Ác Ma Pháp Tắc

Đỗ Duy đứng chắp tay sau lưng, ung dung thoải mái, đưa cả cái lưng mình cho vị Long vương tử kia mà không đề phòng chút nào.
Lúc này, khoảng cách giữa Đỗ Duy và Đại vương tử chỉ chưa đầy mười thước, lấy thực lực của Long tộc vương tử mà xét thì nếu gã đánh lén sau lưng Đỗ Duy thì tất nhiên chỉ cần một chiêu là có thể thành công.
Nhưng là nhìn thấy phong thái của Đỗ Duy hấp dẫn mê người thế kia, chính vị tự cho mình là một Long vương tử phong nhã cũng không khỏi cảm thấy tự ti mặc cảm. Vậy làm sao có thể có hành động như kiểu đánh lén sau lưng người khác được?
Nếu so sánh với phong thái của vị thiếu niên công tước này, thì mình quả là tục tới tột cùng rồi. Long vương tử càng nghĩ càng thấy áy náy, thấy đôi tay Đỗ Duy trống trơn, vừa rồi cây đàn kỳ lạ mà mình chưa từng thấy lại vì mình tới khiến cho nên bị chủ nhân tiêu hủy, trong lòng càng thấy hối hận khôn nguôi!
Không kìm được, Long vương tử nhìn Đỗ Duy thật sâu, xoay người vái một cái, thở dài rồi nói :
-Thưa ngài công tước, chính vì ta mà khiến ngài phải hủy đi một cây đàn quý, ta thật cảm thấy hổ thẹn… Vậy xin từ biệt!
Con rồng này đích xác không phải là thứ tầm thường, có thể coi là dị loại trong long tộc rồi. Bị Đỗ Duy giả bộ lừa gạt một phen, sát khí trong lòng sớm đã tiêu tan hoàn toàn. Thời khắc này, trong mắt hắn phong thái của Đỗ Duy thật là mê người. Người như thế mất đi, thế giới mất đi một cái người là thiếu một người. Nếu để cho người này chết trong tay mình thì thật là một sự báng bổ lớn lao! Nghĩ đến đây, sát khí trong lòng Long hoàn toàn tiêu tan, hắn thầm quyết định từ bỏ nhiệm vụ này.
Vị trí tộc trưởng là gì chứ…. Ta thật chả quan tâm. Đáng tiếc một nhân vật như thế lại là kẻ địch của Long tộc. Mặc dù ta buông tha cho hắn nhưng hắn lại không thể tránh khỏi cái chết trong tay hai vương đệ…. Đáng tiếc! đáng tiếc quá!
Nghĩ đến đây, sắc mặt Long vương tử trở nên buồn bã, định xoay người rời đi. Hắn tự là một nhân vật tiêu sái, bản thân không tha thiết vị trí của người thừa kế. Chỉ có điều đang muốn rời đi, Đỗ Duy bỗng nhẹ nhàng gọi một tiếng:
-Vị khách quý tôn kính, xin hãy dừng bước.

-Sao vậy. Bạn đang đọc truyện được tại
Long vương tử nhìn sang Đỗ Duy
Trên mặt Đỗ Duy hiện lên nụ cười nhẹ:
-Ngài làm ta hủy đi một cây đàn tốt, nay chả nói năng gì mà muốn rời đi sao?
Câu nói này có thể coi là vô lại đến cực điểm, cây đàn kia rõ ràng bị chính Đỗ Duy một tay dùng kiếm chém gãy rồi ném vào đáy hồ. Cho nên những lời như *** về việc cầm tâm bị vấy bẩn, hết thảy đều là giả bộ nói bậy rồi quàng hết vào người Long vương tử mà thôi.
Nhưng tính tình của Long vương tử càng cao nhã thì càng phải ăn cái đống này!
Hắn vừa nghe xong, trong lòng hổ thẹn mãi không thôi, không nhịn được lắp bắp nói :
-Cái này…
-Hừ.
Đỗ Duy phảng phất như cười cợt:

-Huống chi ngài âm thầm nhìn ta, một thân sát khí … chắc ngài đến nơi này hẳn có mục đích nào đó!
Long vương tử há hốc mồm không nói được gì, sửng sốt trong chốc lát, nhíu máy rồi nói
- Vậy phải làm sao mới tốt ? Trên người ta còn không ít bảo vật, ta sẽ để lại coi như là bồi thường cây đàn quý của ngài đi.
Nói xong, Long vương tử đưa tay vào trong ngực, lấy ra một viên bảo thạch to bằng con mắt rồng. Khó tin được là khối bảo thạch này lại tròn nhẵn nhụi, không hề có một góc cạnh nào cả. Thầm tả ra một tia ma lực dao động nhẹ nhàng.
-Đây là một viên ngọc tránh nước.
Long vương tử nói
-Hai trăm năm trước tại Đông Hải ta đã đã giết một con rùa khổng lồ hệ Thủy. Đấy là một con ma thú rùa hệ Thủy lớn nhất. Hơn nữa, một con trưởng thành kết xuất được ngọc tránh nước thì cũng phải trên ba nghìn tuổi. Thứ này sẽ làm nước tách ra. Cầm viên ngọc này đi vào trong nước sẽ như đi trên đất bằng, Hơn nữa nếu truyền ma lực vào sẽ tạo ra không gian tránh nước. Nếu có ma lực của ngài đủ mạnh, có thể dẫn theo cả vạn người đi dưới nước. Giá trị của vật này ta cũng không biết rõ lắm, nhưng ba trăm năm trước khi ta đi du lịch trong thế giới loài người, đã có người muốn mua của ta với giá một trăm vạn đồng vàng mà còn bị ta từ chối. Thứ này…..
Long Vương tử còn chưa nói xong, Đỗ Duy đã cười lạnh một tiếng, vẻ mặt không oán giận, nhàn nhạt nói:
-Ngài đã sỉ nhục ta, đồng thời cũng sỉ nhục chính ngài ? Quên đi. Ta nguyên vốn tưởng rằng, mặc dù ngài ẩn nấp ở một bên nghe lén, nhưng đã có thể hiểu được tiếng đàn, thì hẳn không phải là kẻ tầm thường. Ngay cả ý đồ ngài đến cũng không phải tử tế gì, ta cũng không để trong lòng….Thế nhưng, ta vốn tưởng rằng ngài là một người hiểu được tiếng đàn. Không ngờ ngài lại có thể đưa ra thứ tầm thường tới mức này để so sánh với đàn của ta! Hừ!
Đỗ Duy nói như trong lòng đau đớn vô hạn:

-Nếu là một người thường mà nói, giá trị một khúc đàn của ta, trả vạn kim cũng không được. Ngay cả trăm vạn, ngàn vạn đồng vàng cũng không lọt được vào mắt ta! Nhưng nếu là với người tri âm, câu đàn này chỉ là một thứ giải trí mà thôi! Quên đi, quên đi! Ngươi đi đi. Ta nhìn nhầm rồi, còn tưởng ngươi không phải là kẻ tầm thường trên thế gian.
Long vương tử ngây ngốc nghe Đỗ Duy mắng mà trong lòng không chút tức giận, ngược lại càng cảm thấy áy náy không yên. Nhìn viên ngọc trong tay không khỏi trách thầm hận mình quá thô bỉ!
Đúng vậy! Cây đàn quý như thế có thể cân đo giá trị với thứ tầm thường này sao? Nhất là vị công tước còn nói đến từ "Tri âm" thật sự làm hắn trong lòng sanh cảm giác tri kỷ!
Hắn nhớ lại chính mình tọa thủ phía trên thần sơn Long tộc, mỗi lần tấu đàn, có ai trong đám chiến sỹ Long tộc hiểu được nội tâm tịch mịch của mình không ?
Giờ phút này nhìn thấy Đỗ Duy, Long vương tử càng cảm thấy hảo cảm
Bỗng nhiên Long vương tử mỉm cười, thở dài rồi nói với ngữ khí chân thành:
-Thưa ngài công tước, ngài nói đúng, là ta sai rồi!
Nói xong, vị Long công tử tiện tay ném viên ngọc tránh nước giá trị trăm vạn đồng vạn xuống hồ. Hắn ném xuống hồ như thể tùy tiện ném một cái rác rưởi gì đó.
Sau đó Long vương tử chậm rãi vái một cái thật sâu rồi nói :
-Thưa ngài công tước, ta cũng không giấu diếm. Ta lần này đến đây là muốn gây bất lợi cho ngài. Có điều bây giờ ta đã thay đổi ý định trong đầu. Phong thái của ngài làm ta bội phục. Hơn nữa đã hủy đi của ngài một cây đàn quý, thật sự làm ta áy náy không thôi. Như vậy đi, để bày tỏ hảo ý, vì đền bù tổn thất cho ngài, ngài hãy nói ra một điều gì đó, ta nhất định sẽ đi làm cho ngài!
Lúc này mặt Đỗ Duy mới vui trở lại, nhìn Long vương tử với ánh mắt thân mật vài phần. Bỗng nhiên nhẹ nhàng cười, vỗ vỗ cái bì rượu trên bàn băng. Rồi nói với một khí độ thật ưu nhã

-Tri âm khó cầu. Có thể hiểu tiếng đàn của ta, cũng coi như là người tri âm của ta. May mắn là ở đây có rượu, phong cảnh cũng tạm xem được. Nếu đã là người tri âm, không ngại thì xin mời ngồi xuống uống với ta một ly. Cái này đã xem như ngài đã bồi thường cho ta đi.
Long vương tử nghe xong, trong lòng càng cảm thấy kính nể. Hắn làm sao dám từ chối, thân thể liền lững lờ bay tới trước bàn băng, rồi rất tự nhiên ngồi xuống. Cầm lấy cái chai rượu của Đỗ Duy, uống một ngụm rồi nói:
-Rượu ngon. Chỗ ta ở, làm sao có rượu ngon như thế này để uống chứ?
Sau đó hắn nhìn thấy Đỗ Duy, thần tình lộ vẻ thương xót, nhịn không được rồi hỏi:
-Ngài đã biết ta đến để gây bất lợi cho ngài, vậy vừa rồi ta hứa đáp ứng với ngài một chuyện, người vì sao không hỏi ta. Ta rốt cuộc là từ nơi nào đến ? Vì sao mà tìm ngài gây phiền toáii ? Tất cả những thứ này ngài không quan tâm ư ?
Đỗ Duy trong lòng cười thầm -Ta đã sớm biết lai lịch của ngươi rồi, hỏi lại làm quái gì ?
Nhưng hắn trên mặt hoàn toàn lãnh đạm, chậm rãi ngồi xuống, nhìn bầu trời rồi thản nhiên nói:
-Ngài xem, ngài đang ở đâu trên thế giới này? Trông như mây trên bầu trời kia, gió đến thì mây trôi, gió ngưng thì mây dừng lại. Mây cũng là "thân bất do kỷ". Cũng giống như cá bơi lội ở trong nước. Con người bôn ba cũng không biết chính bản thân mình cũng chỉ hãm thân vào một góc nhỏ mà thôi. ..Hừ, thế nhưng người ở trong cuộc, ngươi giết ta, ta tính toán với người. Chẳng qua cũng chỉ là những việc tầm thường, trên đời này, ngươi giết ta, ta giết hắn, đều đã trong dự định, vậy thì hỏi làm gì nữa?
Nói xong Đỗ Duy quay đầu nhìn sang Long vương tử, gương mặt anh tuấn của hắn toát ra một tia mỉm cười khác thường, xòe hai bàn ta ra, cười nói :
-Ngàii xem, ta là đức ngài công tước, ngài nhìn ta đứng ở chỗ này, phóng mắt nhìn khắp quang cảnh đi, Cả Tây Bắc lãnh thổ đều là của ta! Hàng vạn hàng ngàn thế nhân đều là con dân của ta. Sinh ra trên đời ngay cả phong quang như thế, lâu đài lớn gấp ngàn vạn lần… nhìn phong quang như vậy… Nhưng khi sống có phong quang như thế cho dù có lãnh thổ cương vực, thì cuối cùng cũng không tránh khỏi cái chết. Thân này nếu đã chết đi, thì lãnh thổ rộng lớn thì có ích lợi gì chứ? Thứ chính thức ngươi có được chỉ là một cỗ quan tài nho nhỏ trong ngôi mộ bé mà thôi! Cho nên sinh ra trên cõi đời này, cũng chỉ là một nơi tạm bợ, sau khi mọi sự đều mất đi, còn có gì có ý nghĩa ? Không bằng hãy chơi nhạc để được an tâm ? Quan tâm nhiều như vậy thì để được cái gì ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui