Ác Ma Pháp Tắc

Không thể phủ nhận nhưng lời bình luận của Lạc Tuyết thực sự rất thuyết phục. Ít nhất là sau khi Đỗ Duy nghe xong, dù bản thân cũng là nhân loại, nhưng thâm tâm của hắn cũng đã dao động.
Dù trong lòng hắn có khó chịu, có muốn chống đối tới cỡ nào, nhưng lý trí lại nói với hắn: Những lời này của Lạc Tuyết, ít nhất từ phía khách quan, không hề sai.
Trong lịch sử loài người có lúc nào thiếu được cảnh tàn sát lẫn nhau đây?
Dù là cái thế giới này hay thế giới ở kiếp trước của Đỗ Duy, cổ kim nội ngoại, đều là như thế!
Tinh Linh vương là một kẻ dị tộc, vậy mà lại có thể chỉ ra được chỗ xấu nhất trong bản tính của loài người, hơn nữa còn xoáy sâu vào đó, khiến cho Đỗ Duy rất bất mãn.
Nhìn vẻ mặt của Đỗ Duy, Tinh Linh vương biết mình đã đạt được mục tiêu rồi, tên đối thủ trẻ tuổi của lòai người này hẳn là đang rất khó chịu, đến giờ vẫn vô lực phản bác.
Đỗ Duy đang á khẩu không trả lời được, nhưng lúc này, bên cạnh hắn lại có tiểu thư Nicole...
Từ đầu cuộc đối thoại đến giờ, nữ vương Medusa vẫn luôn nhắm mắt giữ im lặng. Khi Lạc Tuyết nói ra đoạn truyền thuyết từ thời thượng cổ, sắc mặt của tiểu thư Nicole cũng không hề thay đổi.
Vô luận là Ma tộc từng sáng tạo nên một nền văn minh sáng lạn hay là chiến tranh do tộc Tinh Linh, người lùn và Thú nhân liên hợp phát động, thậm chí là cả chuyện về đám thần linh cổ xưa, tất cả đều không thể là cho vị xà nữ mỹ lệ này động dung.
Khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng vẫn luôn giữ vẻ lãnh đạm, tựa như chẳng quan tâm tới bất cứ điều gì.
Tuy nhiên, khi Lạc Tuyết kể tới câu chuyện thần thoại cổ được lưu truyền trên đại lục…chuyện về cô gái xinh đẹp vì muốn giết Ma vương mà đã lừa dối Ma vương ...
Khi nói tới đó, cô nàng Nicole lạnh lùng lại dường như có một chút dao động.
Từ đuôi lông mày nàng như toát ra một sự cảm khái mơ hồ, trong đó lại phảng phất có sự vị thương cảm. Bất tri bất giác, vị mỹ nữ xà này không ngờ lại khẽ thở dài một cái, mặc dù thanh âm rất nhỏ, nhưng dù sao cũng là một trong số rất ít dấu hiệu tình cảm của cô ta.
Mà lúc này, khi Tinh Linh vương đang bốn phía giáp công, chỉ trích sự tàn nhẫn của loài người, khiến cho ngay cả Đỗ Duy cũng không thể trả lời thì nàng ta lại bất ngờ lên tiếng!
- Hi hi...
Đây tuy chỉ là một tiếng cười nhẹ nhàng, có phần hơi lạnh nhạt nhưng là khiến Lạc Tuyết và Đỗ Duy cảm thấy được một cảm giác đùa cợt và khinh thường trong đó.
Mọi khi nàng là một cô gái hững hờ như đá, có thể lộ ra một chút cảm xúc cũng đã là khó hơn lên trời, vậy mà hôm nay lại còn có thể cười cơ đấy, quả tin động trời.

Huống chi, sự khinh thường trong tiếng cười của nàng ta càng lúc lại càng rõ ràng.
-A , xem ra nữ vương Medusa có ý kiến với những lời nói của ta sao?
Tinh Linh vương chau mày, bình tĩnh nhìn về phía tiểu thư Nicole:
- Chẳng nhẽ loài người không giống những gì ma ta vừa nói sao?
- Không, ta cho rằng ngươi nói rất đúng
Mặc dù Nicole nói không lớn, nhưng lại rất rõ ràng. Tiếp đó, vị mỹ nữ xà này quay sang Đỗ Duy, nhẹ nhàng nói:
- Đỗ Duy. Ta theo ngươi tới thế giới loài người được một thời gian khá dài, ngươi đã dạy cho ta rất nhiều... Ta nhớ rõ, lần đầu tiên người dạy ta , chính về sự khẩu thị tâm phi và dối trá của loài người. Có thể nói, bản tính loài người rất xấu, , ngươi luôn nói những điều này, ta cũng nhớ kỹ những lời đó. Hơn nữa... mỗi khi ngươi không có thời gian, xin cảm ơn vị hôn thê của ngươi, cái... cô bé Vivian đó, nàng ấy thường xuyên đi theo ta, hơn nữa còn nói với ta rất nhiều chuyện trong lịch sử. Mặc dù khả năng nói chuyện của nàng không tốt, nhưng may là ta có đủ sự kiên nhẫn và thời gian, nhờ có cô bé ấy, ta cũng học thêm được rất nhiều...
Cuối cùng, vị mỹ nữ xà khẽ gật đầu, nói:
-Vivian từng đưa cho ta đọc mấy cuốn "Tổng Quát Lịch Sử Đại Lục", cho nên, ta cảm thấy vị Tinh Linh này nói không hề sai, loài người tàn nhẫn, dối trá, giảo hoạt, đều là bản tính...
Lạc Tuyết bật cười, còn sắc mặt Đỗ Duy thì lại rất xấu
Bị Tinh Linh vương đùa cợt đã đành, nhưng giờ lại đến cả bà cô Nicole này thêm dầu vào lửa nữa.
Đỗ Duy càng không phản bác nổi.
Nhưng biểu hiện tiếp đó của tiểu thư Nicole lại làm cho hai người phải thất kinh!
- Nhưng... dù những điều này đều là sự thật, ta vẫn cảm thấy như vậy thì có gì sai chứ?
Nicole cúi đầu, tựa hồ thoáng suy tư, giọng nói đầy kiên quyết, dõng dạc từng chữ một :
-Ta cảm thấy chúng chẳng có vấn đề gì cả.
Nicole quay sang Tinh Linh vương, lạnh lùng nói:

-Ít nhất, ta cảm thấy đám Tinh Linh các ngươi, hoặc là người lùn, hoặc là một chủng tộc khác, tất cả đều không có tư cách dung thứ giọng điệu coi thường như vậy để đánh giá loài người.
-Tại… tại sao?
Lạc Tuyết ngây người, nhưng nhờ có phong độ của Tinh Linh, hắn cũng không vì bị phản bác mà phẫn nộ, chỉ im lặng nhìn tiểu thư Nicole, chờ đợi đáp án.
Nicole không trả lời ngay mà hỏi ngược lại Đỗ Duy:
-Ta nhớ có lần khi ngươi nói chuyện với ta đã từng lấy một ví dụ: một đám hươu, ăn lá cây mà sống, kết quả, những...cây đó lại rất cao, chỉ có những con hươu cao nhất mới có thể vươn đầu lên mà ăn lá cây, còn những con hươu lùn thì chỉ có thể chết đói, bởi vì bọn chúng không thể ăn được lá cây... Đỗ Duy, ta nhớ rất rõ, khi ngươi nói về ví dụ này đã để lại hai từ ngữ khiến ta rất ấn tượng, một là "quy luật đào thải", còn một.. À, hình như là "tiến hóa" đúng không? Vì vậy, kết quả là những con hươu lùn, nhỏ đều bị chết đói, đám hươu cao lớn thì còn sống, dần dần sinh sôi nảy nở. Rất nhiều năm sau, đàn hươu sẽ chỉ còn lại có những con hươu cao lớn! Mặc dù quá trình đào thải này rất tàn nhẫn, nhưng kết quả lại khiến cho chất lượng của đàn hươu được nâng cao... Đỗ Duy, ta nhớ đại khái ý của ngươi lúc đó chính nói như vậy, đúng không? Cũng giống như vậy, trên thảo nguyên chỉ có thứ linh dương chạy nhanh nhất mới có thể sống sót, bởi vì những con linh dương chạy chậm đều đã bị sư tử ăn thịt.
Trên mặt Lạc Tuyết biểu hiện sự chăm chú:
- Nhưng chuyện này và việc loài người tàn sát đồng loại có liên quan gì tới nhau?
- Liên quan chứ, hơn nữa liên quan rất lớn, hơn nữa... Tinh Linh, đây chính là nỗi buồn của chủng tộc khác!
Tiểu thư Nicole cười bí hiểm, chậm rãi đưa ra một vấn đề mới:
- Ngài Lạc Tuyết, ngài nói lịch sử loài người chính là tự tàn sát lẫn nhau... Nhưng, chẳng lẽ ngài không phát hiện ra điều kiện tiền đề rất quan trọng sao? Ngài nói tiền đề để loài người tự tàn sát lẫn nhau chính là: tất cả các chủng tộc khác đều đã bị loài người chinh phục hoặc tiêu diệt hết rồi!
Tiểu thư Nicole dùng một giọng điệu quả quyết, nói:
- Quy luật đào thải! Quy luật đào thải là vĩnh cửu! Quy luật này vĩnh viễn tồn tại. Ngươi thấy loài người tàn nhẫn... Chẳng qua là vì loài người tàn sát chủng tộc của ngươi, tàn sát những chủng tộc khác, chinh phục những chủng tộc khác... Nhưng chủng tộc chinh phục đó chỉ là quy luật đào thải mà thôi! Còn những chủng tộc không vĩ đại, bị loài người đánh bại, vậy chỉ có thể biến mất trong lịch sử... giống như một con hươu lùn không ăn được lá cây mà bị chết đói lộc, giống như một con linh dương chạy không đủ nhanh mà bị sư tử vồ! Sự diệt vong của bọn họ không thể trách được người khác, chỉ có thể tự trách mình quá yếu, cho nên mới bị đào thải!"
- Đây là một quá trình. Dù là loài người, người lùn hay tinh tinh hoặc bất cứ chủng tộc nào cũng vậy. Ít nhất, tất cả mọi người đều có sự khởi đầu như nhau!
- Ngài Lạc Tuyết!
- Ngài chỉ trích loài người giảo hoạt, học trộm văn minh của Ma tộc, vậy tại sao ngài không trách mình quá mức bảo thủ mà không chịu tiến thủ?
- Ngài chỉ trích loài người bội bạc, vi phạm hiệp nghị, ra đòn với đồng minh, vậy tại sao ngài không trách mình quá mức ngây thơ?

- Ngài chỉ trích loài người tàn nhẫn... vậy tại sao ngài không trách mình quá thiếu quyết đoán?
Mặc kệ quá trình là như thế nào cũng được, nhưng kết quả, loài người xuất sắc, còn các ngươi, lại là lụi bại! Vì vậy, thay vì chê bai loài người, không bằng ngài hãy tự nhìn nhận lại sự yếu kém của chủng tộc mình đi!
Đỗ Duy không ngờ tiểu thư Nicole vốn luôn giữ im lặng lại có thể nói ra những lời lẽ sắc bén như vậy, huống chi, vị xà nữ này còn không phải là con người!
Lạc Tuyết im lặng .
Tinh Linh vương dần dần nghiêm túc hẳn lên, hắn cẩn thận suy tư, tự hỏi một hồi, cuối cùng trịnh trọng nói:
- Medusa, ta thừa nhận lời ngươi nói có lẽ có một ít đạo lý. Nhưng... Chẳng lẽ ta nói loài người tàn sát lẫn nhau, là sai sao? Điểm xấu nhất của loài người là tàn sát đồng loại!
- Nhưng đó đều là phải có điều kiện tiên quyết .
Nicole trả lời không chút hoang mang:
- Sau khi chinh phục, tiêu diệt hoàn toàn các chủng tộc khác, loài người mới bắt đầu tàn sát lẫn nhau với quy mô lớn. Đó cũng là một quá trình của quy luật đào thải. Nó cũng giống như tóc của ta...những sợi tóc đã khô vàng sẽ rụng đi, sau đó những sợi tóc khoẻ mạnh mới có thể mọc lên. Khi uy hiếp từ bên ngoài đã không còn, loài người cũng chỉ có thể thông qua cạnh tranh lẫn nhau để giữ vững quy luật này! Bởi vì nếu như không cạnh tranh, bất cứ quần thể hay chủng tộc nào cũng đều sẽ gặp phải một kết quả duy nhất: thoái hóa!
Nicole nói xong, quay lại nói với Đỗ Duy:
- Ta nói như vậy không sai chứ, Đỗ Duy?
Lúc này Đỗ Duy cũng đã nắm bắt được ý tứ của Nicole, hắn gật gật đầu, ánh mắt hắn nhìn vị mỹ nữ xà này cũng bất tri bất giác có thêm vài phần chăm chú và nghiêm túc. Bởi vì đám ngoại địch các ngươi ... đã bị đào thải, khiến cho loài người chúng ta không còn đối thủ, chỉ có thể cạnh tranh bên trong với nhau ... Đại khái đây chính là ý tứ trong lời của Nicole.
Bởi vì các ngươi đã bị đào thải từ sớm ... Nhưng ý tứ như vậy, đối với tộc Tinh Linh và những chủng tộc khác mà nói thật sự có chút xát muối vào lòng.
Đỗ Duy nhanh chóng chỉnh đón lại ngôn từ, mở miệng cười nói:
- Ngài Lạc Tuyết, ngài thấy sao?
Lạc Tuyết im lặng. Có thể thấy rõ, vị cường giả và trí giả của tộc Tinh Linh này đang phải suy nghĩ về những lời của tiểu thư Nicole.
Thật lâu, Lạc Tuyết cũng không nói ra được một chữ.
- Ngài nói không sai, loài người chúng ta thật sự là luôn tự giết lẫn nhau. :
Đỗ Duy thở dài, nhưng sau đó ngữ khí của hắn liền biến đổi, nói:

- Sau khi đuổi được các ngươi, trên đại lục, loài người đã không còn đối thủ! Nhưng quy luật cạnh tranh vẫn phải tiếp tục! Cho nên loài người mới có thể tàn sát lẫn nhau đấy, ngài Lạc Tuyết ạ! Nhìn chung lịch sử loài người, đơn giản chính là quốc gia cường đại tiêu diệt quốc gia nhỏ yếu, quốc gia cường đại hấp thu những thế lực yếu hơn... Kết quả là, kẻ yếu bị đào thải, người mạnh được giữ lại! Đây là một quá trình không ngừng thay cũ đổi mới của bản thân!
Lạc Tuyết lắc đầu:
- Ta vẫn cho rằng, nếu như là tộc Tinh Linh hoặc là những chủng tộc khác thì sẽ không có cảnh tàn sát lẫn nhau với quy mô lớn như thế.
Đỗ Duy nghe vậy liền bật cười.
Lần này hắn cười rất thật.
Ánh mắt của hắn nhanh chóng trở nên bén nhọn, lạnh lùng trả lời.
- Ngài nói những chủng tộc các ngài không tự tàn sát lẫn nhau sao? Có lẽ là như vậy đấy... Nhưng, đó là bởi vì các ngươi căn bản là không trở thành chúa tể của đại lục này! Nếu như các ngươi trở thành chúa tể đại lục, trở thành chủng tộc duy nhất, nói không chừng mức độ chém giết của các ngươi lại còn ác liệt hơn loài người ấy chứ!
Đỗ Duy cười lạnh, nói:
- Ngài Lạc Tuyết, thật đáng tiếc, các ngài lại đã bị đào thải! Nếu như muốn đánh giá loài người... trước hết các ngươi phải đánh bại loài người, phải đứng vào vị trí chúa tể, lúc đó hãy trở lại mà nói những lời nhàm chán này đi!
Lạc Tuyết không phẫn nộ, vị Tinh Linh vương này sau khi im lặng một hồi lại cười.
Nụ cười của hắn rất chân thành, không hề có ý che giấu, mặc dù trong ánh mắt có chút vẻ mất mát, nhưng lại có nhiều hơn một tia tinh quang.
- Rất tốt.
Lạc Tuyết đứng lên, hơi khom người với Đỗ Duy và Nicole, nói:
Cảm ơn hai vị đã cho ta một bài giảng thật sinh động! Xin hãy nhận lấy lòng biết ơn chân thành của ta! Nếu như không có buổi nói chuyện đặc sắc hôm nay, chỉ sợ bây giờ ta vẫn còn đang trầm mê! Công tước Tulip, ngươi nói không sai, kẻ thất bại thì không có tư cách đánh giá người thắng! Những lời này, ta nhất định sẽ nhớ kỹ trong lòng!
Nhìn ánh mắt của Tinh Linh vương, trong long Đỗ Duy bỗng sinh ra một cảm giác hối hận.
Ta... Có lẽ không nên nói ra những lời này! Những lời này, chỉ sợ sẽ khiến kẻ địch của chúng ta "thức tỉnh" mất thôi!
Đỗ Duy cố gắng che giấu sự hối hận trong lòng, lập tức chuyển đề tài, mỉm cười nói:
- Được rồi, thưa ngài Lạc Tuyết, chúng ta tạm thời hãy quên đi cái đề tài về loài người đó đi, bây giờ hãy nói tiếp về câu chuyện xưa mà ngài đang kể dở! Sau khi tiêu diệt Ma tộc, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui