Ác Ma Pháp Tắc

- Nàng còn rất trẻ, kỳ thật ta cũng không nỡ nhẫn tâm.
Lam Hải Duyệt lắc đầu:
- Ngươi...
- Ta...
Đỗ Duy đột nhiên hít vào một hơi thật sâu. Xoay người quay về phía căn phòng nhỏ. Hắn biết, cô bé kia đang tại khe cửa nhìn mình. Sau đó lớn tiếng nói một câu:
- Xin lỗi!
Dứt lời, Đỗ Duy không bao giờ dừng lại nữa, bước dài chạy ra cổng tiểu viện. Một hơi liền chạy ra khỏi con phố này!
Lam Hải Duyệt thở dài sâu kín, lại nghe thấy ầm một tiếng, Allu đã từ trong phòng chạy ra, vọt tới trước mặt của mình.
- Ngươi... đã nghe thấy rồi?
Lam Hải Duyệt không hề ngẩng đầu.

Allu đã gỡ mặt nạ của mình xuống, dùng sức cắn môi, khóe mắt chan hòa lệ rơi. Rốt cục, bùm một tiếng quỳ gối xuống trước mặt Lam Hải Duyệt.
- Ta... ta không muốn làm Vu vương!
Những giọt nước mắt rốt cục cũng xuôi dòng chảy ra, lăn dài trên hai gò má. Cô bé này trước mặt Lam Hải Duyệt dập đầu phanh phanh liên tục.
- Ngốc lắm... Ngươi, ta, ngoài ra cả lão sư phụ biến thái của ngươi. Toàn bộ đều là đồ ngốc cả.
Lam Hải Duyệt thì thào nói nhỏ, vươn bàn tay khô gầy nhẹ nhàng vuốt đầu Allu.
***
Nhìn về phía xa, tường thành của đế đô đã hiện ra trước mắt.
Bất quá, cũng vì nhìn núi mà chạy chết ngựa, nên mặc dù thấy tường thành của đế đô ở phía xa xa, nhưng bây giờ có ra sức dùng roi thúc ngựa thế nào cũng chưa chắc có thể tới nơi trước mặt trời lặn.
Trên đường lớn ở phía đông nam đế đô, trong một chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá, một thiếu niên từ trong cửa sổ xe vươn đầu nhìn đế đô xa xa, trên mặt mang theo một chút hưng phấn và chờ mong.
- Thiếu gia!
Một tên kỵ sĩ hộ vệ cưỡi ngựa chạy tới bên xe ngựa, ngồi trên ngựa khom lưng hành lễ:
- Chiều nay chỉ sợ không vào được trong thành. Chúng ta có nên ở trấn nhỏ bên ngoài này qua đêm hay không?
- Không cần!
Thiếu niên trong xe ngựa hé ra khuôn mặt anh tuấn, cái mũi thẳng, môi mỏng, biểu thị một con người kiên nghị quả cảm:
- Ca ca đã nói, chiều nay hắn sẽ đứng ở cửa thành chờ chúng ta. Bảo mọi người tăng tốc lên một chút, chiều nay ta muốn ở nhà qua đêm.
Kỵ sĩ cỡi ngựa không nói một lời gật đầu lĩnh mệnh đi. Tiếp đó đội xe này tốc độ nhanh hơn, vó ngựa tung bay, bánh xe cuồn cuộn hướng về đế đô xuất phát.
Ước chừng một canh giờ sau, giờ phút này mặt trời đã sớm khuất sau rặng núi. Căn cứ theo pháp lệnh của đế quốc, vào thời khắc này, cửa thành của đế đô đã sớm đóng cửa.
Nhưng khi đội xe này đi tới cửa lớn hướng đông nam của đế đô, lại thấy lúc này cửa thành đang mở rộng ra, một người trẻ tuổi toàn thân hắc y đang đứng dưới cửa thành... hai tay để ở phía sau, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo một tia mỉm cười ôn nhu, ánh mắt sáng ngời lại có vẻ nhu hòa.

- Ca ca!
Xe ngựa còn chưa dừng, thiếu niên trong xe đã nhảy xuống, chạy dài tới. Sau đó dùng lực ôm chầm lấy người trẻ tuổi kia. :
Dùng sức ôm đệ đệ của mình, hai huynh đệ xa cách lâu ngày gặp lại. Trong lòng chính là đệ đệ của mình, hai năm nay trưởng thành rất nhiều, vóc người đã phát triển cao ráo so với mình không sai biệt lắm, bả vai còn rộng hơn nhiều.
Hơn nữa, không giống như mình lúc trẻ ốm yếu. Tên đệ đệ này từ nhỏ đã cường tráng, đặc điểm duy truyền của gia tộc được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn trên người hắn, mặc dù mới có mười bốn tuổi, cũng đã có ba phần dáng dấp của một người thừa kế võ huân gia tộc.
- Tốt lắm, khá là xúc động!
Đỗ Duy mỉm cười:
- Mấy ngày nữa ngươi sẽ chính là bá tước rồi.
Gabri nhìn sắc mặc huynh trưởng của mình, đã nhận ra mặc dù ca ca cười rất ôn hòa, nhưng trong ánh mắt đã có chút u buồn:
- Đại ca, ngươi có chuyện gì không hài lòng sao? Trong đế đô có ai đắc tội với ngươi sao?
- Không có!
Đỗ Duy thản nhiên nói:
- Bây giờ người dám đắc tội với ta chỉ sợ tìm còn không ra.

Dừng một lúc, hắn lắc đầu:
- Chỉ bất quá bị một tên gia hỏa không phải là người chọc điên. Cũng không có gì đáng nói lắm.
Vừa nói, hắn vừa kéo tay đệ đệ bước vào cửa thành, phía sau những hộ vệ gia tộc lập tức vội vàng đuổi theo.
Quan thủ hộ cửa thành dùng ánh mắt cung kính nhìn hai người rời đi.
Mặc dù giờ này còn chưa đóng cửa thành mà cho người vào, đã vi phạm pháp lệnh. Bất quá đôi huynh đệ này, cũng thuộc về giai cấp đặc biệt!
Công tước hoa Tulip muốn dẫn đệ đệ vào thành. Muốn cửa thành đông nam của đế đô mở muộn một canh giờ. Ai dám lắm miệng!
- Tháng sau chính là sinh nhật của ngươi, cũng là lễ thành nhân của ngươi.
Đỗ Duy nhìn đệ đệ dần lớn lên của mình, vừa cười nói:
- Ngoài ra, người vợ chưa cưới của ngươi. Ta cũng đã thay ngươi xem qua, là một cô nương rất tốt, chỉ là tính tình hơi nóng nảy một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui