Ngày mười bốn tháng hai, công tước đại nhân trên lôi đài thực hiện một nụ hôn kinh thế, lập tức hóa thành lời đồn bay qua cửa sổ, bay đến tận ngỏ ngách của cả đế đô.
Đến tận bây giờ, trong các loại tửu lầu ở đế đô, nếu như ngươi nói chuyện về đề tài mà không có liên quan gì đến công tước hoa Tulip, vậy thì ngươi dứt khoát cũng không muốn ra đường gặp người ta đi!
Cẩn thận ngẫm lại, vị công tước đại nhân thích làm ầm ĩ này, gần đây quả thật đã làm ra rất nhiều điều kỳ diệu. Tự hắn cao giọng tuyên bố dự thi, sau đó làm ra trò chơi cá độ, khiến cho toàn bộ dân cờ bạc của đế đô từ bình dân cho đến con dòng cháu giống của các nhà giàu lớn nhỏ đều hướng tới hầu bao của hắn mà rót kim tệ vào.
Sau đó lại là trên lôi đài bát nháo bất ngờ biến đổi, đầu tiên là bị nghi ngờ thực lực, sau đó bị Thần Thánh kỵ sĩ chủ động bỏ quyền thi đấu chọc giận, sau lại không biết thế nào liền cùng giáo hội vĩ đại trở mặt. Giữa sự chứng kiến của mọi người trên lôi đài đem một tên kỵ sĩ trưởng của Thần Thánh kỵ sĩ đoàn ra làm thịt như giết một con gà!
Hết lần này tới lần khác nhưng quỷ dị nhất chính là... Giáo hội ngay cả rắm cũng không phóng một cái!
Cho tới trận đấu hôm nay... công tước đại nhân hôn vị mỹ nữ kia một phát, liền nghênh ngang bay xuống - đương nhiên sẽ không có người thật sự ngu ngốc mà cho rằng công tước đại nhân là bị đối phương một cước đá xuống lôi đài. Phàm là chỉ cần đầu óc không có bệnh, đều tuyệt đối không tin vị công tước anh minh thần võ, ngay cả nữ nhân cũng đánh không lại.
Mà cái nụ hôn kia... Quá lãng mạn! Quá mập mờ! Chỉ có thể nói công tước đại nhân của chúng ta phong lưu, không thích danh lợi mà chỉ thích cái đẹp thuần túy! Đấy gọi là tiêu sái! Hiểu không!
Mỗi người đều cố gắng suy đoán, chỉ sợ vị tiểu mỹ nữ kia chạy không khỏi ma trảo của công tước đại nhân. Trái lại dẫn đến một nhóm đại cô nương và tiểu quý phụ, buổi tối ăn ngủ khó khăn - Gã nam nhân này vì một người con gái mà ngay cả danh hiệu "Đệ nhất thiên hạ" cũng không muốn, đó là một con người phong lưu đa tình như thế nào a!!!
Cũng là công tước đại nhân của chúng ta, sau khi chạy vội vàng về phủ công tước. Vội vàng thay đổi một thân áo choàng bình thường, còn mang theo một cái nón rộng vành, lén lút thi triển pháp thuật, từ cửa sau phủ công tước đi ra ngoài, vòng qua mấy cái ngõ hẻm và phố nhỏ, che dấu thân phận của mình. Lúc này mới nghênh ngang hướng tới khu bình dân thành nam mà đi.
Tòa nhà của lão học giả Lam Hải Duyệt cũng không khó tìm. Đỗ Duy cũng đã từng tới. Đi vào mấy cái tiểu phố không quá ồn ào, Đỗ Duy nhìn vào cái sân ở phía xa xa, bên dãy tường đất là cây đại hòe thụ đang tươi tốt, trong lòng khe khẽ thở dài.
Mấy tên sư huynh đệ Đại Tuyết Sơn này, rốt cuộc thì muốn giỡn đến cỡ nào đây?
Hai lão quái vật lúc trước đuổi giết nhau mấy chục năm, nói hòa giải thì liền giải hòa. Lão Bạch còn đem nữ đồ đệ bảo bối của mình đưa tới đế đô cho Lam Hải Duyệt dạy dỗ - được rồi. Đỗ Duy thừa nhận, khi hắn nghĩ đến cái từ "dạy dỗ", trong lòng không khỏi hung hăng tưởng tượng một hồi. Truyện YY - https://truyenfull.vn
Quá tà ác, quá thâm độc!
Sau đó... cái lão Bạch quái vật kia, quả nhiên đã đi xuống núi mà chạy đến thần sơn đánh tội dân chơi...
Ôi, nói như thế nào mới đúng đây. Bạch lão đại, ngươi mặc dù rất là trâu bò, nhưng dù sao vẫn còn chưa đủ cấp bậc, bây giờ liền muốn đi đánh BOSS cuối. Còn chưa phải lúc a!
Cho dù nhất định phải đánh BOSS cuối đi, cũng tốt nhất nên nói với ta một tiếng. Nói không chừng mọi người thành lập một cái tổ đội, còn có thể phân chia điểm kinh nghiệm, lượm vài món trang bị hoàng kim nữa chứ? Phương bắc, không chỉ có mình tội dân và Tinh Linh vương, còn có thêm vài tên BOSS thần cấp nha!
Đỗ Duy ngồi ở một quán rượu nhỏ đầu đường, tửu quán này nhìn qua có chút cũ nát. Dù sao cái khu vực này thì đều là bình dân cả thôi, cho nên chỉ cần mấy tiền đồng là có thể uống rượu thả cửa, cũng không hợp khẩu vị của Đỗ Duy cho lắm. Trái lại bánh rán thì lại khá ngon, Đỗ Duy ngồi ăn bánh, trong đầu lưu chuyển những tâm tư hồ đồ này, lại nhìn chăm chú về đầu đường.
Quả nhiên, qua một hồi lâu, đầu đường xuất hiện cái bóng dáng quỷ dị nhẹ nhàng kia. Mặc dù một bộ áo choàng lớn bao phủ toàn thân, cái nón rộng vành lớn đem gói gọn đầu tóc vào trong, nhưng từ thân thể và hình dáng, lại khiến cho Đỗ Duy vừa liếc mắt là nhận ra.
Đỗ Duy đoán rất chuẩn, cái cô nàng Allu này, sau khi "thắng" trận đấu đó, cũng không thể giống mình lập tức rời đi, thân là tuyển thủ tiến vào chung kết, nàng phải chờ tới tận tàn cuộc rồi đi đến biểu lộ một chút thái độ. Sau đó còn ký kết một ít văn kiện với kỵ sĩ hiệp hội, như là sinh tử khế ước của trận lôi đài tiếp theo, trên lôi đài đao kiếm không có mắt, chết không truy xét...v…v…
Cho nên, cái cô bé này mới về trễ thế này.
Nhìn nàng dán sát mặt tường mà trốn chạy, mặc dù trang phục có chút cổ quái, bất quá phàm là người đi đường ở khu vực này người ta đã sớm trở thành thói quen. Bởi vì nơi này có học giả nổi tiếng nhất đế đô Lam Hải tiên sinh, mỗi người đều biết vị lão giả này trí tuệ sâu như biển, thiên hạ không có chuyện gì hắn không biết, cũng không có vấn đề gì làm khó được hắn.
Cho nên Lam Hải tiên sinh mặc dù sống ở tại khu bình dân, đệ tử đa số đều là trẻ con bình dân, nhưng một số quý tộc trong đế đô, nếu như gặp phải vấn đề khó khăn gì đó, cũng sẽ phái người lén lút lại đây hướng Lam Hải tiên sinh mà cầu kế sách, đương nhiên mỗi lần đều phải hiếu kính một ít kim tệ.
Nếu không mà nói, lão đầu Lam Hải này ở tại đế đô mấy chục năm, lại không đi làm, không kiếm tiền, mỗi ngày an vị ngồi trong cái tiểu viện hóng mát uống trà, còn có người hầu kẻ hạ, sinh hoạt phí từ đâu ra chứ?
Phàm là những vấn đề khó giải quyết của các quý tộc, không ít đều là không thể phơi bày ra ánh sáng. Cho nên phàm là đến tìm Lam Hải tiên sinh để tìm lời khuyên, đều sẽ cải trang trang phục một lần, phần lớn đều là mặc áo choàng lớn che hết mặt mũi...
Cho nên, trang phục của Allu ở chỗ này cũng không thấy vướng mắt lắm.
Đỗ Duy nhìn thấy Allu, mỉm cười, bỏ lại một đồng kim tệ trên bàn, rời khỏi tửu quán âm thầm đi theo.
Bản lĩnh của hắn bây giờ so với Allu tự nhiên là mạnh hơn không ít, cho nên một mạch đi tới gần Allu cũng không hề phát giác. Cho đến khi Đỗ Duy cười hì hì một tiếng, nhẹ nhàng vỗ bả vai Allu một cái từ phía sau, nàng mới đột nhiên kinh sợ, xoay người lại, phản xạ có điều kiện là đem con dao chém xuống một nhát.
Đỗ Duy cười ha ha một tiếng, nắm lấy cổ tay của nàng, cười nói:
- Trên lôi đài đạp ta một cước còn chưa đủ hay sao? Còn muốn đánh nữa hả?
Mắt thấy là Đỗ Duy, Allu nhất thời liền bối rối, nàng lại đem cái mặt nạ màu bạc kia mang lên mặt, cũng không lên tiếng, tức giận vung tay Đỗ Duy ra, trong đầu buồn bực đi vài bước mới tức giận mà nói:
- Ngươi! Ngươi trên lôi đài làm như vậy với ta. Ngươi làm vậy là muốn gì chứ?
Đỗ Duy vẻ mặt thành khẩn vô hạn trả lời:
- Muốn làm thế liền làm ngay.
Hắn thậm chí còn cười cười:
- Tự ngươi hẳn là cũng biết, ngươi rất mê người.
Allu dừng bước, quay đầu lại lạnh lùng nhìn Đỗ Duy, hàm răng giấu dưới tấm mặt nạ gắt gao cắn chặt môi:
- Ngươi! Ngươi xem ta là cái gì chứ!
- Đàn bà.
Đỗ Duy thanh âm rất thản nhiên, bộ dáng không chút nào là mang vẻ đầu sỏ vừa khinh bạc con gái nhà người ta xong.
- Đàn bà rất đẹp, rất hấp dẫn của ta.
- Ngươi đã có gia đình.
Allu đối với lời này của Đỗ Duy nói ra thì bộ dáng có chút buồn bực:
- Hơn nữa bây giờ không phải là một người nữa! Jojo tiểu thư kia cũng...
- Đúng vậy, nàng cũng coi như là thê tử của ta. À, hôn thê mới đúng.
Đỗ Duy gật đầu.
- Vậy sao ngươi còn trêu chọc ta?
Allu đột nhiên cảm thấy trong lòng ngập tràn ủy khuất.
Đỗ Duy thở dài, cũng không hề để ý đến những ánh mắt kỳ dị của những người chung quanh, nhẹ nhàng đi tới sau lưng Allu, thấp giọng cười nói:
- Ngươi chạy tới đế đô, không phải là tìm ta sao? Ta thì không dám trước mặt lão sư phụ kia của ngươi trên Đại Tuyết Sơn mà dám làm vậy.
Allu cảm thấy ngứa răng ngứa lợi:
- Ngươi thì có cái gì mà không dám! Trên lôi đài nhiều người như vậy còn...
- Nhiều người như vậy cũng không bằng một ngón tay của sư phụ ngươi.
Đỗ Duy thở dài:
- Sư phụ của ngươi một ngón tay là có thể biến ta thành băng trụ.
- Phì…….ì!
Allu rốt cuộc nhịn không được cười một tiếng, bất quá nhớ đến sư phụ nghiêm khắc của mình, trong lòng không khỏi có chút lo sợ, vội vàng lắc đầu nói:
- Ngươi, ngươi đừng loạn tưởng! Ta đến đế đô là phụng mệnh sư phụ của ta, đến hầu hạ Lam Hải Duyệt sư bá.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...