Thánh cấp!
Từ lịch sử đại lục Roland mà xét thì đã từng xuất hiện rất nhiều rất nhiều cường giả nhân loại… Có lẽ, cho dù là trước thời đại của nhân loại, trong thời đại thần thoại của các chủng tộc thì ý nghĩa của cụm từ "Thánh cấp" đã là đại biểu cho một hàm ý: Sức mạnh đỉnh cấp đứng trên tất cả chúng sinh.
Khi tên của một cường giả được gắn thêm xưng hô "thánh cấp" thì đó là biểu hiện việc hắn(nàng ta) đã có được sức mạnh vượt trội hơn đa số sinh linh trên thế giới này! Đã đứng trên pháp tắc trói buộc thế giới này!
Dù xét từ ý nghĩa nào mà nói, có lẽ từ bất kì lĩnh vực đã biết nào của nhân loại mà nói: Thánh cấp, trong một khoảng thời gian rất dài rất dài—Có lẽ là từ xưa đến nay đều được cho là đỉnh cao nhất mà sinh linh trên thế giới này có thể đạt được! Ý nghĩa của đỉnh phong cao nhất thường còn kèm theo một tầng hàm ý, đó chính là: Điểm chót!
Điểm chót-- Đã đạt đến cực hạn, không thể tiếp tục tiến tiếp. - .
Cho nên khi Bạch Hà Sầu dùng loại ngữ khí gần như phiêu dật, nhẹ nhàng nói ra một câu: "Thánh cấp sao? Ta sớm đã không phải rồi!"
Khi câu này rơi vào tai mấy người tại đương trường, biểu tình mỗi người đều xảy ra biến hóa! Động tĩnh xung quanh đều trở nên tĩnh lặng bởi một câu "Tuyên ngôn" này của Bạch Hà Sầu. Trên đỉnh tuyết sơn, lặng ngắt như tờ…
Cuối cùng…
- Ha ha…… hahahahaha..- Một trận cuồng tiếu phát ra từ trong miệng vua tinh linh.
Thân thể Lạc Tuyết vốn đã cứng ngắc nhưng bây giờ lại có một dáng vẻ gần như mất đi khống chế. Hắn nhìn chằm chằm vào Bạch Hà Sầu cao cao tại thượng, trong tiếng cười chất chứa đầy một loại điên cuồng, một loại chất vấn, một loại… không tin!
- Ngươi đang cười?
Bạch Hà Sầu nhìn vua Tinh Linh đang cuồng tiếu, ngữ điệu hắn bình tĩnh cứ như đang nói một sự thật đơn giản.
- Haha…. Haha,,, haha… Đúng, đúng! Ta đang cười, ta đúng là đang cười."
Tiếng cười của vua tinh linh cuối cùng cũng dần dần bình phục lại, hắn nhìn Bạch Hà Sầu, trong ngữ khí mang theo chế nhạo:
- Ngươi rất mạnh! Nhân loại, ngươi đúng là rất mạnh! Là sức mạnh ta chưa từng gặp qua! Nhưng mà…. Cả một đời ta từng gặp qua rất nhiều cường giả. Trong số chúng không thiếu cuồng ngạo. Dù sao, sau khi có được sức mạnh siêu mạnh thì sẽ khiến cho con người đánh mất bản thân, khiến cho người ta mất đi lý trí. Loại cảm giác vượt trội chúng sinh khiến người ta hiểu nhầm bản thân đúng là không gì không làm được---- Thần?
Vua Tinh Linh thở dốc nhưng giọng hắn càng lúc càng lớn, càng lúc càng vang dội. Trong cơn kích động, ngay cả vết sẹo hắn cố ý để lại trên mặt cũng đang không ngừng chảy máu
- Nhưng mà… phàm nhân thì là phàm nhân! Ngươi, ta, chúng ta! Chúng ta đều là sinh linh trong thế giới này, cho dù có mạnh hơn nữa… nhưng thần vẫn là thần! Đó là giai cấp và lĩnh vực mà chúng ta vĩnh viễn không thể vượt qua! Đúng vậy… ngươi đánh bại ta. Ngươi rất mạnh nhưng chỉ vì thế mà ngươi lại cuồng vọng để rồi ngươi cảm thấy rằng bản thân đã vượt qua thánh cấp rồi sao? Ngươi tưởng bản thân là cái gì? Thần sao? Thần sao?
