Ác Ma Pháp Tắc

"Đệ… Đệ tử thứ tư?"
Xích Thủy Đoạn tâm thần bấn loạn, chăm chú nhìn Đỗ Duy, thanh âm khàn khàn:
- Ngươi có cái gì chứng minh?
Đỗ Duy lắc đầu, miễn cưỡng đứng dậy, cầm lấy một cái trữ vật giới chỉ trên mặt đất, sau đó lấy ra một món đồ. Là một phiến đá, trên bề mặt hình như còn dính lại một chút máu đã khô đen. Trên mặt viên đá đầy những dòng chữ được viết bằng chỉ lực. Ngoài ra còn có dấu cào, dĩ nhiên sức mạnh của người này thật lớn, có thể dùng tay mà lưu lại dấu vết rõ ràng trên một viên đá như vậy.
- Đây chính là di thư của Cổ Lao Tư lão sư!- Đỗ Duy thở dài đặt viên đá trược mặt.
Viên đá này là do ban đầu Đỗ Duy may mắn tìm được ở mật thất trong mê cung dưới phủ Tổng đốc, là do Cổ Lan Tư trước khi chết lấy tay khắc lại một phần di thư. Đỗ Duy cho rằng, đường đường là di bút của một vị Vu vương dĩ nhiên là không thể dễ dàng bỏ qua. Cho nên hắn liền đem cất đi, không ngờ hôm nay lại trở nên hữu ích.
Thật ra, cái gì mà Cổ Lan Tư tứ đệ tử, Đỗ Duy không quan tâm chút nào. Trong lòng hắn thật sự chưa từng nghĩ đến việc xem Cổ Lan Tư như sư phụ. Dù sao, trong lúc xem xét tình hình trong mật thất, Đỗ Duy phát hiện di cốt của Cổ Lan Tư như muốn thu nhận hắn làm đồ đệ, hắn lại từ chối?
Bất quá là bây giờ hắn đang gặp phải tình huống sinh tử dĩ nhiên cũng không giống a. Dù sao, theo những gì Đỗ Duy biết thì Lam Hải Duyệt hay Xích Thủy Đoạn cũng vậy, mặc dù tính tình bất đồng nhưng đối với vị ân sư này tình cảm cũng sâu đậm.
Cho dù Xích thủy Đọan bây giờ đã trở nên ác độc tàn khốc. Mấy chục năm nay, hắn đã lẻn vào đế quốc Roland trở thành người có địa vị trong quân đội, tác oai tác quái một phương, nhưng xét cho cùng thì hắn cũng là tích lũy thực lực, để sau này có thể tìm Bạch Hà Sầu mà báo thù.
Chính là báo thù cho lão sư của mình!!

Cho nên XTD mặc dù có lẽ đã mất hết tính người nhưng đối với Cổ Lan Tư thì cuối cùng vẫn còn có chút cảm tình.
Sau khi lấy ra vật này, Đỗ Duy trong lòng thầm nghĩ: "Cổ Lan Tư à cổ Lan Tư, người mặc dù muốn thu nhận ta làm đệ tử nhưng ta vẫn chưa từng gọi người một tiếng lão sư. Hôm nay bị tên đồ đệ ác độc của người ép vào bước đường cùng nên mới phải đưa người ra. Bất quá ta nhất định sẽ gọi người một tiếng lão sư, người dưới cửu tuyền có linh thiên thì hãy phù hộ cho đệ tử này a… Không thôi thì tam đồ đệ sẽ giết tứ đồ đệ ta đây mất!"
Trên gương mặt Xích Thủy Đoạn còn chút hoài nghi, hai tay hắn nâng khối đá hoa cương lên thấy câu thứ nhất viết: " Lần thí nghiệm cuối cùng đã thành công… nhưng kết quả lại chính là thất bại của ta. Bạch Hà Sầu- Đệ tử xuất sắc của ta mới chính xác!"
Cho tới lúc này, nhìn những nét chữ sâu ba phân trên phiến đá chắc chắn là di bút mặc dù là viết ngoáy nhưng dấu vết cứng cáp này không thể khác chính là nét chữ của cố lão sư mà mình đã nhìn thường thấy từ nhỏ. Xích Thủy Đoạn tuyệt đối không thể nhìn lầm, chính xác là bút ký của Cổ Lan Tư lão sư.
Thấy bút tích quen thuộc, Xích Thủy Đoạn trong lòng không còn nửa điểm nghi hoặc, đột nhiên kêu lên một tiếng đầy bi thương. Hai tay nhẹ nhàng đặt phiến đá lên mặt đất, sau đó hắn lui ra sau một bước. Ầm một tiếng, hai đầu gối quỵ ngã trên mặt đất.
Đường đường là Xích Thủy Đoạn nhưng trong giờ phút này nét mặt lại cực kỳ bi thống. Tự nhiên máu trong hai mắt hắn chảy ra, miệng kêu rống thống thiết như dã thú, âm thanh cực kỳ thê thảm:
- Lão sư! Lão sư! Lão sư ơi!
Một con người tàn độc như thế lại kêu lên thảm thiết, hai mắt đầy huyết lệ, tâm tình lộ rõ, trông bộ dạng thật là kinh khủng!
Đỗ Duy dựa vào cái rương phía sau lưng, sắc mặt không chút thay đổi, nhưng lại đang âm thầm ngưng tụ tinh thần lực. Cũng may cái cảm giác đau đầu như muốn nổ tung đã không còn. Mặc dù lúc này, Đỗ Duy vẫn còn cảm thấy hư thoát nhưng cuối cùng hắn cũng đã cố gắng ngưng tụ được một ít tinh thần lực. Đỗ Duy ánh mắt chăm chú nhìn Xích Thủy Đoạn, không dám buông lỏng.
Xích Thủy Đoạn sau khi khóc rống thảm thiết một hồi, hai tay hắn lần nữa lại nâng phiến đá lên. Sau đó, hắn cẩn thận đọc hết một lần tuyệt bút của Cổ Lan Tư. Mà khi đọc đến đoạn cuối, hắn thấy trên phiến đá ghi rõ ràng một câu:

"Một ngày kia, khi ngươi lên Đại Tuyết sơn, nói cho Bạch Hà Sầu biết là, mặc dù hắn đánh bại được ta, cướp đi vị trí vu vương, nhưng ta chưa từng hối hận đã có một đồ đệ như hắn"
Đọc xong câu này, Xích Thủy Đoạn rõ ràng là nét mặt đại biến. Đang qùy ở kia, đột nhiên thân thể hắn rung lên, ngón tay tự giác buông lỏng… Bang một tiếng, phiến đá từ trên tay hắn vô thức rơi xuống đất. Phiến đá nguyên đã ở dưới địa dạo mấy chục năm, đã sớm trở nên dễ vỡ. Khi rơi trên mặt đất. Phiến đá rắc một tiếng, liền nứt thành vài mảnh.
Sắc mặt Xích Thủy Đoạn trở nên phức tạp, một mặt dường như rất đau đớn, mặt khác lại có chút phẫn nộ. Hiện tại, bi phẫn trên mặt hắn càng lúc càng đậm, cuối cùng lại trở thành lệ khí.
- Không hối hận? Ha ha… Không hối hận! Lão sư, ngươi lại còn nói không hối hận!- Xích Thủy Đoạn đột nhiên nhảy dựng lên, hai tay nắm chặt, nhìn lên trời dốc toàn bộ sức lực gào rú, âm thanh như một loại dã thú phẫn nộ - Lão sư ơi, tới khi chết người cũng không hối hận ư?! Người nói Bạch Hà Sầu là đệ tử xuất sắc nhất ư?! Còn ta thì sao? Ta là cái gì? Ta là thứ gì? Xích Thủy Đoạn ta trong lòng người rốt cuộc là thứ gì?!
Sau đó thân thể hắn đột nhiên chao đảo. Hắn là người có sức mạnh của cao thủ đại lục, trên người lại không có bị thương, nhưng giờ đây ngay cả đứng cũng không vững. Dĩ nhiên là do bị kích động tới cực điểm, ngay cả suy nghĩ cũng có chút không bình thường. Rốt cục hắn lại cười một tràng to. Đầu tiên là khặc khặc cười lạnh, sau đó lại biến thành ha hả mỉa mai. Âm thanh của hắn càng lúc càng lớn, càng lúc càng trở nên hỗn loạn. Cuối cùng trong tiếng cười của hắn tràn ngập sự táo bạo cùng phẫn nộ.
- Không hối hận… Không hối hận! Ngươi không hối hận! Ha ha ha… Hắn đoạt ngai vàng của ngươi, đem ngươi đánh rớt xuống Tuyết Sơn tuyệt đỉnh, còn suýt nữa sẽ giết ta, đánh ta chạy trối chết như chó nhà tang. Ngươi lại còn nói không hối hận! Ngươi còn nói hắn là đệ tử ưu tú nhất! Ha ha… ha ha ha ha… ha ha… Ta, Xích Thủy Đoạn vì cái gì? Khổ tâm gây dựng sự nghiệp vài chục năm, ta vì cái gì?!
Hắn điên cuồng hét lên thật lớn làm cho những tên thủ hạ ở xa cũng bị kinh động, đã có người nhịn không được chạy lại gần để xem thủ lĩnh tại sao lại nổi điên. Thấy trên mặt thủ lĩnh lại đầy máu mắt, bộ dạng trông thật đáng sợ.
Đã có người nhịn không được kêu lên một tiếng:
- Thủ lĩnh, ngài…
- Ta? Ta cái gì? – Xích Thủy Đoạn đột nhiên xoay người lại, ánh mắt nhìn đám thủ hạ một cách cuồng bạo, sắc mặt dữ tợn. Đột nhiên hắn giơ tay lên dùng sức bổ xuống

- Vèo!
Một đạo phong nhận bắn nhanh ra ngoài. Cái tên thủ hạ tội nghiệp vừa có ý tốt hỏi thăm kia liền bị bổ làm đôi. Thân thể thành hai nửa, huyết nhục phun rào, hai nửa thi thể ngã trên mặt đất. Những tên khác đều sợ đến ngây người, không biết thủ lĩnh vì sao lại trở nên phẫn nộ như vậy. Cả đám liền vội vàng lui lại cả phía sau.
Giờ phút này, oán khí bao nhiêu năm đè nén tích tụ trong lòng Xích Thủy Đoạn đột nhiên bị kích ra, nhìn đám thủ hạ trước mặt, trong lòng hắn không khỏi tức giận sinh ra sát khí.
- Tất cả đi chết đi!
Hắn đột nhiên hét lên một cách điên cuồng. Thân thể như một con chim bay vọt lên không trung, hai tay hướng về hai tên thủ hạ dùng sức thi triển hư trảo.
"Bộp bộp!" hai tiếng, hai người còn chưa kịp biết chuyện gì xảy thì máu tươi từ óc đã phụt ra, ngã lăn xuống đất chết ngay tại chỗ. Những tên khác bây mới sực tỉnh:
- Thủ lĩnh nổi điên rồi!- Cả đám kinh hô chạy tán loạn bốn phương tám hướng.
Mặc dù Xích Thủy Đoạn đang nổi điên nhưng những tên kia thực lực so với hắn chẳng khác gì con kiến. Thân thể hắn đột nhiên lóe lên, ngay lập tức đã tới ngay phía sau của tên thủ hạ chạy xa nhất, xuất ra một trảo. Phốc một tiếng, bàn tay hắn đã xuyên qua ngực tên kia, dùng sức một chút thân thể liền hắn nổ tung. Hắn xoay người lại nhìn đám thuộc hạ, vẻ mặt đầy sát khí giống như một hung thần ác sát.
- Hừ, lão già kia đã nói không hối hận! Vậy thì ta còn giữ mấy tên phế vật các ngươi lại làm gì, còn bày bố kế hoạch chi nữa! Tất cả đều là uổng phí! Cho nên, cả đám các ngươi đi chết hết đi!
Đỗ Duy lưng dựa vào rương, hắn lúc này đã ngưng tụ được một ít tinh thần lực. Chợt nghe thấy từ xa thỉnh thoảng truyền đến những âm thanh hết sức thê lương, thảm thiết của đám mã tặc. Hiển nhiên là bị chính Xích Thủy Đoạn giết chết. Đỗ Duy trong lòng cũng có chút lo lắng, không ngờ Xích Thủy Đoạn sau khi xem xong bút ký của Cổ Lan Tư lại có phản ứng điên cuồng như vậy.
Cuối cùng chỉ nghe tiếng bước chân của Xích Thủy Đoạn từ xa đến, hắc bào trên người hắn đã tắm máu ướt sũng, trên mặt dính đầy huyết nhục, hai mắt đỏ ngầu, bộ dáng cực kỳ đáng sợ.

Ánh mắt lạnh lùng nọ nhìn lên người Đỗ Duy, dường như đã không còn chút nhân tính. Trong ánh mắt chỉ để lại một ý nghĩ: Giết!
DD nhìn một Xích Thủy Đoạn đã mất đi lý trí từng bước tới gần mình. Hắn sắc mặt trầm trọng, hít vào một hơi thật sâu. Lúc này, tình thần lực của hắn còn không đủ một phần, không còn lựa chọn nào khác, Đỗ Duy chỉ còn có một lựa chọn duy nhất.
Xích Thủy Đoạn còn cách Đỗ Duy vài chục bước, trong lúc hắn đang đi tới chợt nghe thấy một âm thanh du dương vang lên từ miệng Đỗ Duy .
Đỗ Duy thân thể suy yếu, hai mắt nhắm lại, tập trung hết sức lực phát ra một âm đoạn kỳ lạ. Âm điệu này như một điệu ca dao, hết lần này tới lần khác làm cho lòng người nghe say mê.
Âm thanh của bài ca dao dường như mang theo ma lực lỳ dị của trời đất bao la, làm cho Xích Thủy Đoạn đang đi cũng phải chậm lại. Khi hắn đi tới bước thứ năm, rốt cục hắn không còn tự chủ được đứng lại tại chỗ. Bạn đang đọc truyện được tại
Trong ánh mắt cuồng loạn đầy sát khí, lóa lên một điểm bình yên. Nhất thời làm cho mắt hắn trở nên mờ mịt, thất thần nhìn lên trời, hai tay dính đầy máu tươi cũng lập tức buông lỏng, trong nét mặt dần hiện ra một tia ấm áp.
Tiếng ca du dương vào tai Xích Thủy Đoạn, tên sát thần người đầy máu tươi này lại lẳng lặng đứng đằng kia. Trong cảnh trời xanh cát vàng, hắn lẳng lặng nhìn bầu trời, trên mặt từ từ xuất hiện một nụ cười ấm áp, cuối cùng không biết hắn đang nghĩ tới điều gì.
Cảnh này, nếu có người nào nhìn thấy chỉ sợ sẽ có cảm giác thật quỷ dị.
DD giờ phút này lại vô cùng khó chịu. Hắn sau khi nghe từ Tinh linh vương Lạc Tuyết, biết một tinh linh ma pháp là "Trấn hồn khúc", giờ đây là biện pháp duy nhất của hắn. Chỉ là cái "Trần hồn khúc" này là ngôn ngữ của Tinh linh tộc, mà ngôn ngữ của Tinh linh trong đó có rất nhiều âm tiết cổ quái. Cấu tạo khoang miệng của loài người căn bản không cách nào phát ra chính xác được. Đỗ Duy mặt dù nhớ được nhưng đây là lần đầu hát lên, chỉ hát được hơn một nửa, còn một nửa kia thì chính hắn cũng không cách nào phát âm được, chỉ có thể hát hàm hồ mà thôi.
Nhưng cái "Trấn hồn khúc" của Tinh linh tộc kia cũng cực kỳ lợi hại, tuy DD hát bậy hát bạ nhưng cũng có hiệu lực đến ba bốn phần. Vốn dĩ thực lực của Đỗ Duy và Xích Thủy Đoạn chênh lệch quá lớn, ba bốn phần hiệu quả của "Trấn hồn khúc" tuyệt đối không thể mê hoặc được Xích Thủy Đoạn. Nhưng giờ phút này, vị thánh giai cường giả đã bị bức di thư của lão sư làm cho tâm thần đại loạn, mà ngay cả tâm chí cũng mụ mị. Thực lực của Xích Thủy Đoạn rất mạnh, dưới tình huống này, thì "Trấn hồn khúc" mê hoặc của Tinh Linh là biện pháp đối phó hắn tốt nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui