Ác Ma Pháp Tắc

Đỗ Duy cười:
- Xem ra giáo hội vẫn rất coi chừng ta, đúng không?
- Ừm, tối năm ngày trước, có một cao thủ thử lén lút đột nhập vào, chẳng qua bị ta phát hiện.
Hussein trầm ngâm 1 chút sau đó nhìn Đỗ Duy, ngữ khí nghiêm túc:
- Ta cùng hắn đánh nhau 1 chút, đối phương rất lợi hại. Ta không thể lưu hắn lại được… ta nghĩ hắn cũng là thánh cấp.
Đỗ Duy nhảy dựng lên:
- Thánh cấp? Ngươi xác định?
- Chúng ta chỉ đánh nhau vài chiêu, sau đó hắn rút lui rất nhanh. Nhưng ta vẫn có thể khẳng định, hắn là thánh cấp.
Hussein gật đầu
Đỗ Duy nghĩ 1 chút, nếu đối phương là từ giáo hội mà tới, như vậy trong giáo hội trừ giáo hoàng, còn 1 thiên sứ nữa có thực lực thánh cấp.
Bản thân giáo hoàng đương nhiên sẽ không nửa đêm làm ra loại chuyện tình vụng trộm này, như vậy hẳn là tên thiên sứ kia đi.
Thiên sứ...
Đỗ Duy trầm ngâm chốc lát, chẳng lẽ thần điện vẫn không chịu buông tha mình ư?
Lần đó tại hậu trường võ đài, mình cùng lão giáo hoàng cũng đã đạt được thỏa hiệp, song phương hẳn nên cuốn cờ thu trống mới đúng. Chỉ là, thần điện vẫn còn chạy tới trêu chọc mình a.
Hừ… đến cùng là vì cái gì
Cuối cùng, hắn mỉm cười nói:
- Tốt rồi, chúng ta đi xem 1 chút mấy con thú non kia đi.
Hussein nhìn Đỗ Duy 1 cái, tự mình đi tới đẩy xe lăn, mà Đỗ Duy thấp giọng nói 1 câu khiến Hussein rất hạnh phúc.
- Mấy tháng nay khổ ngươi rồi. Chẳng qua giờ ngươi có thể lập tức quay về đế đô. Ta nghĩ công chúa Louise rất nhớ ngươi rồi. Công việc ở đây, ta đã tìm được người thích hợp.
Hussein rất nguyện lý rời khỏi đây đi đế đô gặp người yêu. Nhưng hắn cũng là người rất có trách nhiệm, thoáng chút chần chờ:

- Chỉ là… nếu ta không ở đây, vạn nhất giáo hội. Chẳng lẽ người điều Rodriguez tới? Không thì những người khác không thể đỡ nổi cường giả thánh cấp của giáo hội.
- Không, không phải Rodriguez. Ta có người còn hợp hơn nhiều.
Đỗ Duy chớp chớp mắt.
Người phù hợp hơn nhiều… ví dụ.. 1 con hoàng kim long khổng lồ chẳng hạn. Cộng thêm 1 linh hồn vạn năm, thế nào?
Cái lão gia hỏa kia cả ngày ở trong phủ công tước uống rượu, không bằng đem nó ném tới cái địa phương hẻo lánh này đi
***
Trong lán gỗ trải vô số cỏ mềm.
Tuy những tấm gỗ này nhìn thì đơn giản, nhưng kỳ thực mỗi tấm đều là lót sàn sắt ở dưới. Dưới sàn sắt là lò than đốt nóng, dù trong mùa đông vẫn ấm áp như xuân
Bởi vì Đỗ Duy rõ ràng, sư thứu là sinh vật sống ở đầm lầy phương nam, đã quen với khí hậu nóng ẩm nhiệt đới, mà lúc này tại đại lục lại là ngày đông lạnh giá. Để giảm bớt khả năng những con thú non vì không thích ứng được mà chết, những việc nuôi sư thứu đều được bài trí cẩn thận.
Nhóm sư thứu đầu tiên sinh ra, đến giờ tổng cộng có 31 con, trừ 2 con vì không hợp thời tiết mà chết non, số còn lại đều khỏe mạnh – chứng minh phương pháp của Kakalot rất chính xác.
Những con thú non này đều là trân bảo của Đỗ Duy. Hắn cung cấp cho mỗi con sư thứu non 1 người chăm sóc riêng – mà trên thức tế, người chăm sóc này cũng là chủ nhân tương lai của sư thứu.
Để kỵ sĩ cùng sư thứu có thể đạt được độ tâm ý tương thông cao nhất, Đỗ Duy ra sát lệnh, yêu cầu tất cả kỵ sĩ phải tự mình chăm sóc sư thứu non.
Trước mắt trong biệt viện có 1 trăm người tuyển chọn ra từ Phách Thiên Hổ không kỵ sĩ đoàn.
Hơn nữa, do nuôi dưỡng sư thứu thành công, Đỗ Duy tiếp tục hạ lệnh điều thêm không kỵ sĩ từ tây bắc tới.
Trong 1 lán gỗ ấm áp, dưới chân truyền đến từng luồng khí nóng, người người cảm thấy chút nhiệt ý.
Một con sư thứu non nằm trong ổ, vươn đầu lên kêu ô ô…
Đây mới là 1 con sư thứu non 3 tháng tuổi, toàn thân còn chưa có mọc đủ lông vũ, xem cái đầu ưng trọc lốc của nó có chút buồn cười. Chẳng qua móng vuốt của nó đã có cảm giác mạnh mẽ. Vuốt nhọn dài ra, răng nanh cũng đang thành hình, bất quá vẫn mắt nhắm mắt mở.
Trong lán gỗ, lúc này có Đỗ Duy và Hussein, con sư thứu non này cũng cảm ứng được, tiếng kêu rõ ràng mang theo chút địch ý. Mà lúc này, nhân viên chăn nuôi nó, cũng là chủ cưỡi của nó sau nay đi tới nhè nhẹ ôm nó lên như 1 con chó con, từ túi da bên người lấy ra 1 miếng thịt.
Sư thứu lập tức ngẩng cổ lên, dùng động tác bén nhọn kéo léo mổ 1 cái, đem miếng thịt nuốt vào bụng.
Nó rõ ràng an phận nằm trong ngực nhân viên chăn nuôi.

Đỗ Duy với 1 màn này vô cùng mãn nguyện.
Mà bên trong còn chút kỳ dị là... bất cứ nhân viên chăn nuôi nào tiến vào, đa số đều đeo một cặp bịt tai dày.
- Vì sao lại thế?
Đỗ Duy hiếu kỳ hỏi.
- Chúng dù sao cũng là ma thú.
Hussein giải thích:
- Chúng nó giận giữ kêu ô ô, âm thanh có thể khiến người ta chóng mặt. Tuy vẫn là thú non, nhưng nếu ngẫu nhiên có mười mấy con cùng kêu 1 lúc, cũng rất có uy lực. Đã từng có người bị tiếng kêu của chúng chấn ngất đi. Cho nên mọi người vào đây đều bịt tai.
Đỗ Duy thở dài:
- Xem ra, sau này muốn nuôi lượng lớn thứ này, chỉ sợ có không ít phiền hà. Hơn nữa, cự ly từ đây tới đế đô cũng quá gần.
- Những con thú này cực kỳ sợ lạnh. Ta sợ rằng không cách nào mang chúng đến Tây Bắc được. Có lẽ, bình nguyên Rowling là 1 địa điểm tốt.
Hussein đề nghị.
- Sau này hẵng nói.
Đỗ Duy nghĩ 1 chút, lắc đầu, đối với vấn đề này hắn có tính toán khác
- Trong tình huống bình thường, để những con sư thứu non này trưởng thành, cần 2 năm thời gian. Mà sau đó, huấn luyện cho chúng cùng kỵ sĩ phối hợp tác chiến, sợ rằng phải mất ít nhất nửa năm mới xong. Cho nên trong thời gian ngắn, ngươi đừng mong thấy được "Sư thứu kỵ sĩ".
Đỗ Duy nghe xong, hơi cười:
- Chưa hẳn, Hussein, ngươi quên 1 món đồ rồi sao? Nước suối thời gian trôi qua! Rất may là, tuy nước suối ở rừng rậm đóng băn khô cạn, nhưng ta lại tìm được một thứ có thể thay thế chúng. Ta tin tưởng, nhiều nhất chỉ sau 1 năm, có lẽ còn sớm hơn nhiều, chúng ta có thể thấy Sư thứu kỵ sĩ tung bay dưới ánh mặt trời.
Lúc này, Hussein đang muốn nói, đột nhiên sắc mặt thánh kỵ sĩ hơi đổi, đưa tay nắm lấy chuôi kiếm, sắc mặt ngưng trọng, lắng tai nghe!
Trong màn đêm, bất ngờ truyền đến tiếng kêu to!

Tiếng kêu từ xa xa truyền tới, âm ba vang vọng mãi, mang theo 1 loại khí thế oai nghiêm mà hồn hậu!
Thanh âm rất dài, nhưng cũng rất nhẹ, giống như 1 loại uy nghiêm từ đế vương. Tiếng rít từ xa mà gần, phảng phất trong nháy mắt đã tới! Mà dưới tiếng rít đó, trong các lán gỗ, những con sư thứu non toàn bộ đều tỉnh lại. Thú non phẳng phất rất sợ hãi âm thanh ấy, dồn dập cố sức chui sâu vào trong ổ, càng cố vươn họng ra gào, đối với tiếng động lớn trên không kêu ô ô vô cùng sợ sệt
Chỉ chốc lát, trong lán gỗ tràn ngập tiếng sư thứu kêu. Nhân viên chăn nuôi vỗ về thế nào cũng không có tác dụng.
- Rồng!
Hussein trầm mặt, Đỗ Duy còn chưa kịp nói, thánh kỵ sĩ đã 1 bước đi ra ngoài. :
Bên ngoài trang viên, đột nhiên trên trời xuất hiện 1 bóng vàng hạ xuống. Cái bóng to lớn, toàn thân phát ra ánh vàng, vững chắc hạ xuống đồng cỏ.
Cổ lớn mang theo 1 tia quý tộc cao nhã, toàn thân vảy rồng vàng rực. Cặp cánh dài nhẹ thu gọn, con hoàng kim long này phẳng phất trong miệng đang cười.
Đỗ Duy vừa muốn nói chuyện, Hussein đã ra tay trước. Đỗ Duy sau khi trọng thương, lực quan sát mạnh mẽ cũng mất đi. Hắn lại không có tinh thần lực cường đại làm hậu thuẫn, độ nhạy bén của các giác quan giảm nhiều.
Hussein gầm 1 tiếng giận dữ, trường kiếm trong tay tức thì phát ra ánh sáng vàng. Toàn thân hắn giống như 1 cánh chim, từ ban công tầng hai bay ra. Trường kiếm hơi rung, tức thì vô số điểm sáng đấu khí phóng tới con hoàng kim long kia!
- A?
Con hoàng kim long nhìn gã nhân loại dám công kích mình, phát ra 1 tiếng hô kinh ngạc.
Kiếm khí của Hussein tung hoàng như 1 cái lưới lớn, bao vây hoàng kim long vào đó.
Trong ánh mắt hoàng kim long có tia giễu cợt, nó vươn ra 1 cái móng vuốt, lại hướng tới đấu khí đầy trời như sao băng nhè nhẹ chọc 1 cái.
- Ầm!
Trường kiếm của Hussein đập vào móng vuốt hoàng kim long, nhưng cơ thể rồng toàn thân có vảy cứng bao phủ, trường kiếm trong tay Hussein tức thì vỡ nát, nhưng đấu khí cường đại của hắn lại phát ra trên thân rồng!
- Ầm!
Giao thủ 1 chiêu, 1 người 1 rồng đều nhíu mày, Hussein lắc người 1 cái chuyển hướng lùi về phía sau.
Mà trong miệng hoàng kim long lúc này cũng đã thấp giọng ngâm xướng chú ngữ.
Lúc này, Đỗ Duy mới giãy dụa từ trong phòng đi ra, gào lớn:
- Dừng tay! Hussein, là người mình!
Hắn quay mặt về phía hoàng kim long nói:
- Chris, nếu ngươi dám đả thương bằng hữu của ta…
- Thì sao?

Ánh mắt con rồng lướt qua trên người Đỗ Duy, nhưng nó cũng thu hồi móng vuốt.
Rất nhanh, thân mình hoàng kim long cuộn trêm mặt đất, dưới 1 chùm sáng vàng biến thành hình người. Thành 1 lão già mặc trường bào, chẳng qua lão già này khuôn mặt gầy còm như xương khô, áo bào còn treo 1 chuỗi lớn nhỏ mười mấy bầu rượu
- Hussein, đây là người ta mời tới thay công tác của ngươi ở đây.
Đỗ Duy gượng cười, nhìn thánh kỵ sĩ bay trở về.
Hussein nhíu mày, đột nhiên thả lỏng, gật đầu:
- Hắn rất mạnh.
- A, tiểu tử này cũng là thánh cấp ư? Chris cười cười, nhìn Hussein.
A, xem ra thánh cấp cường giả của nhân loại cũng không ít a. Đỗ Duy, hắn là thuộc hạ của ngươi ư?
- Là bằng hữu của ta.
Đỗ Duy lắc đầu. Ngược gió, hắn ngửi tháy mùi rượu nồng nặc từ lão Chris, nhíu mày:
- Ta nghĩ, ngươi nên cai rượu đi.
- Ngươi đã quên hình dạng thật của ta rồi ư? Đỗ Duy, rượu với ta chỉ là để thỏa mãn vị giác mà thôi. Nhưng ta sẽ không sau, ngươi đã bao giờ nghe nói tới linh hồn say rượu chưa?
Thân hình Chris nhè nhẹ bay tới lầu, hắn nhìn bốn phía nhíu mày:
- Đây là chỗ ngươi an bài cho ta ư? Chỗ này tuy không nhỏ nhưng mà hoang vu quá. Ta lại thích ở chỗ nào phồn hoa 1 chút. Ta ở cái địa phương quỷ quái đó quá lâu, ta giờ rất thích náo nhiệt.
Sau đó, Chris đột nhiên nghe được tiếng sư thứu kêu từ trong lán gỗ. Sắc mặt hắn lập tức trở nên quái dị, đột nhiên bỏ qua Đỗ Duy đi vào bên trong, khi hắn nhìn thấy mấy con sư thứu non trong ổ, Chris mới hít dài 1 hơi, trong miệng nói ra 1 giọng cổ quái:
- Đồ Tây Á!
- Đồ Tây Á?
Đỗ Duy sửng sốt
- À, là … ngôn ngữ ma tộc.
Sắc mặt Chris thành thật,quay đầu nhìn Đỗ Duy:
- Thứ này còn chưa tuyệt chủng sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui