Ác Ma Pháp Tắc

Xem ra lão già mũ xanh này bị thương quả thực không nhẹ.
Sau khi về tới phủ công tước, Đỗ Duy lập tức tìm một căn phòng sạch sẽ trong hầm ngầm dưới thành.
Đây là yêu cầu của chính Gandalf. Lão yêu cầu một nơi tối tăm không có ánh mặt trời.
Trên thực tế, lão già mũ xanh này bị thương rất kỳ dị, theo giải thích của Joanna thì bây giờ lão rất sợ ánh mặt trời.
Đỗ Duy nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể tạm thời nâng cấp hầm ngầm trong thành để lão già này dùng dưỡng thương.
Thậm chí yêu cầu của Gandalf về một trăm thùng rượu ngon cũng không phải nói đùa. Lão rất nghiêm túc khi lặp đi lặp lại yêu cầu này- hiển nhiên, một mình lão chẳng thể nào uống hết một trăm thùng rượu, cho dù là dùng để tắm rửa cũng không cần tới nhiều như vậy. Nhưng mà loại yêu cầu này cũng không làm khó được Đỗ Duy.
Bây giờ tỉnh Desa cũng không thiếu hụt lương thực, năm nay dân chúng cũng có thừa lương thực dùng để ủ rượu. Mặc dù trong phủ công tước dự trữ rượu không đủ nhưng mà sau khi Đỗ Duy phái binh lính đi lùng trong thành một vòng, rất nhanh chóng đã tập hợp đủ con số này rồi. :
Vào lúc nửa đêm, không ít quán rượu đều bị gõ cửa. Trong cơn mơ bị giật mình tỉnh dậy, mấy ông chủ này hoảng sợ khi thấy binh lính ngoài cửa, trong lòng vốn còn sợ hãi, tuy nhiên thái độ mấy tên binh lính này có vẻ hiền lành, sau khi chúng nêu rõ yêu cầu thu thập một trăm thùng rượu ngon trong đêm, tất cả ông chủ quán rượu đều đóng góp nửa kho rượu dự trữ của mình. Hơn nữa, một số ông chủ vì cảm động trước luật pháp và chính sách tốt đẹp của Đỗ Duy, còn tỏ vẻ rộng rãi là mình có thể không thu tiền. Chỉ có điều binh lính bị mệnh lệnh nghiêm khắc của Đỗ Duy, vẫn tuân theo giá tiền để trả tiền rượu.
Sau khi tất cả rượu được đem vào hầm, lão Gandalf đóng cửa lớn của hầm lại, quăng lại một câu:
-Trong một tháng đừng cho một kẻ nào quấy rầy ta cả. Kể cả ngươi cũng thế.
Thậm chí để tránh phiền toái lão Gandalf còn tự tay bố trí một ma pháp trận trên mặt đất bên ngoài. Hơn nữa còn đem duy trì thêm một ma pháp trận cách âm. Như vậy cho dù là bên ngoài long trời lở đất, lão vẫn có thể ở bên trong ôm một trăm thùng rượu ngủ ngon giấc.
Cho nên, mặc dù Đỗ Duy đầy một bụng nghi vấn cũng chỉ có thể chạy tới chỗ Joanna hỏi thôi.
Ít nhất, bây giờ Đỗ Duy đã không còn quá sợ hãi cô gái bạo lực này….Mặc dù nữ ma pháp sư động một tí thì uy hiếp đem người ta biến thành linh hồn của tuyết này thật sự là một người không nên tiếp xúc. Tuy thế, Đỗ Duy tự đánh giá thực lực của mình bây giờ hẳn là sẽ không phải quá lo lắng về điểm này.
-Sự việc chính là như vậy.
Joanna nâng chén cỡ lớn nhất trên bàn, sau đó dùng một tư thế rất phóng khoáng, ngửa cái cổ lên. Đã đem uống rượu trong cái chén lớn trôi xuống bụng. Sau đó thở ra thật dài, còn không có quên ca ngời Đỗ Duy một câu:
-Rượu nơi này của ngươi quả thực cũng không tệ. Xem ra làm một quý tộc có quyền thế cũng có chỗ tốt.

Đỗ Duy vẫn còn đắm chìm trong lời nói vừa rồi của Joanna. Qua một lúc thì Đỗ Duy mới miễn cưỡng chỉnh lý lại mạch suy nghĩ của mình rồi cười khổ nói:
-Ý của cô là cô và sư phụ của cô………
-Là sư phụ của chúng ta.