Lạc tuyết nhìn chằm chằm Bạch Hà Sầu, ánh mắt hắn như điện, cứ như đang hy vọng có thể nhìn thấy Bạch Hà Sầu lay động. Nhưng mà, hắn phải thất vọng.
Bạch Hà Sầu vẫn cứ đứng trước mặt hắn, nhìn về Lạc Tuyết--- Chính là loại góc độ nhìn từ trên cao nhìn xuống này khiến cho Lạc Tuyết cảm thấy rất không thoải mái. Sau đó, hắn nghe thấy cường giả đã đánh bại mình, dùng một cách nói nhàn nhạt, cứ như là đang hỏi một câu tùy ý:
- Ồ, Tinh linh! Vậy ngươi có biết ý nghĩa của thần không?
- Ta đương nhiên là biết!!
Lạc Tuyết có chút nổi giận, thân là vua của tộc tinh linh. Sự sùng bái và thành tín đối với thần linh là không cần phải nghi ngờ. Đối với sự bảo hộ của thần, sự sùng bái đối với thần tinh linh càng là một thành tín khắc sâu vào trong linh hồn
- Thần! Chính vĩnh hằng! Nếu nói mọi thứ trên thế giới này đều được sinh ra, hưng thịnh sau đó hủy diệt… Vậy thì thứ duy nhất không thay đổi đó chính là thần. Vì thần là sự tồn tại vĩnh hằng! Sự cường đại của thần không liên quan đến uy lực hay những thứ khác vì nó đã là vĩnh hằng!
Bạch Hà Sầu nghe xong, cười nhẹ một tiếng. Sau đó hắn thở dài, dùng một ngữ khí thương tiếc nhìn lạc tuyết:
- Rất đáng tiếc… Trả lời sai rồi! Cho dù ngươi là sự tồn tại chỉ đứng sau ta trên thế giới này mà ta từng gặp, nhưng đáng tiếc, xem ra thì ngươi không hề hiểu.
Trước mặt mọi người, Bạch Hà Sầu dùng một thái độ ung dung vung tay. Trước mặt hắn, nước trong không khí liền bị trút ra, từng hạt từng hạt nước tụ tập lại hình thành một dòng chảy trong không khí.
Sắc mặt Bạch Hà Sầu bình tĩnh, đó là một loại ánh mắt yên bình, cao thâm mạc trắc. Ngón tay hắn nhẹ nhàng hạ xuống, dòng thủy lưu được tạo ra từ từ lưu chuyển, ngay cả từng dao động cũng đều rất chân thật.
- Tinh linh, ngươi có biết cái gì là thần thật sự không? – Âm thanh của Bạch Hà Sầu như từ trong u cốc trống trải truyền đến - Thế giới này, không gian này như một con sông chảy dài, trong đó có dòng chảy, có đá ngầm, có khúc ngoặc…. Mà chúng sinh trên thế giới này đều ở trong dòng sông này… Đều như những con cá trong dòng sông này vậy. Họ cái gì cũng không biết, chỉ biết đi theo phương hướng của dòng sông này đi đây một cách tự nhiên…. Nhưng ngẫu nhiên, trong đám cá sẽ xuất hiện một hai con cá đặc biệt cường tráng, họ mạnh hơn mấy con cá khác có thể gắng sức nhảy một cái, nhảy ra khỏi mặt nước, có thể nhìn thấy hình dáng bên ngoài dòng sông. Nhìn thấy đây vốn là một dòng sông, nhìn thấy phía trước là cái gì, đằng sau lại đã từng trải qua cái gì… Khi những con cá cường tráng này nhìn thấy thế giới trên mặt nước, nhất là nhìn thấy phía trước của dòng nước, nơi nào có đá ngầm, nơi nào có dòng xoáy thì sẽ biết được phải làm sao để tránh né hiểm nguy, biết làm thế nào để lợi dụng những thứ mình đã biết này! Mà những concá này, họ tưởng rằng họ đã hiểu được pháp tắc của thế giới này, tự cho là bản thân đã biết con sông này là hình dáng gì… Nói cách khác, họ chính là cái được gọi là thánhcấp.
Đỗ Duy nghe đến đây, trong lòng rúng động, như suy tư được gì đó. Mà Xích Thủy Đoạn sau khi nghe xong thì sắc mặt cũng có sự biến hóa. Lạc Tuyết tuy vẫn một mực cười lạnh nhưng sau khi nghe xong cũng không tự giác được mà trên mặt dần dần chuyển sang bộ dạng suy tư.
Chỉ nghe giọng Bạch Hà Sầu vang lên nhẹ nhàng bên tai mọi người:
- … Nhưng cho dù sao đi nữa, những cá lớn này mạnh hơn các con cá khác, có thể nhảy khỏi mặt nước nhưng cũng chỉ là trong chốc lát thôi. Những gì chúng có thể thấy được có hạn- Rất có hạn. Cho nên dù nó biết nhiều hơn các con cá khác, mặc dù nó mạnh hơn các con cá khác rất nhiều.. Nhưng chúng nó vẫn chỉ là cá mà thôi! Đây chính là thánh cấp!
Dừng một chút, Bạch Hà Sầu ung dung nói:
- Đương nhiên, trong thánh cấp cũng có sự phân biệt mạnh yếu, ví như ngươi… Có con cá nhảy khỏi mặt nước nhưng chỉ có thể thấy được phía trước một chút nhưng cũng có con mạnh hơn, nhảy cao hơn, thời gian ra khỏi mặt nước dài hơn nên nhìn thấy xa hơn… Trong đấy sẽ sinh ra sự khác biệt, nhưng mà… loại khác biệt này không lớn - Hắn nhìn Xích Thủy Đoạn và Lạc Tuyết hai người.
Ánh mắt này giống như đang nói một cách vô thanh: Hai người các ngươi cũng chỉ là con các nhảy ra khỏi mặt nước có khí lực mạnh hơn một chút mà thôi.
Không tự chủ được, Lạc Tuyết đột nhiên hỏi nhẹ một câu:
- Vậy trên thánh cấp thì sao?
- Trên thánh cấp? – Bạch Hà Sầu cười, nụ cười bên khóe miệng hắn rất bình hòa - Đó chính là cái gọi là thần của các ngươi!
Bất tri bất giác, mọi người đều trở nên yên tĩnh, yên lặng nghe nội dung của vị tuyệt thế cường giả Bạch Hà Sầu này.
- Nếu nói không gian này là một dòng chảy, thánh cấp cường giả chỉ là những con cá tương đối khỏe hơn trong đám cá… Vậy cái gọi là thần linh chính là bản thân dòng sông này.. Không! Có thể nói là những tồn tại cường đại hơn. Họ đã vượt ra khỏi sự nhận biết của cá. Vì những vị thần này có thể tùy ý thay đổi con sông này! Phía trước, phía sau, quá khứ, tương lai! Cái gọi là cường giả thánh cấp chỉ là có thể nhảy khỏi mặt nước nhìn thấy quỹ đạo của phía trước—nhưng thế đã sao nào? Ở vào vị trí của thần, thần có thể tùy ý thay đổi hướng đi của con sông này, họ có thể tùy tiện thêm một khúc ngoặc, tăng thêm hoặc giảm bớt dòng xoáy… Nói cách khác, họ có thể tùy tâm sáng tạo, loại bỏ và thay đổi pháp tắc, khi làm được đến đây thì chính thần rồi. Khác với đám cá nhảy ra khỏi mặt nước, con cá khỏe mạnh chỉ có thể nhìn thấy những thứ có hạn, nhưng thần linh không chỉ có thể nhìn thấy mà còn có thể khống chế những thứ này!
- Từ xưa đến nay, truyền thuyết về cường giả thánh cấp đều được ban cho một cách xưng hô rất thú vị: Sự tồn tại tiếp cận với thần nhất, đúng không?
Bạch Hà Sầu cười nhìn sắc mặt quái dị của mấy người trước mặt. Sau đó hắn than nhẹ, dùng một cách nói không thể nhìn thấu cười nhẹ nói:
- ... Sự tồn tại tiếp cận với thần nhất… Tiếp cận! Tiếp cận! Chỉ một từ xảo diệu như vậy nhưng chỉ khi nào nhìn thấy mọi thứ mới có thể hiểu rõ. Cái gọi là tiếp cận này thật ra xa vời thế nào! Chính vì sự khác biệt cực lớn này nên cho dù thánh cấp được cho là sự tồn tại tiếp cận thần nhất nhưng từ thời xa xưa đến nay lại chưa từng nghe nói qua vị cường giả thánh cấp nào vượt qua thần! Vì cường giả thánh cấp chỉ có thể nhìn thấy pháp tắc mà thần linh lại là khống chế thật sự.
Ánh mắt Bạch Hà Sầu lưu chuyển, quét qua người Xích Thủy Đoạn và tinh linh:
- Ngươi, các ngươi đều chỉ là một con cá cường tráng trong dòng sông này mà thôi. Các ngươi tưởng rằng đây đã là sức mạnh đỉnh phong, đã là cao nhất, đã là điểm đích rồi… Nhưng mà lại không biết rằng các ngươi còn kém rất xa.
Cuối cùng thì Xích Thủy Đoạn cũng nhịn không được hỏi một câu:
- Bạch Hà Sầu, ngươi thì sao? Chẳng lẽ ngươi đã không còn là cá trong sông nữa rồi sao?
- Ta? Ta từng là thế! - Bạch Hà Sầu nhìn mọi người, sắc mặt bình hòa nói -Nhưng mà hiện tại ta đã lên bờ rồi! Nên mới nói ngươi sai rồi, ngươi không hiểu… Đó là vì sự nhận biết của ngươi về thần không phải do ngươi tự lãnh ngộ lấy mà là do người khác nói lại với ngươi! Là thần nói với ngươi! Thần nói với con người rằng nó là mạnh nhất, là tất cả, là đỉnh điểm, là không thể chống lại, là….. vĩnh hằng?! Hừ… thật nực cười làm sao!
- Thần không phải là vĩnh hằng… nhưng mà con người tự cho là như vậy. Đó là vì phàm linh quá nhỏ bé như một con sâu có sinh mệnh ngắn ngủi. Cho nên đối với con sâu mà nói, thứ gì trong mắt nó mà có thể sống lâu hơn nó thì đã được xem như là vĩnh hằng rồi! Chỉ sợ rằng đó là một con chim chỉ sống được vài năm. Nhưng trong mắt của con chim thì ngựa có thể sống mười mấy đến hai mươi mấy năm mới là vĩnh hằng. nhưng trong mắt của ngựa thì con người có thể sống mấy chục thậm chí trăm năm….. Có lẽ ngựa sẽ cảm thấy con người là vĩnh hằng. Vậy con người thì sao đây?
- Thật ra, không có cái được gọi là vĩnh hằng! Ngươi tưởng rằng nó vĩnh hằng chỉ vì ngươi căn bản không nhìn thấy mà thôi! Cho nên, thần cũng thế, có lẽ thần mạnh hơn con người rất nhiều, tuổi thọ rất dài nhưng mà thần cũng không phải là vĩnh hằng.
Đỗ Duy nghe xong, trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác hoang đường: "Ta nhổ! Cái tên siêu cấp biến thái Bạch Hà Sầu này lại nói được giọng điệu của " Biện chứng chủ nghĩa duy vật" ?! "
- Thánh cấp không phải điểm cuối cùng của mọi thứ! Bạch Hà Sầu đưa ngón tay ra, đầu ngón tay hắn hiện lên một đóm lửa. Ngọn lửa này ban đầu là màu đỏ rực, sau đó thì ngọn lửa vốn nóng rực này lại trở thành màu xanh dương phiêu dật. dần dần, ngọn lửa đó trở thành….. Nước!
Nước bốc cháy?! - Loại cảnh tượng quái dị này khiến cho mấy người Xích Thủy Đoạn và Lạc Tuyết đều nín cả thở.
Đây không phải là sự chuyển đổi ma pháp nguyên tố do ma pháp tạo ra, càng không phải là ảo thuật mà là nước bốc cháy thật sự!
