Ác Ma Pháp Tắc

Trái tim chợt đập loạn xạ lên!
Mặc dù nàng đã sớm có tình cảm với Đỗ Duy. Hôm nay lại được đứng trước mọi người ước định hôn ước với hắn, điều này đã khiến cho tấm lòng thiếu nữ của nàng vô cùng hạnh phúc rồi. Bình thường thì quan hệ của nàng với Đỗ Duy mặc dù có chút thân mật, nhưng cử động thân mật nhất của hai người cũng chỉ dừng ở mức Đỗ Duy lặng lẽ ôm lấy nàng, hôn nhẹ nàng mà thôi.
Thường thì mấy cái cử chỉ kiểu đó cũng đã đủ khiến mặt Vivian ửng đỏ cả nửa ngày rồi.
Đêm nay... đêm nay chẳng lẽ...
Đỗ Duy nở một nụ cười nham nhở, rồi tiến tới trước mặt Vivian. Nhìn thấy đôi bàn tay nhỏ xíu của cô bé này, các ngón tay đang xiết chặt vào nhau, môi cắn lại, giống như một chú nai tơ đang sợ hãi. Hắn mỉm cười rồi ôm nàng ngồi xuống giường.
Đây là phòng ngủ của Vivian, cũng chẳng phải là lần đầu tiên Đỗ Duy vào đây. Nhưng thời khắc này của đêm này, trong ánh mắt của Vivian, nhất cử nhất động của Đỗ Duy dường như đều có vẻ mang theo một "dụng tâm kín đáo". Mặc dù trong lòng nàng không hề kháng cự việc Đỗ Duy đối với mình thế nào... hoặc có thể nói trong tâm lý thiếu nữ của nàng đã sớm chuẩn bị kỹ càng cho việc hiến thân rồi. Nhưng dù sao thì trong lòng cũng khó tránh khỏi sự hồi hộp.
Đỗ Duy nắm lấy cổ tay Vivian rồi đột nhiên cười nói:
- Nhịp đập của em nhanh quá, trong lòng hình như rất sợ anh sao?
"Ừm..." Vivian theo tiềm thức mà gật đầu, nhưng lập tức ý thức được không thể trả lời như vậy được, liền lắc đầu:
- Không phải a!
Mỗi lần thấy bộ dạng bối rối thất thố của cô bé này, trong lòng Đỗ Duy đều không nhịn được ý muốn khi phụ nàng, liền nhẹ giọng cười nói:
- Vậy em bị sao thế? Hồi hộp sao?
- Ừm... - Vivian cảm giác được Đỗ Duy ở ngay bên cạnh, ngay cả hơi thở của đối phượng đều phả lên mặt mình, khuông mặt không khỏi trở nên đỏ ửng.
Trong lòng nàng căng thẳng đến cực điểm, đầu óc thì lại rỗng không, cũng không biết phải làm thế nào. Đột nhiên nàng nghĩ tới mớ lễ nghi cùng... mấy cái chuyện xấu hổ khó nói mà mấy người lễ nghi sư đã chỉ nàng trong lúc ở trong phòng trang điểm, ngay trước khi bắt đầu nghi thức ngày hôm nay.
Giờ phút này, tâm tình của cô bé gái này trở nên hồi hộp, lại càng suy nghĩ loạn cả lên ... Chẳng lẽ, chẳng lẽ thật sự là làm vậy sao? Dù sao thì người đàn ông trước mắt mình, hắn ta giờ đây không chỉ là một Đỗ Duy mà mình quen biết, mà hắn đã là người chồng tương lai của mình rồi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Vivian trở nên mạnh dạn hơn, cơ hồ như dùng một tâm trạng quyết tâm liều chết, thấp tha thấp thỏm nơm nớp đứng lên, sau đó bước tới trước mặt Đỗ Duy. Thân thể cùng động tác của nàng có chút cứng ngắc, tiếng nói lai càng thêm vẻ run rẩy khẩn trương, nhưng vẫn dựa theo những điều mà mấy người lễ nghi sư của cung đình đã chỉ dạy hôm nay, làm ra điệu bộ trông có vẻ rất thành thục, dùng thanh âm "nhu mì quyến rũ" nhỏ giọng nói:

- Công, công tước đại nhân... để em….. em đến cởi áo cho anh... Bạn đang đọc truyện được tại
Nói xong, khuôn mặt đỏ bừng cơ hồ muốn chảy máu ra ngoài, cánh tay lại run rẩy thò ra, cởi nút áo của Đỗ Duy.
Nhìn thấy cô thiếu nữ đơn thuần làm ra bộ dáng một người vợ như thế, Đỗ Duy cơ hồ muốn cười bể bụng. Vivian đã cố gắng làm tốt những gì đã được dạy, nhưng vì trong lúc hoảng hốt, thanh âm lại chẳng được "nhu mì quyến rũ" gì. Nhu mì thì có đủ, nhưng quyến rũ thì lại không có chút nào, ngược lại còn mang theo vài phần khiếp đảm cùng sợ hãi. Còn về phần cánh tay đưa ra để cởi nút áo của Đỗ Duy, động tác tuy không tệ, chỉ là vì ngón tay run rẩy dữ quá, có mỗi một nút áo mà cởi nửa ngày không xong.
Vivian càng khẩn trương thì làm càng tệ. Cuối cùng thì uất ức trong lòng, lại thêm ngỡ ngàng, đột nhiên sống mũi cảm thấy cay cay, rồi thì nước mắt chảy ra.
Đỗ Duy thở dài, ôm lấy nàng vào lòng, bế cô bé gái này đặt lên đùi mình, rồi mới ôm chặt lấy hông nàng ta, dùng tay phủi giọt lệ trên mặt nàng, cười nói:
- Được rồi được rồi, là anh không tốt. Chuyện kiểu này, vốn phải do đám đàm ông bọn anh chủ động. Em chỉ là một cô bé gái đơn thuần, khó tránh khỏi bị hồi hộp, sợ hãi.
Vivian lại càng thấy uất ức trong lòng, ôm chặt lấy cổ Đỗ Duy, nhỏ giọng khóc lóc:
- Anh... anh có phải cảm thấy em... em không có tư vị đàn bà sao?
Tư vị đàn bà?
Đỗ Duy cười ha hả:
- Mấy thứ này, đều là do đám lễ nghi sư trong cung đình dạy em hôm nay phải không? À à, em biết cái gì là tư vị đàn bà sao? Chẳng lẽ cứ lắc lắc cái mông mà đi, bót tịt cái mũi mà nói thì mới gọi là tư vị đàn bà sao?
Nhìn thấy ánh mắt của Vivian, Đỗ Duy mới nhẹ nhàng nói:
- Em biết không, anh rất thích em, nhưng mà anh thích là Vivian mà anh quen biết, người mà nói chuyện có chút cà lăm, tâm tư đơn thuần thiện lương, hơn nữa lại là một cô gái hay e thẹn...
- Nhưng... - Vivian dường như ngập ngừng một chút rồi lại tuôn ra một tràng khiến Đỗ Duy có chút kinh ngạc:
- Nhưng... em biết, em không thể so được với phu nhân Listeria.

Câu nói này cực kỳ trôi chảy, không một chút lắp bắp nào, hiển nhiên ý niệm này đã dồn nén trong lòng Vivian từ lâu rồi.
- Hả? Em sao lại nghĩ như vậy? - Đỗ Duy có chút kinh ngạc nói.
Vivian thở dài u oán, rồi lập tức hạ giọng nói:
- Em... em biết, phu nhân Listeria muốn gả cho anh. Em... em không có xinh đẹp như cô ta, không có, không có bộ dáng quyến rũ như cô ta. Thậm chí, thậm chí ngay cả người em gái của Angele của cô ấy, nàng ta so với em còn giống một quý tộc phu nhân hơn. Em... em chỉ là một con bé thích sống một mình... Em, em sợ em làm không được, làm không được....công tước phu nhân.
Đỗ Duy thầm thở dài trong lòng. Xem ra cô bé này, mặc dù ngây thơ nhưng cũng chẳng phải là không có tâm sự . Trong lòng nàng ta nhất định đã phiền não từ lâu rồi.
Trong lòng đã định, liền lập tức quyết định ngay. Không bằng hôm nay đem hết tâm tư của mình nói ra, để sau này cô ấy không phải buồn khổ thêm nữa.
- Vivian, anh nói thật với em nhé. - Đỗ Duy ôm chặt lấy vòng eo của Vivian rồi lập tức cười nói:
- Anh thừa nhận, phu nhân Listeria cùng với người em gái của cô ta đều rất là xinh đẹp... Hơn nữa thật sự là khiến người ta phải động lòng. Sợ rằng trên thế giởi chẳng có bao nhiêu đàn ông không bị động lòng. Nhưng em nên hiểu rõ, "động lòng" như vậy so với tình cảm của anh với em là hoàn toàn khác nhau. Em hiểu rõ không?
