Ác Ma Pháp Tắc
Đỗ Duy trong lòng hơi kinh hãi, hắn không nghĩ tới cha quả nhiên lại điều tra được trương mục tài sản cá nhân của mình rõ ràng đến vậy. Điều này chỉ có chính mình và Marde biết, Đỗ Duy tin chắc vào lòng trung thành của Marde đối với mình, tuyệt đối không lộ ra nửa điểm tin tức. Mà cha lại thản nhiên biết như vậy rõ ràng ...xem ra hắn đối với việc điều tra mình tốn không ít khí lực đây!
Nếu cha đã trực tiếp giở bài, Đỗ Duy cũng không cần tiếp tục che giấu nữa, hắn chỉ cười cười: "Đây là con làm ra một chút đồ vật hồ đồ, mặc dù có thể kiếm tiền, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một phần nhỏ, gia tộc bây giờ cũng không thiếu tiền. Bản lĩnh kiếm tiền đối với gia tộc cũng không có bao nhiêu tác dụng đúng không?"
"Vậy còn chi hạm đội kia của ngươi thì sao?" Raymond bá tước mỉm cười.
Đỗ Duy một chút cũng không ngạc nhiên việc cha biết về chi hạm đội, hắn nhún nhún vai: "Cái đó, chẳng qua cũng chì là một cái ngoài ý muốn thôi. Con tình cờ gặp một trợ thủ không tầm thường, nhờ có sự trợ giúp của nàng nên con mới vô tình có được chi thuyền đội đó ..."
Raymond bá tước thở dài, hắn cau mày nhìn chằm chằm Đỗ Duy thật sâu, chậm rãi nói: "Điều ta kỳ quái là ….Tại sao?"
"?" Đỗ Duy thấy cha liếc mắt một cái.
"Ngươi rất thông minh" . Raymond bá tước ngữ khí thâm trầm, chậm rãi nói từng chữ một: "Thậm chí ta hiểu được, sự thông minh của ngươi nếu nhìn qua lịch sử gia tộc cũng là rất hiếm thấy! Tựu ngay cả ta trong khi hơn mười tuổi tuổi cũng tuyệt đối không có ý nghĩ và bản lãnh như ngươi. Thế nhưng tại sao khi ở đế đô ngươi lại cố ý để người ta hiểu lầm mình thành "ngu ngốc"? Hiện giờ suy nghĩ lại, người mặc dù không cố ý giả vờ nhưng lại cố ý đối với sự hiểu lầm này không muốn giải thích dường như còn rất vui khi thấy tình huống này xảy ra vậy ...Cho nên ta muốn hỏi ngươi tại sao?"
"Tại sao ư?"
Đỗ Duy trầm mặc thật lâu, vấn đề này thật sự rất khó trả lời …không, không phải rất khó mà là không cách nào trả lời!
Năm đó dù chính mình không phải cố ý, nhưng vô tình dẫn dắt mọi người hiểu lầm chính mình thành một kẻ ngu ngốc, bản thân cũng cảm thấy rất vui khi chứng kiến tình cảnh này diễn ra. Nguồn: https://truyenfull.vn
Bởi vì bản thân mình…không thuộc về thế giới này …cái cảm giác tâm tro ý lạnh, biếng nhác, không lo không nghĩ, cái cảm giác muốn buông thả tâm tình này …như thế nào lại muốn giải thích với người khác?
Đúng vậy, ta chỉ thầm nghĩ có được cuộc sống tự do và bình lặng …nhưng nếu tại đế đô lại không thể làm được điều này!
Nhưng những lý do này không cách nào nói với cha được.
Nhìn Đỗ Duy im lặng không nói, Raymond bá tước không có được câu trả lời liền thở dài một hơi: "Ngươi không muốn nói ta cũng không bức ngươi nữa, dù sao ta rất rõ ràng …ngươi từ nhỏ đã không thích ta đúng không?"
Đỗ Duy vẫn im lặng không nói.
Raymond bá tước cũng không đợi Đỗ Duy hồi đáp, ngược lại tự mình nói tiếp.
"Khi người sinh ra ta không ở bên cạnh ngươi, thân là tộc trưởng gia tộc trên lưng ta mang nặng vinh diệu của gia tộc Rowling, thân là tướng quân của đế quốc trên lưng ta mang trách nhiệm mở rộng bờ cõi cho đế quốc. Thậm chí khi ngươi lên ba tuổi ta mới nhìn thấy được ngươi lần đầu tiên ...Kỳ thật trong nội tâm của ta đối với ngươi và mẫu thân của ngươi đều cảm thấy có lỗi rất nhiều."
Raymond bá tước chậm rãi uống một hớp rượu nhỏ, nở một nụ cười tự giễu: "Chỉ là, ngươi chắc có thể hiểu được thân là nam nhân rất nhiều lúc không thể biểu đạt ra tâm tư của mình được."
Đỗ Duy không nói gì.
"Ngươi không thích ta, điểm này ta đã nhận ra khi lần đầu tiên trở về nhà và ôm lấy ngươi. Từ trong ánh mắt cho đến khi ngươi không chịu mở miệng nói chuyện ta đã nhận ra điều đó, sau này nếu không có Marde …Hắc hắc! Ngươi thậm chí không muốn cùng ta tiếp xúc, mặc dù ta không hiểu sao ngươi nhỏ như vậy đã có những ý nghĩ ấy nhưng cứ cho ngươi là thiên tài hiếm thấy của Rowling gia tộc đi... Có lẽ khi ngươi còn nhỏ bởi vì ta không ở bên cạnh mẹ con ngươi mà ngươi không thích ta. Những điều này ta đều có thể hiểu được."
Dừng trong chốc lát, Raymond bá tước đột nhiên hỏi: "Ngươi biết lúc trước tại sao ta muốn đem ngươi đuổi ra khỏi đế đô không?"
"…Biết." Đỗ Duy rốt cục mở miệng. Hắn thấp giọng nói: "Bởi vì ngày đó người đối với con thất vọng, cho rằng con không phải là một người hợp cách kế thừa gia tộc."
Raymond bá tước gật đầu: "Ngươi có hận ta không?"
Đỗ Duy lắc đầu: "Không, con chỉ muốn nói là …con không hận ngài."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...