- Nước - Lửa? Đây chính là pháp tắc! – Bạch Hà Sầu cười nhẹ - Đây chính là pháp tắc! Không phải nhìn thấy nó, không phải lợi dụng nó… Mà là khống chế nó thật sự, hoàn toàn khống chế! Trong phạm vị sức mạnh của ta, mọi pháp tắc đều do ta sáng tạo ra, thay đổi theo ý muốn của ta! Chỉ cần ta muốn, trong phạm vi sức mạnh của ta, băng có thể nóng rực, lửa có thể hàn băng!! Mọi thứ đều có thể thay đồi, mọi thứ đều có thể sáng tạo…. trong phạm vi này, ta gọi nó là…
Trong nụ cười của Bạch Hà Sầu, trong ánh mắt hắn, nhìn vào cơ hồ giống như là thần vậy!
- Ta gọi nó là…. Lĩnh vực! Lĩnh vực của ta! Trong lĩnh vực của ta, ta chính là thần!"
Sự yên tĩnh như chết chóc!
Xích Thủy Đoạn kiêu căng, vua tinh linh cao quý kiêu ngạo. Trong thời khắc này, sắc mặt hai người giống như là tro tàn!
Chỉ sợ là Xích Thủy Đoạn đã hiểu rõ bản thân mình thua xa Bạch Hà Sầu hay là Lạc Tuyết vừa thảm bại dưới tay Bạch Hà Sầu đều có một suy nghĩ lúc ban đầu:
" Đối phương tuy mạnh nhưng ta vẫn còn có thể vươn tới! Cho dù mạnh đến mức "Theo không kịp" thì ít ra cũng còn có thể nhìn thấy bóng lưng đối phương từ xa"
Nhưng hai người này bây giờ đã hiểu rõ rồi…
Cái tên cường đại Bạch Hà Sầu này đã bước hoàn toàn vào một cảnh giới khác! Đó là một cảnh giới mới mà sợ rằng cả đời này bản thân cũng không thể nào tiếp xúc được!
Vào thời khắc này, cảm giác tuyệt vọng đã lan tỏa vô hạn trong lòng hai người.
Duy chỉ có Đỗ Duy vẫn bình tĩnh, yên lặng đứng đó. Chỉ có bản thân hắn mới biết, khi hắn nhìn thấy một đóm lửa như nước trong tay Bạch Hà Sầu và khi hắn nghe thấy trong miệng Bạch Hà Sầu thốt lên từ "Lĩnh vực". Hắn như nắm bắt được một thứ gì đó phiêu dật nhưng lại cũng rất là chân thật. Loại cảm giác này, rất quen thuộc!!
- Ngươi có thể đi được rồi! - Bạch Hà Sầu xoay người lại, từ từ đi lên bậc thang cao cao phía trước -Nhớ lấy lời của ta! Hôm nay ta vốn có thể giết chết ngươi. Nếu đổi lại là lúc xưa thì nhất định sẽ làm thế. Nhưng bây giờ, ngươi là người mạnh nhất mà ta từng thấy trên đời này. Ta hy vọng lần sau khi nhìn thấy ngươi thì ngươi đã có tư cách đáng để ta động thủ!
"Hy vọng lần sau ngươi đáng để cho ta động thủ…" Câu nói này đã kích động sâu sắc vào tâm linh của vua tinh linh. Trên khuôn mặt mỹ lệ của hắn thoáng hiện lên một hào quang kỳ dị, đột nhiên thở ra một hơi nhẹ, đem ngân ti đã đứt gãy trên tay ném xuống đất. Sau đó, vua tinh linh kiêu ngạo đã quay mặt lại, không nói lời nào mà quay đầu hướng về phía sáu trăm năm mươi tầng thang nhanh chóng rời đi.
Nhìn thấy bóng dóng rời đi của vua tinh linh, khóe miệng Bạch Hà Sầu hiện lên ý cười tựa có tựa không. Sau đó quay đầu lại nhìn Xích Thủy Đoạn và Đỗ Duy:
- Được rồi, người ngoài đã đi rồi! Bây giờ là lúc giải quyết chuyện của chúng ta rồi,đúng không Đoạn?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...