Sau đó, giọng nói QQ bắt đầu trở nên nghiêm túc:
-Đúng là vì bản lĩnh kỳ lạ này mới khiến cho vào thời đại chúng ta, nó là ma thú mà các ma pháp sư khổ tâm tìm kiếm để có thể cùng nó ký kết linh hồn khế ước! Mà một khi linh hồn khế ước ký xong, nếu một ma pháp sư có một thú cưng như vậy… Ngài ngẫm xem! Chỉ cần ma pháp sư này nguyện ý, nó có thể triệu hồi một con rồng về để sử dụng.
Đỗ Duy há hốc mồm, QQ thở dài:
-Chủ nhân Đỗ Duy, nếu ngài nguyện ý, ngài bây giờ có thể cùng con này ký kết linh hồn khế ước để nó thành ma pháp thú cưng của ngài, sau đó giết chết con chó lửa. Tiếp đó, ngài có thể lệnh cho nó đi gọi một con rồng tới… Sau đó, căn cứ linh hồn khế ước, con rồng này là bộ hạ của nó, mà ngài là chủ nhân của nó.. Vậy có thể nói, ngài có một con rồng biết nghe lời.
Hussein bổng nhiên mở miệng nói:
-Ma pháp sư có rồng là thú cưng cũng không phải là vẫn có sao?
Đỗ Duy lập tức gật đầu, đừng quên, ngay cả Vivian bé nhỏ cùng chị gái Joanna của nàng cũng là ma pháp sư có rồng làm thú cưng.
-Nếu chỉ là rồng bình thường, đương nhiên không tính.
QQ khinh thường nói:
-Căn cứ ta biết trên đai lục này từng có ma pháp sư có rồng là thú cưng, chẳng qua cũng chỉ có được một vài con rồng xanh hệ thủy, hoặc rồng bạc hệ băng, hoặc là rồng đỏ hỏa hệ thôi… Nhưng rồng cao cấp thì sao? Căn cứ bí văn mà ta biết, thậm chí trước thời Aragon, từng có một vị ma pháp sư dựa vào thuật Triệu Hồi để triệu hồi một ma pháp thú cưng, Triệu Hồi một con hoàng kim cự long cao cấp nhất! Hơn nữa… nghe nói, xa xa còn chưa phải cực hạn! Nghe nói.. Đương nhiên, chỉ là nghe nói, nếu nó có thể triệu hồi, thậm chí có thể triệu hồi thần thánh cự long… Đương nhiên điều kiện tiên quyết là cho nó cơ hội tiến sát một thần thánh cự long.
Thấy vẻ mặt rung động của mọi người trong phòng. QQ cười đắc ý:
-Các người nói xem, một con ma thú như vậy, có phải rất trân quý không. Chỉ tiếc là số lượng nó thật sự rất hiếm, vào thời đại của chủ nhân Aragon, theo truyền thuyết đã tuyệt chủng…
Đỗ Duy bỗng hít một hơi:
-Khó trách… Vu vương kia lại bỏ nhiều công sức đi tìm nó.
Con chuột Gageu bỗng cười to nói:
-Cho nên, xem ra ngươi thật may mắn, một con ma thú trân quý như vậy lại ở trong tay ngươi, mà bây giờ ngươi cần làm là… cùng nó ký kết linh hồn khế ước. Cho nó thành ma pháp thú cưng… Con Chó lửa đáng thương kia chỉ có thể chết… Sau đó ngươi nghĩ biện pháp cho nó gọi một con rồng tới…Vậy chẳng phải ngươi đã có một con rồng làm bộ hạ sao!
Đỗ Duy cười, hắn cười rất giảo hoạt cùng âm hiểm.
-Ngươi nói … rồng sao? Tốt. bây giờ vừa lúc có một cơ hội rất tốt.
Thủ phủ tỉnh Desa, thành Lâu Lan – Tòa thành kì tích.
Mùa xuân năm 961 rốt cục tới, thành thị mới xây trong mùa xuân bừng bừng sinh cơ. Danh tiếng tòa thành kì tích truyền khắp tây bắc, càng ngày càng nhiều người từ bên ngoài ghé đến tòa thành mới.
Mà nơi tòa thành mới kiến tạo vì vị trí càng gần biên giới, lại có lượng dân cư chuyển tới ngày càng tăng nên nơi này đã thành một điểm tập trung giao dịch chủ yếu nơi biên giới.
Nhất là, công tước hoa Tulip đã ra lệnh miễn thuế một năm càng hấp dẫn thương đội từ nam đến bắc. Đường phố ngòai thành Lâu Lan đã tương đối quy mô, mà theo sự buôn bán hưng thịnh, một loạt sản nghiệp chung quanh tự mọc lên, ngoài thành đã hình thành một thị trấn có quy mô nhất định. Trong thành rất nhiều nhà nghỉ quán rượu theo đó mà dần dần mở ra.
Hơn nữa Đỗ Duy vốn có việc buôn bán của bản thân, hàng hóa từ rừng rậm Đóng Băng từ phương bắc chuyển tới đã vận chuyển tới Tây bắc. Giao dịch đa phương rất nhanh khiến tòa thành thị này thành một nơi quan trọng trong giao thương ở biên giới.
Căn cứ tính toán của Phillip, nếu không phải Đỗ Duy miễn trừ một năm tiền thuế, vậy tài chính thu vào mùa xuân nà, có lẽ sẽ mang tới cho Đỗ Duy ít nhất mười vạn đồng vàng.
Lúc sáng sớm, trong một khách sạn lớn nhất thành Lâu Lan có một người khách kì lạ. Người này mặc một bộ áo bào dài có năm màu, nhất là cái mũ cao được hắn đội trên đầu thậm chí còn cao hơn nón của ma pháp sư. Áo bào của hắn kéo lê trên mặt đất bước vào lữ điếm khiến cho người khác có chút lo lắng cho hắn, sợ rằng hắn sẽ giẫm lên góc áo của mình.
-Chào buổi sáng, đức ngài.
Một người hầu trong lữ quán lập tức đi lên đón tiếp, mặc dù người khách này trang phục kỳ lạ, nhưng tại tây bắc người kỳ lạ nào mà chả có? Hắn vẫn mỉm cười theo chức nghiệp:
-Xin hỏi có thể giúp gì cho ngài không?
Đôi mắt vàng kỳ dị của người khách giương lên, tiền gần lại sẽ khiến người khác phải hít nhiều không khí hơn… Con mắt hắn thì đồng tử cũng không giống người thường, hai con ngươi nhỏ như là mắt mèo hay là mắt rắn vậy, tựa như động vật.
-Cho ta một chút rượu, loại rượu tốt nhất của các ngươi.
Thanh âm của người khách có chút lơ lớ, tựa hồ không nói thông thạo ngôn ngữ của đế quốc. Có điều tại tây bắc dị tộc rất nhiều, khẩu âm như vậy cũng không đáng kỳ quái. Mà sự hào sảng của người khách khiến cho bồi bàn rất kinh ngạc.
Bởi vì, người khách này tiện tay quẳng ra một khối vàng.
Đúng vậy, là vàng! Thậm chí không phải tiền vàng thông dụng của đế quốc mà là một cục vàng! Bồi bàn có chút không tin vào mắt mình, tay lắc lắc ước lượng, chừng mười mấy đồng vàng. Hắn có chút sợ hãi:
-Thưa quý khách tôn kính… ngài….
Người khách kỳ lạ này tựa hồ không thèm để ý tới hắn, hắn tựa hồ cười, khuôn mặt vốn bình thường thì khi lộ ra nụ cười lại có một loại mị lưc đặc biệt:
-Còn lại xem như tặng phẩm cho ngươi.. Ta là một người đến từ bên ngoài, ta nghe nói thành trì này có một truyền thuyết, ta rất hứng thú với thành trì này, ngươi có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ta một chút không?
-Đương nhiên!
Bồi bàn sảng khóai đáp ứng, thái độ của hắn nhiệt tình gấp chục lần:
-Quý khách tôn kính, ngài không phải là người đầu tiên cảm thấy hứng thú với tòa thành trì này. Nên biết rằng, thành thị này là thần tích mà đức ngài công tước tạo ra, trong ngắn ngủi ba tháng kiến tạo ra… Đức ngài công tước là ma pháp sư thiên tài trẻ tuổi nhất của đế quốc. Ta thậm chí không biết nên dùng từ ngữ thế nào để ca ngợi sự vĩ đại của đức ngài công tước."
Người khách này cười nói:
-Ô. Vậy sao… ta nghe nói đức ngài công tước này chỉ dùng ma pháp Triệu Hồi một đám người khổng lồ xanh biếc, kiến tạo ra thành thị này đúng không?"
-Đúng vậy.
-Có thể kể một chút không?
Người khách tựa hồ hứng thú.
Người hầu có chút khó xử, vốn loại việc này, hắn cũng không biết đã khoe với bao nhiêu người khách, hơn nữa mỗi lần đều thổi phồng một tấc tới trời, tựa như tận mắt thấy, phấn khích kể chuyện xưa. Nhưng.. lúc này đối mặt với người khách này hắn lại tựa hồ không dám nói bậy. Cầm miếng vàng nặng trong tay – hiển nhiên - hắn hiểu người khách này không phải người thường.
-Chuyện này… Quý khách tôn kính, sự tình này là chính xác vô cùng. Đức ngài Công tước tại tây bắc tạo ra thần tích không có đơn giản. Ngài tại ruộng đất ven hồ trong một tháng đã tạo ra cây trái vô số lần, lương thực thu hoạch được khiến người tỉnh Desa không cần lo lắng chuyện lương thực một năm. Mà thành thị này được kiến tạo.. Ta nghe nói, vị đức ngài công tước là một vị ma pháp sư có thuật Triệu Hồi thần kỳ! Ngài Triệu Hồi đám người khổng lồ xanh biếc, lớn như đại thụ che trời. Lúc bắt đầu, không ai tin đức ngài công tước có thể trong ba tháng kiến tạo một tòa thành.. Nhưng ngày đó, đức ngài công tước sau khi Triệu Hồi những người khổng lồ thì tất cả mọi người đều bị sự thần kỳ làm cho rung động. Ngài biết không? Tảng đá lớn mười mấy người không thể di chuyển mà người khổng lồ màu xanh tùy tiện có thể bê lên.. Ông trời ạ, ngài cũng không tưởng nổi. Ta có quen một thợ thủ công từng nhìn qua cảnh tượng đó. Hắn nói cho ta biết. Một tháng sau, hắn mỗi ngày thấy tinh thần không yên, hoài nghi mình có phải đang mơ không.
Người khách này gật đầu:
-Người khổng lồ màu xanh bộ dáng thế nào?
-Điều này.. Ta không rõ lắm. dù sao thời điểm đó, ta cũng không có ở đó. Ngài xem ta không thể nói dối. Có điều.. ta nghe người ta nói, người khổng lồ này vốn là một số đại thụ, có lẽ chỉ thần linh mới biết đức ngài công tước dùng cái ma pháp thần kỳ gì để biến đại thụ thành người.
Dừng một chút, người hầu bỗng thấp giọng nói:
-Thiếu chút nữa quên nói với ngài… ta còn nghe nói đức ngài công tước còn Triệu Hồi một vài thứ thần bí trong truyền thuyết tới giúp đỡ.
-A?
Người khách cảm thấy hứng thú:
-Ngươi nói gì?
-Nghe nói là… rồng.
Người hầu hình dáng có vẻ thần bí.
Nghe xong lời này, mắt người khách tựa hồ hiện ra sát khí, miệng hắn lộ ra một nụ cười khinh thường, sau đó thản nhiên nói:
-Được rồi, cám ơn sự giới thiệu của ngươi. Tuy vậy ta còn có một vấn đề cuối cùng. Thời điểm ta vào thành hôm nay, thấy cửa thành có một thông báo, ngươi có thể cho ta biết thông báo viết gì không? Ta dù nói tiếng các ngươi nhưng cũng không quá tinh thông văn tự của các ngươi. - .
-Ô! Ngài nói là thông báo kia sao?
Người hầu nói rõ ràng:
-Đây là tin tức náo nhiệt nhất mấy ngày gần đây! Đó là đức ngài công tước phát ra một mệnh lệnh, ngài hạ lệnh từ ba ngày trước trong vòng một tháng không cho một thuyền nào tiến vào hồ Lâu Lan. Ta nghe nói đức ngài công tước chuẩn bị tại hồ Lâu Lan sáng tạo ra một kỳ tích! Mặc dù ta không biết rốt cục là gì, bất qúa đức ngài công tước của chúng ta không như người thường! Bây giờ mọi người đều đang chờ đợi xem đức ngài công tước trẻ tuổi lần này có thể mang tới cho chúng ta điều kinh ngạc vui sướng gì.
Người khách này tựa hồ cười lạnh một chút, lập tức chậm rãi nói:
-Nói như vậy, ngay lúc này đây đức ngài công tước không ở trong thành sao?
-Ô, nghe nói là thế. Đức ngài công tước vài ngày trước rời khỏi phủ công tước, nghe nói là đi tới hồ Lâu Lan.
-Cám ơn ngươi.
Người khách này đứng lên, lại ném ra một cục vàng, hắn cười rất cổ quái:
-Cám ơn lời giới thiệu của ngưoi, ta đối với vị đức ngài công tước càng cảm thấy hứng thú.
Rời khỏi lữ điếm, người khách tạt vào một đường nhỏ, thân thể lập tức biến mất.
Cha nói, ta phải cẩn thận với mấy cường giả bên người Đỗ Duy, nhất là con mắt của nữ vương Medusa. Tuy nhiên… mắt của medusa nếu lúc không phòng bị, có lẽ có thể tạo ra thương tổn đối với ta… Nhưng bây giờ… Hừ hừ!
Đỗ Duy, đầu ngươi là của ta. Ta sẽ dùng đầu của ngươi đòi lại vị trí tộc trưởng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...