùng tâm phúc trong gia tộc, đảo mắt nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói:
- Vừa rồi công tước Tulip tới hoàng cung, có chuyện gì đã xảy ra, cố gắng tra rõ.
Tùy tùng kia tựa hồ nghi hoặc, Contra giận giữ nói:
- Đồ ngu, ngươi không phát hiện sao. Đỗ Duy đi ra, đã thay một bộ áo mới sao! Chẳng lẽ nhiếp chính vương thỉnh hắn ra sau chỉ là để hắn thay y phục.
Nói tới đay, đuổi tên tùy tùng đi, mắt Contra lộ vẻ cao thâm khó lường.
Xe ngựa dần rời xa quảng trường hoàng cung. Bóng đêm cô tịch, trên phố lạnh lẽo không một bóng người. Ngẫu nhiên nơi ngã rẽ truyền ra tiếng ủng da binh sĩ cộp cộp nện bước.
Con đường như bùn nhão, bánh xe phát ra tiếng kẽo kẹt. Đỗ Duy dựa vào thành xe. Hắn nằm mềm nhũn, một tay chống cằm. Mắt lại nhìn đệ đệ Gabri trong xe.
Trên đường về, Đỗ Duy đặc ý để Gabri ngồi cùng xe với mình, còn hai tỷ muội Vivian, Joanna đi một xe khác, cũng để dễ nói chuyện với Gabri.
- Nói đi. Ngươi vẫn không nói, là sợ ta mắng sao?
Đỗ Duy cuối cùng cũng mở miệng.
Gabri như đang thất thần, sững người mới nói:
- Sao? Cái gì? Ca ca, ngươi muốn trách mắng ta sao?
Đỗ Duy nhíu mày, nhìn vào đệ đệ, lại phát hiện đệ đệ nghi hoặc cũng không phải giả vờ.
Đỗ Duy nhẫn nại, chậm rãi nói:
- Ta trước khi đi đã cảnh cáo ngươi, đừng chọc phiền toái, nhưng ngươi đã làm gì.
- Ta cũng chẳng làm gì nha.
Gabri có chút khó hiểu.
Đỗ Duy hít một hơi thật sâu. Nhìn thẳng vào mắt đệ đệ:
- Ngươi mời Muse khiêu vũ, chẳng lẽ không phải là phiền toái?
Thấy Gabri vẫn chưa hiểu, Đỗ Duy trầm giọng:
- Bệ hạ Charles mời Muse khieu vũ bị cự tuyệt, ngươi lại… hừ, ngươi thật giỏi, cướp nữ nhân trước mắt hoàng đế. Ngay cả mặt mũi của hắn ngươi cũng quét sạch.
Gabri nhíu mày, lấy làm kỳ:
- Sao? Ca ca, ngươi vì vậy mà tức giận? Có gì chứ? Loại vũ hội này, hoàng đế không mời được Muse khiêu vũ, ta mời được, đây cũng chẳng phải chuyện lớn gì, loại chuyện này thường gặp, cũng chả là chuyện gì lớn?
Đỗ Duy than thở, nhìn đệ đệ:
- Ý ta là, tiểu Charles tựa hồ có ý với Muse, hoàng đế tranh với ngươi rồi chịu thiệt. Ta cũng không quản, nhưng trắng trợn như vậy, có chút bất trí.
Gabri cười, hắn nhìn ca ca, đột nhiên nói:
- Ca ca, ngươi đái khái từ nhỏ không tham gia dạ hội phải không? Tại yến hội, chuyện mấy người này gặp mặt, cũng chẳng là thật, ngươi cũng quá coi trọng chuyện này. Dù hắn là hoàng đế, không mời nổi một nữ sĩ khiêu vũ, vậy cũng là vì hắn không giành được tâm của nữ hài tử, cái gì mà hoàng đế với không hoàng đế. Chuyện này ai cũng không giữ trong lòng.
Đỗ Duy nghĩ lại, có lẽ mình không quá hiểu rõ việc giao tiếp giữa các quý tộc Roland. Nhưng, Đỗ Duy cũng hiểu, mình hẳn hiểu rõ tính của tên Charles này.
Tên nhóc này, chưa hẳn đã có khí lượng như vậy.
- Hắn là hoàng đế.
Đỗ Duy vẫn đề tỉnh đệ đệ của mình.
Gabri cười:
- Chỉ là một tên nhóc chưa dậy thì mười hai tuổi, ai sẽ vì chuyện nhỏ này mà làm lớn.
Nói tới đây, Gabri tiếp tục cười:
- Nói ra, cô Muse kia cũng thật khó mời. Ta mời nàng lần đầu cũng bị cự tuyệt, chẳng qua may mắn ta không phải hoàng đế, ta hiện tại còn là một thằng nhóc chưa kế thừa tước vị, có thể da mặt dày lẽo đẽo theo nàng. Nàng nói nàng không biết nhảy, ta nói sẽ dạy nàng. Kết quả, nàng bị ta quấn lấy không thoát nổi, bị ta kéo xuống nước.
Đỗ Duy lắc lắc đầu. Hắn biết đó là do quan niệm bất đồng, chỉ sợ không cách nào thuyết phục đệ đệ, suy nghĩ một chút, Đỗ Duy nghiêm mặt nói:
- Gabri, ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi phải trả lời thành thật… Ngươi, có thật lòng thích Muse không? Ý ta là, nếu như để ngươi lấy nàng. Ngươi nguyện ý không.
Gabri nghe vạy, cũng suy ngẫm, chậm rãi gật đầu:
- Nguyện ý.
Nghe lời này, Đỗ Duy mới thoải mái.
Tốt! Nếu đã vậy… Đỗ Duy vốn còn nghĩ nếu đệ đệ chỉ tùy tiện chơi bời, gặp chuyện diễn trò, vậy không cần phải vì chuyện này mà đắc tội một hoàng đế tương lai.
Nhưng nếu đệ đệ thật tâm ưa thích, vậy mình là ca ca, không thể không quản.
Vô luận thế nào, Gabri là đệ đệ của mình, mình là ca ca, cũng không thể khiến nữ nhân mà đệ đệ yêu thương phải chắp tay cho người khác.
- Ngày mai ta sẽ mời phu nhân Listeria qua đàm phán, nếu nàng không phản đối, ta làm chủ, làm hôn ước với gia tộc Listeria.
Đỗ Duy tựa hồ mệt mỏi, hắn dựa tại chỗ. Than thở:
- Chỉ vì chuyện này, ta còn phải ấp ủ một chuyện, làm sao nói chuyện với tài chính đại thần. Tiểu tử này, tước vị còn chưa kế thừa đã đính hôn hai lão bà…ai…
Gabri lộ vẻ vui mừng, nhưng tiếp đó thấy Đỗ Duy mệt mỏi, có chút bận lòng:
- Ca ca… hình như ngươi gặp chuyện phiền lòng?
Đồ Duy cười khổ, nghĩ lại chuyện gặp phải ở hoàng cung, nghĩ lại, chuyện này không cần nói với Gabri, miễn cho hắn lo nghĩ, vì thế lắc đầu, nói:
- Uhm, không có gì. Không nói.
Sau khi về tới phủ công tước, Vivian cùng Joanna đều nhận ra Đỗ Duy có tâm sự. Sau khi về tới phòng, Đỗ Duy để Gabri rời đi, xua đi bộc nhân.
Giờ đã là đêm khuya, qua mấy giờ nữa là sáng. Đỗ Duy không chút buồn ngủ, hắn cởi đồ ngủ, một mình đi lại trong phòng, từ trong ngăn tủ lấy ra một thanh kiếm được bao da cẩn thận.
Thanh kiếm này toàn thân có mấy chỗ hư hao, là một thanh kiếm cũ. Phía trên có vết xanh lục nhạt, dù đã được bảo dưỡng, nhưng vẫn lưu lại ngấn tích.
Đây là kiếm phụ thân lưu lại, Đỗ Duy ôm kiếm vào lòng, tay nhẹ nhàng vuốt ve, đột nhiên lẩm bẩm:
- Phụ thân… đứa con của người cũng không phải là bỏ đi, ha ha. Cướp nữ nhân của hoàng đế, dù là ngài năm xưa cũng không làm ra nổi chuyện này.
Hắn lơ đãng, cửa thu phòng bị đẩy ra. Joanna mặc một bộ áo ngủ màu đen đi tới, tóc nàng bạc, đi chân trần trên đất, chân trắng như tuyết, tay nâng một cây đèn được khảm ma pháp thạch sáng lung linh, chậm rãi đi tới. Nàng mỉm cười:
- Ngươi không ngủ sao?
Đỗ Duy lắc đầu, sờ lông mày:
- Ngủ không được.
- Ánh nến quá mờ, nhìn nhiều hại mắt.
Joanna tới gần, đặt ma pháp đăng (đèn) trước mặt hắn. lại nhìn Đỗ Duy, ôn nhu cười khẽ. Lặng yên sa vào lòng Đỗ Duy, vươn ra ngón tay mảnh khảnh, khẽ vuốt mi Đỗ Duy, ôn nhu:
- Tâm tình không tốt, ta thấy được… đừng mãi nhíu mày. Nhíu mày nhiều sinh nếp nhăn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...