"Nôn ra đi, nôn ra đi rồi sẽ quen thôi! Câu này là có ý khen ngợi sao?" –Chú nhỏ Rohardt thầm thắc mắc.
Nhưng nhiều năm sau, khi đã trở thành một kỵ sĩ xuất sắc thuộc phi đòan Deception dưới trướng Đỗ Duy. Rồi những năm sau nữa, khi huấn luyện những chú chim non mới của phi đòan Deception thì thói quen của Rohardt chính là: Thường xuyên đem câu "danh ngôn" này của cậu Cả Đỗ Duy ra giáo huấn đám học viên mới, khi họ bị cơn nôn mửa hành hạ tới mức không chịu nổi.
"Nôn ra đi, nôn ra đi rồi sẽ quen thôi!"- Những lời này, về sau thậm chí trở thành một khẩu hiệu vĩ đại của cả tập thể "Kỵ sĩ phi hành đòan Decepticon".
- Ta thích đứa nhỏ này! - Đỗ Duy quay sang Ziege cười nói: - Ngươi dốc sức huấn luyện hắn cho ta!
Thậm chí Đỗ Duy còn tự tay lấy trong người ra một chiếc nhẫn nho nhỏ rồi nhét vào tay Rohardt, sau đó hắn chăm chú nhìn đứa nhỏ này rồi cười nói:
- Cố gắng chăm chỉ lên nhé, nhóc!
Sau khi ngài Megatron này rời đi, trong lòng Rohardt vẫn còn có chút ngỡ ngàng. Hắn mân mê chiếc nhẫn trong tay, không nhịn được cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ - "Ôi, cho ta một cái nhẫn, không biết nó có tác dụng gì đây?"
Mà sau đó, hắn lại thấy ngài sĩ quan huấn luyện Ziege đang chăm chú nhìn mình, không ngờ trong trong ánh mắt ngài lại hiện lên một tia hâm mộ!
Không sai, là hâm mộ!
- Nhóc con, đừng nhìn nữa!
Ziege đi nhanh tới, hắn chăm chú nhìn thật kỹ chiếc nhẫn trong tay Rohardt rồi nói:
- Rohardt, ngươi không biết đây là chiếc nhẫn gì sao? Nghe đây! Nó chính là một chiếc nhẫn giúp tăng cường ma lực. Ông trời ơi, đây chính là một vật phẩm ma pháp bậc trung! Ta đi theo ngài Viện trưởng vào sinh ra tử mà ngài chỉ mới ban cho ta một chiếc... Ngươi chỉ gặp ngài có hai lần mà đã...
"Nhẫn tăng cường ma lực ư?"- Rohardt nghe mà có phần ngỡ ngàng. Hắn đóan chiếc nhẫn này rất có thể là một bảo bối mà ma pháp sư rất quý trọng- "Nhưng mà mình... mình chỉ là một người bắn nỏ, mình cần chiếc nhẫn này làm gì? Nó có tác dụng gì đâu?"
Ziege nhận ra sự bối rối của Rohardt, hắn cười nhạt:
- Nhóc con, hãy giữ chiếc nhẫn này cẩn thận, nó chính là một vật rất tốt đấy!
Có nó, trong tương lai ngươi có thể điều khiển vật cưỡi của mình tốt hơn. Người vốn đã nhanh hơn người khác, nó sẽ giúp ngươi càng nhanh nhẹn hơn, cao hơn, còn có thể giữ vững lâu hơn.
Trong lòng Rohardt vẫn tràn đầy nghi hoặc - "Cưỡi ngựa và đeo nhẫn có quan hệ gì nhỉ?"
Rốt cục, không biết bị ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn buột miệng hỏi :
- Thưa sĩ quan huấn luyện, khi vào đây chúng tôi nghe nói chỉ cần có thành tích huấn luyện xuất sắc sẽ có cơ hội được gặp cậu Cả, công tước của gia tộc Hoa Tulip. Khi nào thì chúng ta có thể được gặp Ngài?
Ziege hơi sửng sốt , hắn nhìn Rohardt rồi xoa đầu nó, nói:
- Nhóc con, không phải ngươi mới vừa được gặp ngài công tước Hoa Tulip rồi sao? Ngài còn tặng ngươi một cái nhẫn, còn bảo ngươi : "Nôn ra đi, nôn ra đi rồi sẽ quen thôi!" còn gì? Lời này thật đúng là rất phù hợp với phong cách ngài Viện trưởng của chúng ta, ha ha ha ha...
Chàng thiếu niên Rohardt hoàn toàn ngây dại. Hắn vô thức xiết chặt chiếc nhẫn trong tay, rất rất chặt. Vào thời khắc này, hắn chẳng còn suy nghĩ xem nơi này rốt cuộc là "Doanh trại huấn luyện Kỵ sĩ" hay là "Doanh trại huấn luyện của đoàn Xiếc thú" nữa rồi. Hắn tự nhủ: "Mặc kệ nó! Chính mình có thể thành tâm cống hiến sức lực cho cậu Cả nhà Rowling vĩ đại! Với lại công tước Hoa Tulip còn sắp trở thành thống soái trực tiếp lãnh đạo mình, còn có gì tốt hơn thế nữa?"
Đoàn kỵ sĩ Decepticon đã huấn luyện xong một tháng. Đỗ Duy không hề lỗ mãng, hắn hiểu đoàn kỵ sĩ Decepticon chính là con át chủ bài trong tay mình, nên trong thời gian một tháng này đã tăng thêm một lượng lớn quân số. Hơn nữa còn kiểm tra qua toàn bộ hoàn cảnh xuất thân, gia đình của những học viên này, hắn yêu cầu mỗi người bọn họ đều phải là người Rowling trung thành tuyệt đối. Điều này không phải do hắn có sự kỳ thị khu vực, mà là Đỗ Duy muốn bảo đảm độ trung thành tuyệt đối của đơn vị quân đội át chủ bài này - "Chỉ có người Rowling chính gốc mới có thể tuyệt đối trung thành với mình!"
Về cây chổi bay được chế tạo đặc biệt, theo tin tức mới nhất mà thành Gileat gửi đến, Đỗ Duy chỉ có thể trang bị cho ba trăm người là tối đa. Bởi sau cơn động đất, trong những tin tức không tốt lành do Rodriguez cùng Hussein mang về có cả một tin: Trận động đất đã làm cho nước suối "Trẻ mãi không già" và "Thời gian trôi qua" trong sơn cốc đã khô kiệt hoàn toàn, chỉ có trời mới biết khi nào chúng có thể hồi sinh trở lại. Bởi thế, trước mắt không thể trông chờ được vào sự hỗ trợ của những nước suối thần kỳ này nữa. Nước suối dự trữ của Đỗ Duy chỉ đủ dùng để chế tạo ba trăm cây chổi bay, sau này cũng không thể tiếp tục duy trì kiểu sản xuất hao phí này được. Muốn bồi dưỡng những cây hồ đào biến dị kia thì phải nhờ vào nhân công tự trồng trọt. Dĩ nhiên, Đỗ Duy vẫn còn lưu giữ lại chút ít nước suối thần kỳ này, nhưng trong tương lai không chừng lại có việc quan trọng hơn cần dùng nên bây giờ không thể lãng phí được.
Trong doanh trại huấn luyện này có sáu trăm học viên , sau khi trải qua huấn luyện nghiêm khắc chỉ còn một nửa số người có cơ hội trở thành kỵ sĩ của đoàn Decepticon. Số còn lại tuy đã bị loại ra nhưng do họ đều đã trải qua huấn luyện "tố chất phi công", tuy còn thô sơ nhưng ở thời đại này đã được coi là vô giá rồi - Đỗ Duy sẽ không lãng phí những nhân tài này, hắn dự định tăng cường họ vào lực lượng không quân của mình, đó là quân chủng tác chiến trên khinh khí cầu của hắn. Đương nhiên, còn có "Tàu chiến rồng hai đầu" mà hắn đã dùng xương rồng để chế tạo.
Mấy ngày nay, Đỗ Duy nghe từ đế đô truyền tới tin tức:
Mệnh lệnh chiêu mộ tân binh cả nước đã được tuyên bố! Hiện tại quân đoàn chủ chiến mới đang trong quá trình thành lập, quân đội trung ương đang vô cùng bận rộn. Nhiếp Chính Vương lại ra một mệnh lệnh gây rất nhiều tranh cãi: Lệnh cho hai vạn lính hải quân rời khỏi lực lượng, gia nhập lục quân. Đồng thời cũng tuyên bố: trong ba năm tới sẽ không có bất cứ kế hoạch chế tạo chiến thuyền mới nào nữa. Quân canh phòng của các địa phương cũng bắt đầu kín đáo huấn luyện và lựa chọn sát hạch. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Có thể đoán được, bước chân của chiến tranh đang đến gần!
Và, bước đầu tiên của Nhiếp Chính Vương chắc chắn là ...
Tây Bắc!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...