Nhìn thấy vẻ mờ mịt trong ánh mắt của Vivian, Đỗ Duy liền ôn hòa cười nói:
- Em phải hiểu tâm tư của người đàn ông, đối với chuyện động lòng trước sắc đẹp, đó là bản tính trời cho của đàn ông. Chỉ là có người biểu lộ ra hơi nhiều, còn có người thì khống chế được khá hơn một chút. Nhưng chẳng phải cứ nói động lòng rồi là sẽ muốn kết hôn lấy người đàn bà đó về làm vợ. Động lòng chỉ là nhất thời. Nói khó nghe một chút, động lòng của đàn ông đối với đàn bà xnh đẹp, quá nửa đều là dục vọng xuất phát từ nhục thể và bản năng. Nếu như... À à, nếu như sau khi có được người đàn bà đó, sự kích động của việc động lòng sẽ biến mất. Nhưng nếu là thật sự yêu thích nhau thì khác biệt lớn lắm! Anh rất thích em, vì em khiến cho anh cảm thấy an tâm. Ở bên em, anh lúc nào cũng cảm thấy rất thoải mái và hạnh phúc.
Nói tới đây, Đỗ Duy đột nhiên thở dài thấp giọng nói:
- Hiện tại ai nấy đều cảm thấy anh rất thành công, đại quyền trong tay, tất cả đều thuận lợi. Nhưng anh không ngày nào là không cảm thấy áp lực to lớn! Bình thường khi anh ở chung với đám người Phillip và Ron Barton, mỗi ngày đều hao tâm tổn trí thương lượng chính là chỉ để bàn kế sách, tính tới tính lui. Hôm nay thì tính toán tới người khác, ngày mai thì nghĩ cách làm sao để mình phát triển. Mỗi ngày đều hao tốn tinh thần, đầu óc không có một phút nào có thể được thư giãn nhẹ nhàng. Chỉ có khi anh ở chung với em...
Đỗ Duy đột nhiên nhìn vào mắt Vivian, trong ánh mắt không khỏi lộ ra một tia say đắm:
- Chỉ cần nhìn vào ánh mắt của em, nhìn thấy dáng cười thuần khiết của em, là anh có thể vứt bỏ hết phiền não trong lòng. Ít nhất, trong giây phút này, anh không hề nghĩ việc gì khác, mấy chuyện mưu toan đấu đá gì đó, mấy chuyện quân Tây Bắc của người thảo nguyên, anh đều chẳng hề nghĩ tới. Cảm giác này... không một ai khác có thể mang đến cho anh, em hiểu rõ không?

- Người vợ đối với anh mà nói, phải là một người thân phận rất đơn thuần. - Đỗ Duy lại tiếp tục nói:
- Anh hy vọng người vợ của anh chỉ đơn giản như thế, cùng với anh giúp anh thu vén chuyện gia đình, an tâm là người đàn bà của anh. Mấy chuyện khác cũng không cần phải nghĩ tới. Như vậy là anh thấy rất hạnh phúc rồi. Ít nhất sau khi anh ở bên ngoài làm việc đến kiệt sức, cơ thể mệt rã rời rồi về nhà, trở về phòng còn có em, có thể mang đến cho anh một nụ cười chân thật. Ở chung với anh, anh không cần phải vận dụng tâm tư suy nghĩ xem trong mỗi lời nói của em có thâm ý gì trong đó hay không, có phải đang dò xét gì đó hay không. Anh không cần phải lo là mỗi nụ cười của em là thật hay là giả... Đây mới là kỳ vọng của anh về người vợ và về gia đình, có thể khiến anh bỏ hết ngụy trang, đề phòng, tự mình được thư thái nhẹ nhàng phóng túng một chút.
Sau đó hắn lại nhìn Vivian rồi hạ giọng nói:
- Mấy thứ này, cũng chỉ có em mới có thể cho anh. Về phần phu nhân Listeria... nói thật ra, anh cùng cô ta nói chuyện, mỗi câu nói của cô ta, anh đều cần phải nghĩ tới nghĩ lui, đoán tới đoán lui... Người đàn bà như vậy, cho dù có xinh đẹp cỡ nào đi nữa, nếu anh cưới cô ta về làm vợ, anh mỗi ngày ở bên ngoài đã phải phán đoán tâm tư người khác đã mệt rồi, trở về nhà lại phải phán đoán tâm tư người vợ của mình... Anh chẳng phải là sẽ mệt chết đi được phải không? Cuộc sống như vậy thì còn gì là thú vị nữa?
Vivian có chút hiểu ra mới hơi yên tâm. Sau đó nhịn không được nhỏ nhẹ nói:
- Nhưng... nhưng, em biết, phu nhân Listeria, cô ấy rất thông minh. Anh hiện giờ có rất nhiều chuyện, lại còn có rất nhiều việc phiền não, cô ta có thể giúp anh...
Đỗ Duy cười ha hả nói:
- Giúp anh? Vivian ơi là Vivian. Mấy lời này rốt cuộc là ai cho em biết? Anh chỉ hỏi em, anh cần một người vợ hay một người phụ tá? Nếu như anh cần người giúp đỡ trong sự nghiệp, thì anh có đám người Phillip là có thể được rồi. Phillip cũng có thể giúp đỡ anh, chẳng lẽ anh cũng phải cưới Phillip sao?
Vivian giật mình:
- Sao có thể được? Hắn là đàn ông mà!
- Thì vậy đó! - Đỗ Duy lập tức nói:
- Em xem, nếu như phu nhân Listeria có thể giúp anh trong con đường sự nghiệp, thì anh có thể trở thành bạn bè với cô ta, làm đồng mình với cô ta, thậm chí nếu cô ta muốn, anh có thể mời cô ta làm phụ tá. Nhưng... vì cái gì mà lại muốn cô ta đảm đương chức vị người vợ chứ? Chỉ là vì cô ta "hữu dụng" với anh thôi à? Em nên biết, chuyện kết hôn là vì có tình cảm! Không phải là vì "hữu dụng"! Nếu như vì "hữu dụng" mà kết hôn, vậy một cuộc hôn nhân như thế, chỉ thuần túy là trao đổi trắng trợn mà thôi, còn gì là hạnh phúc chứ?
Nói đến đây, Đỗ Duy hít một hơi thật sâu:
- Nguyện vọng lớn nhất hiện giờ của anh, là hy vọng có thể tự do nắm vững cuộc sống của mình! Không để bất kỳ ai khác thao túng! Nếu như ngay cả hôn nhân của mình cũng cần phải đem đi trao đổi trắng trợn, vậy còn đáng nói là tự do gì hay sao?
"Nhưng...."
Đỗ Duy nhíu mày:
- Không có nhưng gì hết.

Hắn vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve sống mũi của Vivian rồi êm đềm cười nói:
- Nói ngàn lần, nói vạn lần, anh cũng chỉ nói một câu đơn giản nhất mà thôi!
"Là gì?"
- Em rất khác biệt với phu nhân Listeria! - Ánh mắt Đỗ Duy tràn đầy nhu tình, nhìn chằm chằm vị hôn thê của mình rồi ôn nhu nói:
- Em nghĩ xem, nếu như anh không phải là công tước, phu nhân Listeria còn muốn gả cho anh sao? Nhưng em, cho dù anh không phải là công tước, anh biết, lòng dạ của em đối với anh cũng vẫn như vậy.
Đây mới chính là khác biệt thật sự, mà cũng là lời nói thật lòng của Đỗ Duy!
Vì sao phu nhân Listeria lại hao tổn tâm cơ, thậm chí đem gia tộc của mình dời tới miệt Tây Bắc, lấy thực lực gia tộc toàn bộ đặt lên người Đỗ Duy, cũng không cách nào làm rung động Đỗ Duy?
Một đạo lý rất đơn giản!
Đỗ Duy hiểu rất rõ rằng, nếu mình hiện tại vẫn chỉ là một cậu ấm bị thất sủng của gia tộc Rowling, thì phu nhân Listeria dù thế nào cũng sẽ không để mình vào mắt! Cho dù là mình từng cứu qua tính mạng cô ta, đối phương cũng bất quá chỉ cảm kích mà thôi, tuyệt đối sẽ không xảy ra ý niệm gả cho mình! Nói cho cùng, cái mà phu nhân Listeria muốn chính là "công tước Hoa Tulip" chứ không phải là Đỗ Duy.
Phu nhân Listeria muốn gả cho Đỗ Duy, chỉ là vì hắn là "công tước Hoa Tulip".
Nhưng Vivian, người cô ấy thích chính là Đỗ Duy chứ không phải "công tước Hoa Tulip"! Là thiếu niên Đỗ Duy mà khi hai người gặp nạn ác ma trên đảo, thà rằng tự gặm rễ cỏ, cũng đem đồ ăn nhường cho Vivian
Tình cảm chứ không phải là trao đổi lợi ích.
Hoặc là người khác nguyện ý dùng hôn nhân để trao đổi lợi ích.
Nhưng ta lại không chịu!
Ta đi con đường ta tự chọn!
Vì ta là Đỗ Duy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui