Đỗ Duy được mấy kị binh bảo vệ tiến về phía trước, phia sau hắn còn có mấy ma pháp học viên, Ron Barton nheo mắt nhìn đám kị binh thảo nguyên, bỗng nhiên thấy trong đám người của đối phương có một lá cờ lớn đột nhiên buộc vào một cây thương dài. Lá cờ lớn này rõ ràng được làm bằng một tấm da thú, hoa văn lúc đầu của tấm ma thú này cũng đã rất cũ kĩ, ngay cả lông cũng đã bị bong ra từng mảng, nhưng là họa tiết trên lá cờ khiến người ta nhìn vào trong lòng không nhịn được sinh ra một chút cảm giác không thoải mái.
Đây rõ ràng là dùng máu tươi vẽ ra một cái xương đầu lâu.
Cũng không biết cái xương đầu lâu này vẽ ra như thế nào, nguệch ngoạc vài bút nhưng lại nhìn sống động như thật, nhất là cặp mắt của bộ xương khô dường như có sinh mệnh, hình như là một loại ảo giác khiến người ta nhìn vào sẽ có ảo giác: trong đôi mắt này hình như có thể cảm thấy một ánh mắt âm u quỉ dị.
Ron Barton vừa nhìn thấy lá cờ bộ xương khô này sắc mặt liền thay đổi, hắn không kìm được thấp giọng nói:
- A! Là huyết sắc khô lâu kì!
Ngay cả hai trăm năm tướng quân cũng biến sắc, trong lòng Đỗ Duy cũng máy động:
- Cái gì là huyết sắc khô lâu kì?
Vẻ mặt Ron Barton rất quỉ dị:
- Mẹ nó…lão tử ở Tây Bắc nhiều năm như vậy mới nhìn thấy huyết sắc khô lâu kì một lần mà thôi.
Sau đó hắn liền giải thích:
- Ông chủ, mấy tên dã man trên thảo nguyên này có rất nhiều bộ tộc, thế nhưng một bộ tộc mạnh nhất trong đó là vương tộc có thế lực lớn nhất. Vương tộc là bộ lạc mạnh rất mà người trên thảo nguyên chọn lựa ra, sau khi đoạt được danh hiệu vương tộc là có thể chiếm cứ vương đình, lá cờ hiệu lệnh trên thảo nguyên của vương đình còn xa mới bằng huyết sắc khô lâu kì, uy vọng của nó trong lòng đám người dã man này rất cao! Trên thảo nguyên có một quy định truyền thống mỗi người đều phải tuân theo: người trên thảo nguyên nếu thấy được huyết sắc khô lâu kì, vậy thì dù khoảng cách rất xa cũng phải dừng hết mọi việc trên tay, nằm rạp trên mặt đất hướng về phía huyết sắc khô lâu kì mà cúng bái, cho đến khi lá cờ ra khỏi tầm mắt. Quy định này dù là tộc trưởng của vương tộc hay là quốc vương của vương đình cũng phải tuân thủ. Nếu ngươi có dũng khí bất kính với huyết sắc khô lâu kì vậy thì dù bộ tộc ngươi có cường thịnh hơn nữa cũng đừng nghĩ tiếp tục giữ được địa vị vương tộc.
Đỗ Duy nhíu mày:
- Lợi hại như vậy?
- Đế quốc chúng ta có ma pháp sư…trên thảo nguyên cũng có cường giả thần kì của họ, gọi là Shaman vu sư. Đế quốc chúng ta thờ phụng thần linh mà người trên thảo nguyên thì thờ phụng tổ tiên, bọn họ cúng bái tổ tiên. Mà Shaman vu sư chính là người cùng với tổ linh liên lạc…Shaman vu sư bình thường đều có pháp thuật mạnh mẽ, hơn nữa địa vị trên thảo nguyên rất cao, tù trưởng bộ lạc cũng phải cực kì cung kính với Shaman vu sư. Trên thảo nguyên, ngoại trừ quốc vương thảo nguyên tại vương đình còn có "Vu Vương", mà Vu Vương chính là vua của Shaman vu sư. Bởi vì trong một ít truyền thuyết của người thảo nguyên, tất cả những người thảo nguyên bây giờ đều được một vị tổ tiên sáng tạo ra, vì vậy bọn họ sùng bái "Đại Tổ Linh" là một vị tổ tiên cực kì cổ kính cực kì mạnh mẽ. Mà Vu Vương chính là một người pháp lực mạnh mẽ nhất trong đám Shaman vu sư, có thể cùng "Đại Tổ Linh" liên lạc. Trên thảo nguyên, địa vị của Vu Vương cao hơn rất nhiều so với quốc vương, bởi vì quốc vương cứ vài năm một lần liên hợp đại hội sẽ chọn ra bộ tộc có thực lực mạnh nhất làm vương tộc mới, tù trưởng bộ lạc trở thành quốc vương mới…nhưng Vu Vương thì không thay đổi! Trong truyền thuyết, Vu Vương có được pháp lực cực mạnh, còn sống rất lâu…mà uy tín của Vu Vương trên thảo nguyên, ta nói ra chưa chắc ngài đã tin.
Đỗ Duy đã nheo mắt lại:
- Nói ra xem nào.
- Giả sử, chỉ một Shaman vu sư bình thường thôi nếu chạy đến bất kì một lạc nào, vào bất kì một nhà mục dân nào rồi nói với hắn là "Tổ tiên bây giờ muốn tính mạng của ngươi, đem tính mạng của cả nhà ngươi dâng tặng cho tổ tiên", vậy thì mục dân kia sẽ không do dự một chút mà rút ra loan đao đem cả nhà già trẻ đều giết hết sau đó thì tự sát!
Ron Barton cười khổ nói:
- Người trên thảo nguyên sùng bái đối với tổ tiên quả thực đã đến mức biến thái, không phải người đã từng sống trên thảo nguyên thì rất khó cảm nhận được. Còn có…ngài biết chiến tranh Tây Bắc hai mươi năm trước không? Trong lần chiến tranh đó ma pháp sư của đế quốc cùng với Shaman vu sư trên thảo nguyên chính diện giao chiến vài lần cũng không chiếm được ưu thế rõ ràng lắm. Mà Vu Vương của đối phương thủy chung vẫn chưa ra tay…mà sau đó còn có một chuyện rất kì quái. :
- Chuyện gì?
- Chiến tranh đã đến lúc cuối cùng, nghe đồn rằng vị Vu Vương kia từng ra lệnh cho Shaman vu sư rời khỏi chiến trường, không được tiếp tục chiến đấu với quân đội của đế quốc, bởi vì Vu Vương tự xưng hiểu được ý muốn của tổ tiên khi hiển linh, trận chiến này tất nhiên sẽ thất bại, không được làm trái thiên mệnh. Mà vương tộc lúc đó không chịu bỏ qua, nhưng sau khi đã mất đi ủng hộ của Shaman vu sư đã không có biên pháp đối kháng với ma pháp sư của đế quốc, cuối cùng đại bại. Ngài cũng biết đấy, lần chiến tranh đó làm đế quốc và người trên thảo nguyên kết thành huyết hải thâm cừu, nhưng mấy tên trên thảo nguyên đối với mệnh lệnh khi gần hết chiến tranh của Vu Vương lại không có một câu oán hận! Không ai nghi ngờ mệnh lệnh của Vu Vương! Ngược lại, tộc trưởng vương tộc vẫn tiếp tục chiến tranh kia, kết thúc chiến tranh lại bị người của mình cùng nhau làm phản mà bị giết.
Đỗ Duy nhịn không được thấp giọng mắng một câu:
- Quá biến thái!
Ron Barton thở dài:
- Năm đó khi ở ở Tây Bắc tưng có một lần gặp được huyết sắc khô lâu kì này, đây là lá cờ đại biểu của Vu Vương. Lần đó là ta cố ý châm ngòi khiến hai bộ lạc tranh đấu, hơn hai vạn ngươi đang chém giết trên thảo nguyên, giết đến mắt cũng đỏ lên rồi…cuối cùng đột nhiên có người giơ lên huyết sắc khô lâu kì xông tới, đám người trên chiến trường đã giết đến đỏ mắt rồi nhưng thấy lá cờ này liền giống như trúng ma pháp, tất cả mọi người dùng tốc độ nhanh nhất vứt bỏ vũ khí, cho dù trong chém giết cũng không có một chút do dự, vứt vũ khí xong rồi liền nằm rạp trên mặt đất…đây con mẹ nó là chuyện quỷ dị nhất trong đời mà ta gặp phải! Hơn hai vạn chiến sĩ chém giết đến toàn thân đẫm máu, máu thịt bay tung, chết xuống một mảng rồi nhưng lại đột nhiên buông vũ khí, quỳ rạp trên mặt đất thành tâm dập đầu, còn lớn tiếng cầu nguyện. Tên Shaman vu sư mang đến huyết sắc khô lâu kì kia tuyên bố Vu Vương đã hạ lệnh không được tranh đấu, kết quả là hai bộ lạc này thực sự rút quân, mấy năm đó ta ở Tây Bắc, hai bộ lạc này sau đó tuyệt đối không dám tiếp tục tìm đối phương gây chuyện, quả thực còn ngoan hơn con mèo nhỏ.
Vào lúc này kị binh đối phương tách ra, sau đó ba con ngựa chậm rãi hướng về phía Đỗ Duy đi tới. Kị binh đi đầu tiên trong tay giơ cao huyết sắc khô lâu kì, phía sau là hai ông già mặc áo dài bằng da thú đủ loại màu sắc, râu mỗi người đều rất dài, đầu bọn họ cạo bóng loáng, một cọng tóc cũng không có, nhưng râu ria lại tết cẩn thận như tết tóc.
Dáng vẻ quái dị như vậy khiến Đỗ Duy cảm thấy rất mới lạ, thế nhưng Ron Barton lập tức rùng mình:
- Hai tên này đúng là Shaman vu sư.
Shaman vu sư.
Đỗ Duy đã cảm thấy hứng thú, cẩn thận nhìn hau ông giả đầu trọc lốc này, nhưng là ngoại trừ áo ngoài làm bằng đủ loại màu sắc da thú cùng bộ râu được tết thật dài ra cũng không nhìn thấy có gì đặc thù.
Ba người giục ngựa đi đến cách Đỗ Duy chường hai mươi mét thì dừng lại, người cầm huyết sắc khô lâu kì cưỡi ngựa đi tới, đây là một kì sĩ hung hãn trên thảo nguyên, thân hình cao lớn, tướng mạo thô lỗ, hắn trừng mắt nhìn Đỗ Duy và Ron Barton, quát to:
- Người đối diện nghe đây! Huyết sắc khô lâu kì trước mặt, không được ngăn cản! Làm trái lời Vu Vương có kết cục như thế nào ngươi tự hiểu đi!
Ron Barton cười lạnh một tiếng:
- Ngươi là ai! Người bộ lạc nào?
Tên thảo nguyên này ưỡn ngực, lớn tiếng nói:
- Ta là kim đao võ sĩ của vương tộc vương đình.
- Vương tộc?
Ron Barton cười lạnh nói:
- Vương tộc? Vương tộc bây giờ là bộ lạc nào? Hừ, càng ngày càng không có quy củ, trước đây dù là tộc trưởng vương đình thấy lão tử cũng phải khách khách khí khí, ngươi thì là tính là cái gì, để cho một người đủ tư cách nói chuyện đi tới.
Thảo nguyên võ sĩ này giận dữ nói:
- Ngươi là ai mà có dũng khí sỉ nhục ta.
Ron Barton cười lạnh một tiếng, hướng về một thủ hạ phía sau nói to:
- Thấy không? Bọn chúng có huyết sắc khô lâu kì! Đem kì hiệu của lão tử năm đó treo lên!
Một người bộ hạ cũ của Ron Barton ở phía sau cười ha ha, lấy xuống mũ giáp và trường kiếm của chính mình rồi cầm lấy hai cây trường mâu, một cây nâng lên mũ giáp, một cây nâng lên trường kiếm, giơ cao lên.
Quả nhiên tên thảo nguyên này vừa thấy sắc mặt liền biến đổi! Hắn trợn tròn mắt nhìn Ron Barton, giọng nói cung kính rất nhiều:
- Ngài, ngài là đức ngài Mosac?
- Không sai! Chính là lão tử.
Ron Barton quát lên:
- Ngươi trở về tìm một người có đủ tư cách cùng lão tử nói chuyện tới đây.
Tên thảo nguyên này không dám ho he gì, nhìn Ron Barton thật sâu rồi chậm rãi nói:
- Đã là Mosac đại nhân trở lại Tây Bắc, ta sẽ trở về mời Shaman đại nhân qua nói chuyện.
Nói xong hắn nâng huyết sắc cờ đi trở về.
Ron Barton nhìn Đỗ Duy cười nói:
- Ông chủ, cờ hiệu của ta cũng được đấy chứ? Bên trái là trường kiếm, bên phải là mũ giáp, trên thảo nguyên, trường kiếm là đại biểu chiến tranh mà mũ giáp là biểu hiện hữu hảo, bởi vì trên thảo nguyên bạn tốt của thể dùng mũ giáp của mình chứa rượu mời đối phương uống để tỏ vẻ nhiệt tình, hữu hảo. Cờ hiệu này của ta giơ lên là biểu thị rằng: cho ngươi lựa chọn là kẻ địch hay bạn của ta.
Đỗ Duy gật gật đầu, cười nói:
- Chọn hay lắm.
Lúc này tên thảo nguyên kia đã trở về bên hai Shaman vu sư nói vài câu. Hai Shaman vu sư nhìn nhau một chút rồi cưỡi ngựa đi tới.
- Xin hỏi vị nào là đức ngài Mosac?
Lão vư sư đầu trọc bên trái mở miệng hỏi.
Đối mặt Shaman vu sư, thái độ của Ron Barton khách khí rất nhiều, thậm chí hắn còn hơi khom người trên ngựa:
- Ta là Ron Barton, vị Shaman vu sư tôn kính này, xin nói ra ý của ngài, ta cần một lời giải thích vì sao quân đội trên thảo nguyên lại xuất hiện tại lãnh thổ đế quốc.
-Thưa nài Mosac, đầu tiên ta bày tỏ ý kính trọng với ngài, ngài là nhân vật nổi danh trên thảo nguyên chúng ta.
Shaman vu sư này mỉm cười nói:
- Cho nên chúng ta đến đây đã được tướng quân Ruga của quân Tây Bắc cho phép. Ta là một vị tế tự dưới tay Vu Vương, mấy võ sĩ dũng cảm đi theo này đều là người tộc trưởng vương tộc phái đi theo để bảo vệ chúng ta. Chúng ta đến đây là tuân lệnh Vu Vương.
- Ồ?
Ron Barton giật mình:
- Mệnh lệnh của chính đức ngài Vu Vương sao?
- Đúng vậy.
Thái độ Shaman vu sư này có vẻ rất hòa khí, nhưng trong giọng nói mang theo vẻ kiên quyết:
- Thú cưng của Vu Vương đại nhân trốn đâu mất, đó là một con ma thú vô cùng quý giá. Vu Vương đại nhân hạ lệnh bất kể giá nào đều phải bắt nó trở về. Chúng ta mất rất nhiều thời gian mới có tung tích của nó, hiện tại nó ở trong ngôi làng này, cho nên xin mời ngài và người của ngài tránh ra, chúng ta phải lục soát toàn bộ ngôi làng này.
Thú cưng của Vu Vương.
Đỗ Duy lập tức nhớ tới quái vật lông đỏ trong căn chòi kia.
Nhưng..nhường đường, để đối phương lục soát?
Đỗ Duy nhìn tên vu sư lịch sự này bỗng nhiên phát hỏa.
Đây con mẹ nó là lãnh địa của ông mày, là địa bàn của ông mày, ngươi muốn tìm là tìm? Dùng một câu của giới quan lại:
- Đây con mẹ nó là xâm phạm chủ quyền! Ngươi còn có thái độ như đại gia diễu võ giương oai sao?
Vu Vương? Vu Vương thì giỏi lắm sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...