Joanna rất nhanh uốn nắn cách dùng từ sai của Đỗ Duy:
-Bây giờ sư phụ đã đáp ứng thu nhận ngươi làm học trò rồi. Cho nên mặc kệ ngươi bằng lòng hay không thì ngươi vẫn phải tôn trọng gọi người là sư phụ.
-Được rồi, sư phụ của chúng ta!! Ngày đó, sau khi cô và sư phụ của chúng ta rời khỏi đế đô thì trực tiếp đi lên phương bắc sao? Sau đó từ rừng rậm Đóng Băng một mạch đi tới phía bắc. Chạy tới cánh đồng băng lãng quên kia…..sau đó chạy tới thần sơn của long tộc.
-Đúng vậy.
-Sư phụ của chúng ta đưa ra khiêu chiến với tộc trưởng của long tộc …….sau đó……..
-Lúc mới bắt đầu, đối phương dường như không trả lời chúng ta. Nhưng mà rất nhanh sau đó mấy con bò sát lớn bay trên không này đã hiểu được là chúng nó mắc phải một sai lầm rất nghiêm trọng. Sư phụ tự tay đem mấy con rồng phụ trách tuần tra bên ngoài thần sơn của đối phương đánh cho chỉ còn một hơi thở, cuối cùng lão già kia mới đi ra nhận lời thách đấu.
Đỗ Duy thở dài. sau đó tưởng tượng một chút trong đầu cảnh gặp mặt của Gandalf áo xanh này và tộc trưởng long tộc……..Sau đó hắn cười khổ nói:
-Đó nhất định là một cuộc gặp mặt rất có tính chất hài kịch.
Có thể tưởng tượng khi lão rồng già kia thấy Gandalf mặc áo choàng màu xanh, nhất định là lại càng hoảng sợ! Ít nhất là thấy một thằng cha rõ ràng bị mình giết chết lại còn sống sờ sờ xuất hiện trước mắt. Chuyện như vậy, không phải bất cứ ai cũng có thể gặp được.
Nhân tiện Đỗ Duy cẩn thận truy hỏi rõ ràng thời gian kỹ càng, từ đó nhận thấy một điều. Thời điểm khi hai kẻ to gan lớn mật là Gandalf áo xanh cùng Joanna ở trên thần sơn của long tộc, ba vị vương tử của long tộc hẳn là đã xuất phát đến đối phó với mình rồi.
Đối với vấn đề này, lời giải thích của Joanna làm cho Đỗ Duy không biết nói gì.
-Khi chúng ta chưa tới thần sơn ta cùng sư phụ ở quanh quẩn trong khu rừng rậm Đóng Băng quái quỷ kia mấy tháng, dọc theo đường đi cũng không biết giết chết bao nhiêu ma thú. Đáng hận nhất chính là, lúc mới bắt dầu chúng ta còn có thể gặp được loài người, nhưng mà tới sau này, căn bản là không có ai biết rốt cuộc có cái gì ở phía bắc của Đại Viên hồ. Khu rừng rậm đáng chết kia thật sự quá lớn, diện tích của nó lớn khoảng chừng trên hai tỉnh, trước kia chỉ là nghe nói mơ hồ là đi hướng bắc. Nhưng mà cả một vùng "hướng bắc" lớn như vậy, đáng chết, có quỷ mới biết được rốt cuộc đường đi tới núi thần là ở đâu.

Cho nên, hai người một lớn một nhỏ này tìm đường tại trong rừng rậm Đóng Băng làm trễ rất nhiều thời gian, mà thời điểm khi bọn họ tới thần sơn thì tộc trưởng long tộc đã phái ba con trai đi ra ngoài rồi.
Cho nên trận đánh của lão tiên sinh mũ xanh cùng tộc trưởng long tộc đã không có cái gì đáng giá để miêu tả rồi. Dù sao lúc trước Gandalf chính thức, thêm Hussein và Medusa nữa, ba siêu cao thủ đánh một lão rồng cũng thua. Mà mũ xanh mặc dù thực lực có thể so với Gandalf chính thức, nhưng mà gặp phải lão rồng này vẫn còn chỉ có một kết cục: thua.
Hơn nữa thua rất bi thảm.
May là trước trận quyết chiến đó Đỗ Duy đã chạy ra khỏi rừng rậm Đóng Băng, lão rồng cũng không phải không bị thương. Lão cũng đã bị thương không nhẹ, điều tệ nhất chính là ở thời điểm đó dưới sự hợp tác của ba siêu cao thủ, lão rồng kia đã bị ép buộc phải sử dụng ra hai đại tuyệt chiêu do long thần ban cho là : "Long thần thủ hộ" và "Long thần chiến giáp".
Hai tuyệt chiêu này, một cái để miễn dịch bất cứ trạng thái lạ thường của ma pháp gì. Một cái còn lại là để tăng mạnh phòng ngự tới trình độ phòng ngự vật lý biến thái.
Trên lý luận mà nói, có được hai cái tuyệt chiêu này của tộc trưởng long tộc. Dường như đã là coi thường bất kể ma pháp và công kích vậy lý gì rồi.
May mắn thay, nghe nói hai tuyệt chiêu này trăm năm chỉ có thể sử dụng một lần. Mà thời điểm gặp phải tiên sinh mũ xanh, lão rồng không có cách nào sử dụng hai tuyệt chiêu này.
Hơn nữa, vết thương trên người vẫn chưa khỏi hẳn. Mới làm cho mũ xanh có cơ hội chạy trốn.
-Nàng nói chính long tộc cũng gặp phiền toái sao?
Sự quan tâm của Đỗ Duy là vấn đề này.
Hình như phương bắc thần sơn có cường địch đến đây.
Những lời kể hời hợt này của Joanna lại làm cho Đỗ Duy chìm vào trong lặng im suy nghĩ.
Biên giới phía bắc sao?
Dựa theo dự đoán trước đây, ở phương bắc của thần sơn long tộc, sau khi thượng cổ đại chiến trong truyền thuyết diễn ra, những chủng tộc đầy tội ác kia bị nữ thần quang minh xua đuổi ra khỏi đại lục Roland. Tinh linh ư? Hay người lùn? Hoặc Thú Nhân? Cũng có lẽ còn có nhiều chủng tộc khác…..

Long tộc phụ trách canh giữ tại thần sơn là đường phòng tuyến thứ nhất ngăn cản mấy dân tộc mang tội này trở về đại lục Roland. Cũng là phòng tuyến chắc chắn nhất từ xưa đến nay. Có long tộc mạnh mẽ canh gác. Đường phòng tuyến này chưa từng có bị đột phá.
Nhưng "phiền toái gặp phải" lần này nghĩa là gì?
Chẳng lẽ tội dân ở phương bắc đã lớn mạnh tới mức có thể làm cho long tộc cũng thấy căng thẳng. Thậm chí có thể là sẽ bị đột phá sao?
Điều Đỗ Duy phải lo lắng là: Nếu phương bắc thực sự có tồn tại một đám tội dân như vậy. Nếu đám gia hỏa này đã bị xua đuổi từ thượng cổ thực sự lớn mạnh tới tình huống ngay cả long tộc đều ngăn chặn không được…..
Nếu như,một đám dân tộc khác lớn mạnh như vậy đột phá sự canh giữ long tộc, trở lại đại lục Roland thì sẽ mang đến cho thế giới loài người bao nhiêu chấn động đây?
Long tộc cũng ngăn cản không được. Loài người có thể ngăn cản lại sao?
Sau khi miên man suy nghĩ như vậy trong một lúc, cuối cùng Đỗ Duy không kìm được nở nụ cười:
-Ôi. Có phải là ta đã quá khéo lo trời sập rồi không?Hay là ta đã đem đề cao chính mình quá mức trở thành đầng cứu thế rồi? Nếu thực sự tội dân ở phương bắc đánh trở lại. Người thứ nhất muốn đau đầu là Hoàng Tử Thần đang làm nhiếp chính vương. Là giáo tông của thần điện. Thậm chí con mụ nữ thần quang minh kia…..cho dù từ một cho tới một trăm cũng không đến lượt ta đau đầu vì trách nhiệm cao quý "lấy việc thiên hạ làm nhiệm vụ của mình" chứ.
Mặc dù với cách làm an ủi mình như vậy nhưng mà Đỗ Duy vẫn có một loại bất an ngay ngáy.
Cuối cùng, hắn phát hiện ra sự việc xuất hiện một loại cục diện mà mình hoàn toàn không thể khống chế.
Không thể khống chế!
Đỗ Duy có thể dễ dàng khoan nhượng cho mình chịu kìm nén tại Tây Bắc. Bị người thảo nguyên kìm nén. Bị quân Tây Bắc kìm nén. Thậm chí có thể cho phép mình tạm thời thỏa hiệp với Bohan. Nhưng mà điều kiện đầu tiên là: Nằm trong tầm mắt. Tất cả những cái này ít nhất đều nắm trong tay của mình. Đều nằm trong trình tự kế hoạch chắc chắn của mình.
Nhưng mà long tộc ở phương bắc. Còn có thêm tội dân ở phương bắc….mấy cái này đều không phải nơi Đỗ Duy có thể khống chế được.
Tâm tính từ trước đến nay của Đỗ Duy đều là: Không sợ khó khăn. Nhưng mà chán ghét loại phiền toái ở ngoài phạm vi khống chế của chính mình này.
Con mẹ nó….muôn dân đại lục …… liên quan gì ta chứ!
Đỗ Duy hung dữ rút ra cho chính mình một cái kết luận.
Dù sao, rốt cuộc tội dân ở phương bắc cùng long tộc đánh nhau thành cái dạng gì……vấn đề này, Joanna căn bản không biết. Bởi vì ở cái thời điểm kia. Cô ấy và "sư phụ của chúng ta" đã bị thương và hoảng sợ chạy trốn rồi.
-Tốt lắm. Sư tỷ thân mến của ta.

Đỗ Duy cố tạo ra vẻ tươi cười:
-Mặc kệ thế nào. Phiền toái của long tộc thì để long tộc đau đầu thôi. Ít nhất chúng nó còn có một lão rồng thực lực mạnh mẽ tới mức biến thái. Ừm. Thiếu chút nữa là ta quên nói. Hoan nghênh cô đến lãnh địa tây bắc của dòng họ Tulip. Nếu cô thích thì cớ thể đi ra ngoài một chút thăm thú mọi nơi, thích cái gì thì mua cái ấy. Ở chỗ này mặc dù cô có thể được hưởng rượu ngon và đồ ăn ngon, còn có thể thoải mái hưởng thụ tất cả. Nhưng, điều điều kiện trước tiên là …… nhìn vào trên phần phương diện cô và ta đều là học trò của "sư phụ của chúng ta", xin cô không nên gây phiền toái gì. Càng không thể tùy tiện đem người khác luyện chế thành linh hồn của tuyết chỉ vì người ta không vừa mắt cô. Được chứ?
-Ta muốn tìm một chút chuyện để làm.
Xem ra Joanna không an phận được.
Đỗ Duy đau đầu trong chốc lát. Sau đó vỗ gáy nói:
-Như vậy đi. Tổng đốc Bohan của tỉnh Norin vẫn yêu cầu ta cho hắn một chút "trợ giúp ma pháp". Quân tiên phong dưới tay của hắn ở nơi tây bắc này. Nhưng vẫn không có ma pháp sư. Ta đã quyết định rồi. Hai tháng sau, ta sẽ phái nhóm đầu tiên. Năm tên học trò ma pháp đi trước tới chỗ hắn trợ giúp. Nếu cô bằng lòng. Trong hai tháng ở đây, cô có thể chăm sóc huấn luyện nhóm học trò này của ta tốt một chút. Bọn họ đều có thiên phú không tệ.
Dừng lại một chút. Lo lắng đến tình tình của cô gái bạo lực này. Đỗ Duy vẫn còn cẩn thận đưa ra yêu cầu trong lòng mình:
-Ta có thể mặc kệ cô luyện tập đám người trẻ tuổi đáng thương này như thế nào. Nhưng mà yêu cầu của ta là: Sau hai tháng, ta muốn tất cả học trò của ta lúc gặp lại còn nguyên vẹn! Hiểu được chứ? Thiếu một ngón tay cũng không được. Hơn nữa ta muốn khi gặp lại thì thực lực bọn họ có tăng lên rõ ràng! Nếu giả sử cô làm không được hai điểm nàythì ta sẽ cho rằng cô không thích hợp đảm nhiệm công việc này.
Ánh mắt Joanna sáng lên. Khóe miệng nàng thiếu nữ này hiện ra một tia mỉm cười tàn khốc rồi nói:
-Ôi? Đi làm cô nuôi dạy trẻ giúp đám chim ăn sáng ư? Công việc này nghe chừng rất thú vị đấy…. đã như vậy. Ta tiếp nhận thôi!
-Xin nhớ kĩ hai điều kiện này của ta!
Đỗ Duy lại nhắc lại một lần nữa.
-Biết rồi! Yêu cầu thứ nhất - bọn họ không thể bị thương. Yêu cầu thứ hai - thực lực tăng lên. Đúng không?
Joanna dửng dưng rồi bỗng nhiên nở một nụ cười. Nhưng mà sau đó nàng vẫn còn lộ ra cái đuôi hồ ly:
-Ta đáp ứng yêu cầu của ngưoi……thân thể bọn họ sẽ không bị thương tổn gì……. Nhưng mà ta không bảo đảm một vài người nào đó trong bọn họ sẽ không lưu lại bóng ma gì đó trong lòng.
Đỗ Duy thở dài….Ta đã không mời đến đây cho chính mình một nữ ác ma chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui