Ác Ma Pháp Tắc

"Nói đi nói lại, sao lại nói đến lão hoàng đế? Tên giáo hoàng này rốt cuộc là hắn biết hay không biết?"
"Cố ý hay vô ý?"
Đỗ Duy hừ một tiếng lập tức mở miệng phản bác nói:
Giáo hoàng bệ hạ, ta cảm giác đề nghị như vậy cũng không thỏa đáng lắm.
- Ấy?
Giáo hoàng liếc mắt nhìn Đỗ Duy.
Đỗ Duy đã tính trước, đang muốn mở miệng nói.
Mà lúc đó, hoàng tử Charlie và công chúa Kalinna hai người vừa mới rồi ngồi dưới phía bên cạnh đang ghé đầu thì thầm to nhỏ thương lượng chuyện gì thì đột nhiên ngừng nói. Trong lúc Đỗ Duy vừa mới mở miệng nói câu kia. Hoàng tử Charlie đột nhiên ho khan hai tiếng, sau đó đứng lên.
Trên khuôn mặt mười tuổi mặc dù còn chút non nớt, nhưng thần sắc cũng rất trấn định:
- Bệ hạ, phụ thân…. Con cảm giác Tulip đại công nói rất đúng, làm như vậy rất không thỏa đáng!
Thần hoàng tử nao nao, nhìn đứa con trai nối nghiệp của mình lên tiếng, hơn nữa thần sắc thong dong trấn định, trong lòng không khỏi có chút hoan hỉ, mỉm cười nói:

- Charlie, ngươi muốn nói gì?
Tiểu hoảng tử dường như được chút khích lệ, giọng nói non nớt không lớn, nhưng lại rất rõ ràng, hắn khom lưng làm lễ trước Giáo hoàng, mới chậm rãi nói:
- Bệ hạ, phụ thân….tổ phụ là đế quốc hoàng đế chi tôn! Thân là đế quốc hoàng đế gắn liền với uy nghiêm và quyền uy đế quốc! mà thân phận hoàng đế tôn quý như vậy, há có thể để người khác tùy tiện trọng tài cho người khác?
Randall liền lập tức phản bác:
- Điện hạ, nguyên nhân chính là thân phận hoàng đế bệ hạ tôn quý, nếu làm trọng tài mà nói, mới có thể tính là thể hiện được quyền uy a!
Charlie cười cười, hắn nhìn Thần Thánh kỵ sĩ trước mặt này chậm rãi nói:
- Đại kỵ sĩ trưởng các hạ, trước hết ta hỏi ngài một vấn đề: lần luận võ đại hội này mà nói, số trọng tài, chỉ có một người sao?
- Cái này…. Tất nhiên không thể chỉ có một người, muốn công chính và khách quan mà nói, ta cho rằng hẳn là phải có vài trọng tài có quyền uy cùng làm…
- Chính vậy! Tiểu Charlie vương tử không biến sắc, không chút khách khí cắt lời đối phương, lạnh lùng nói:
Đại kỵ sĩ trường các hạ! chẳng lẽ ngài dám coi rẻ đế quốc hoàng đế sao? Ngài không để hoàng thất vào mắt sao?
Randall sửng sốt, mặc dù đối mặt chỉ là một nam hài mười tuổi chỉ trích, đối phương dù sao cũng là hoàng tử, hơn nữa trước mắt Nhiếp Chính vương. Loại chỉ trích như thế há có thể thừa nhận, liền vội vàng nói:
- Đương nhiên không phải! Ta sao có thể có loại ý nghĩ vậy!
- Chính là ngài đề nghị để hoàng đế bệ hạ làm trọng tài, đồng thời còn cho rằng trọng tài phải có vài người cùng đảm nhiệm! Hừ Kỵ sĩ trưởng các hạ! Phân lượng tổ phụ ta ra sao! Đường đường là đế quốc hoàng đế, há có thể đặt ngang bằng với người khác! Trên đại lục này, có ai có tư cách bình đẳng với hoàng đế?
Randall cũng nhất thời á khẩu không trả lời được.
Đích xác…
Tội này quá lớn!
Đỗ Duy sắc mặt có chút kinh ngạc, vì điều Hoàng tử Charlie vừa nói, đúng là lời mới rồi mình muốn nói!
Hắn mới có mười tuổi đầu, trong chốc lát đã có thể tìm được lỗ hổng trong lời nói của đối phương… thật không dễ dàng!
Paulo XVI nhìn thiếu niên thần sắc thong dong này, trong lòng không nhịn được thở dài, thầm nghĩ: tại sao gia đình Augustin trong nhiều năm lại liên tục có nhân tài như thế? Thần Hoàng tử là như vậy, con hắn tuổi mới là bao mà nhanh trí như vậy! nhưng trong giáo hội ta, lại đều là… ài.

Trong lòng mặc dù thở dài, nhưng Giáo chủ lại khẽ cười hòa nhã nói:
- Điện hạ, kỳ thật cũng không khó giải quyết, ta chỉ cần điều chỉnh trọng tài một chút, tỷ như lập một hội đồng trọng tài, mà hoàng đế bệ hạ đảm nhiệm chức chủ tịch trọng tài là được.
Không ngờ là ý tưởng này hoàng tử Charlie cũng đã sớm nghĩ tới, hắn khom lưng thi lễ với giáo hoàng, sau đó cười nói:
- Bệ hạ, đây là phương pháp chu toàn ta vừa nghĩ tới!
Tiểu hoàng tử cười nhẹ:
- Chính là vì tổ phụ là hoàng đế của đế quốc, cho nên ta cảm thấy lão nhân gia người không thích hợp làm cái việc trọng tài gì đó! Đây không phải là vấn đề quyền uy, mà là thân phận!
Giáo hoàng nhíu mày:
- Tranh đoạt danh hiệu đệ nhất dũng sĩ đại lục, tham dự cũng đều là thân phận kỵ sĩ tôn quý, trận đấu như vậy cũng không đến nỗi bôi nhọ thân phận của hoàng đế bệ hạ chứ.
Nào đâu ngờ hoàng tử Charlie ha ha cười một tiếng:
- Giáo hoàng bệ hạ, ngài không phải là kỵ sĩ, cũng không phải là quý tộc, cho nên ngài có ý nghĩ sai lầm như vậy, ta thấy cũng không có gì kỳ quái.
- Lớn mật…!
Thần Hoàng Tử sắc mặt khẽ biến, lớn tiếng khiển trách nhưng trong mắt lại hiện lên một tia tán thưởng.
- Hỗn xược!
Hai Thần Thánh kỵ sĩ bên cạnh cũng lớn tiếng quát.

Tiểu hoàng tử Charlie cúi đầu với phụ thân nói:
- Vâng, phụ thân. - .
Rồi lại quay đầu sang hai Thần Thánh kỵ sĩ lạnh lùng nói:
- Các ngươi vừa mới nói gì!
Hai người đường đường là kỵ sĩ cấp tám, đại kỵ sĩ trưởng trong Thần Thánh kỵ sĩ đoàn, đối mắt với một thiếu niên mười tuổi, trong nháy mắt chợt sửng sốt.
Liền đó thấy Tiểu Charlie Vương tử nói:
- Kẻ láo toét chính là các ngươi mới đúng! Hai vị kỵ sĩ, ta chỉ sợ các ngươi đã quên thân phận của mình! Xin các ngươi nhớ kỹ, nơi này là hoàng cung! Mà thân phận của ta là hoàng thất đệ tử, là cháu của hoàng đế bệ hạ, là con của đế quốc Nhiếp Chính vương, ta còn có hầu tước cung đình, đồng thời cũng được chính thức sắc phong là hoàng tử! Ta phải nhắc nhở hai vị, ta là một quý tộc, là một quý tộc thân phận cao quý! Các ngươi có thân phận gì! Sao có kiểu "bình dân" cũng có tư cách răn dạy quý tộc? Xin các ngươi nhớ rõ! Trước khi răn dạy người khác, hãy nhìn lại thân phận của mình đi!
Đỗ Duy nghe xong trong lòng cũng không nhịn được ủng hộ, nhìn hoàng tử Charlie nho nhỏ này, đột nhiên nghĩ: Đù móa! Chẳng lẽ đây là vương bá khí trong truyền thuyết sao? Tuổi bé tí mà đã có vương bá khí?
Nhưng Đỗ Duy không có phát hiện, công chúa Kalinna ngồi cạnh đang che miệng cười trộm, trong ánh mắt trần đầy đắc ý và vẻ gì cổ quái…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui