Ác Ma Hoàng Hậu

Nam tử rên rỉ một tiếng, rồi cựa quậy muốn ngồi dậy. Bạch Nguyệt Yên liếc mắt qua, trông thấy thì hừ lạnh: “Muốn chết thì cứ tiếp tục, đến lúc đó mất mạng cũng đừng đến tìm ta báo oán.”

Hắn khựng lại, quay ra nhìn nàng, nhíu đôi mày, hồi lâu sau âm trầm hỏi: “Ngươi là ai?”

Nàng không trả lời, chỉ cẩn thận băng bó vết thương của mình. Hắn quan sát nàng, rồi chuyển sự chú ý sang căn nhà, chợt nhận ra: “Chẳng lẽ... Ngươi đã cứu ta?”

Bạch Nguyệt Yên cầm thanh chủy thủ vừa nãy làm đồ chơi cắt xoẹt một nhát đứt cuộn vải, buộc chặt chỗ bị thương lại, sau đó mới từ tốn cất tiếng: “Chỉ là thuận tay. Chắc là xem ngươi vừa ý nên cứu đi?” Nàng nhún vai, ra vẻ không để tâm.

Nam tử nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định nằm trở lại. Dù gì cũng không thể xuống giường, chi bằng cứ nằm nghỉ trước đã.

Bạch Nguyệt Yên thấy hắn vô cùng bình tĩnh thì cười cười: “Ngươi hẳn không phải người bình thường...”

“Hả?” Hắn quay sang: “Ngươi sao lại nói thế?”

“Sao không mời hai anh bạn trên nóc nhà với ngoài cửa viện vào ngồi?” Nàng vuốt vuốt bàn tay, giọng nói nhẹ nhàng ẩn chứa một tầng bất mãn: “Ta rất ghét bị người khác nhìn lén nghe trộm đó biết không?”

Hắn bất đắc dĩ hô lên: “Vô Ảnh, Truy Tung hai người vào đây.”

Vừa dứt lời, hai hắc y nhân xuất hiện trong phòng. Hai người họ cũng rất ngạc nhiên, cô gái này thế nhưng lại có thể phát hiện ra họ đang ẩn thân. Thực ra cũng không có gì bí mật, chỉ là họ mất dấu chủ tử, vừa rồi tìm đến, sợ đánh động đến nàng nên mới núp ở ngoài, không ngờ...


Nàng nhìn họ, rồi nhìn nam tử kia: “Ta sẽ không hỏi đến thân phận của ngươi, chỉ là... Ngươi ít nhất cũng nên cho ta biết tên họ chứ? Còn họ, ta hi vọng ngươi cho ta một lời giải thích hợp lý.”

Hắn hạ mi, dường như đang đắn đo xem mình có nên mở miệng hay không, rồi thở dài một hơi, mở to mắt: “Ta là Bạch Vũ Dạ, hai người họ là thuộc hạ của ta, Truy Tung và Vô Ảnh. Ta vào rừng bị lạc mất họ, bị mãnh thú tấn công, chật vật lắm mới thoát được. Lần này phải cảm ơn ngươi rồi...”

Bạch Nguyệt Yên không nói gì, rót cho mình một chén trà, chậm rãi uống. Căn phòng chìm vào yên lặng, hắn vẫn không bỏ qua bất kì biểu cảm nào của nàng. Không biết đã trải qua bao lâu, nàng đặt chén trà xuống: “Bạch Vũ Dạ phải không?”

Hắn gật đầu, chưa hiểu nàng muốn làm gì. Bạch Nguyệt Yên nhấc tà váy lên, bóng dáng chợt lóe, thoắt cái đã đến bên giường, bắt lấy cằm hắn: “Nhớ cho kỹ, ta không thích bị người lừa gạt. Muốn ở lại đây, ngoan ngoãn an phận một chút. Nếu không, xin mời rời khỏi.”

Bạch Vũ Dạ kinh ngạc, chưa kịp phản ứng thì đã bị nàng khống chế, không còn cơ hội phản kháng. Truy Tung và Vô Ảnh muốn tiến lên giải cứu thì bị nàng quắc mắt trừng: “Không cần xen vào, ta sẽ không làm hắn bị thương.”

Hai người nhìn nhau, chỉ còn cách lùi lại. Đùa gì chứ, thân thủ của nàng ta vừa nhìn đã thấy hơn xa họ, làm sao còn cơ hội đoạt người đi? Huống hồ, tình trạng bây giờ của chủ tử cũng không được tốt lắm, không thể di chuyển.

Nàng nhìn hai người đi ra ngoài, cánh cửa phòng khép lại. Buông tay khỏi mặt Bạch Vũ Dạ, nàng ngồi xuống, thở dài nhìn hắn: “Không nghĩ tới, khó khăn lắm mới có một lần rủ lòng tốt, vậy mà lại rước cái rắc rối về. Ngươi không muốn nói, ta sẽ không tra hỏi, với điều kiện không có phiền toái nào tới tìm ta. Hiện giờ thế đơn lực bạc, không thể nào đủ sức chống đỡ sự công kích của kẻ thù.”

“Yên tâm, ta sẽ không đem lại phiền phức cho ngươi.” Hắn nhắm mắt lại: “Lúc này còn đang trong thời kì nhạy cảm, ta không thể tiết lộ thân phận, nếu không sẽ đem đến họa sát thân. Ngươi không ngần ngại cho ta tá túc một thời gian?”

Bạch Nguyệt Yên nghịch móng tay: “Cũng được. Ta sẽ lựa lời nói lại với mọi người. Còn nữa, ngươi cho ta một tín vật, chuyện hôm nay tính như một ân tình, khi nào cần ta sẽ đòi lại.”


Hắn không biết nên khóc hay nên cười trước sự thẳng thắn của nàng. Suy nghĩ một chút, hắn cất tiếng: “Truy Tung, vào đây.”

Truy Tung nghe gọi thì lách người đi vào, đứng nghiêm bên giường: “Chủ tử.”

“Đưa Dạ Viêm ngọc bội cho nàng.” Bạch Vũ Dạ ra lệnh cho Truy Tung.

Truy Tung ngẩn người, sau đó kinh ngạc: “Chủ tử, Dạ Viêm ngọc bội...”

“Ta nói thì ngươi cứ làm đi. Đây là tín vật ta giao cho nàng.” Nói rồi hắn nhìn Bạch Nguyệt Yên: “Khi nào ngươi cần sự giúp đỡ, cứ cầm vật này đi đến các chi nhánh của Dạ các, họ sẽ giúp ngươi. Nếu không giúp được, họ sẽ chỉ ngươi đến chỗ ta.”

Truy Tung không giải thích được, nhưng vẫn nghe lệnh móc ngọc bội từ trong ngực ra giao cho nàng. Bạch Nguyệt Yên cầm ngọc bội nhìn nhìn, chất liệu là bích ngọc thượng hạng, gia cảnh người này hẳn là không tệ; hình rồng – ánh mắt nàng lóe tinh quang – Nếu mình thực sự lạc về cổ đại thì... Nàng không muốn nghĩ tiếp. Hoàng tộc thì sao chứ, cũng chỉ là con người. Nếu mình đủ cường đại, sẽ không kẻ nào có thể lợi dụng.

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn: “Thành giao. Vết thương của ngươi tuy trông có vẻ rất nặng nhưng chỉ là ngoài da, nội thương có thể hồi phục nhanh, không tổn thương gân mạch căn cốt.”

Hắn nở nụ cười. Bạch Vũ Dạ không nghĩ tới mình lại có kì nghỉ bất đắc dĩ trong hoàn cảnh lửa cháy tới mông này. Gần như ngay lập tức, hắn gật đầu: “Ta sẽ ở lại đây trị thương. Phiền ngươi ra ngoài một chút, ta dặn dò thủ hạ vài điều.”

Bạch Nguyệt Yên đi ra ngoài, đóng cửa lại. Nàng không có hứng thú với việc riêng của người khác, biết càng nhiều thì chết càng sớm.


Vô Ảnh đang đứng dựa lưng vào tường, thấy nàng đi ra thì cơ thể hơi giật giật, rồi lại tiếp tục bất động. Chủ tử đã không cảnh giác với nàng thì sao mình phải vác thêm phiền vào thân.

Nàng liếc mắt qua Vô Ảnh, thấy hắn nhắm mắt, không để ý đến mình, nàng nhàm chán đi ra ghế đá ngồi xuống, cầm một khúc gỗ còn thừa khi nãy lên đùa nghịch.

Chừng một khắc sau, Truy Tung bước ra. Vẻ mặt hắn vặn vẹo, bộ dáng không cam tâm. Vô Ảnh muốn mở miệng thắc mắc thì bị Truy Tung lôi giật đi: “Chủ tử ở lại đây một thời gian, chúng ta phải quay trở lại kinh thành xử lý nốt công việc.”

Vô Ảnh ngơ ngác bị Truy Tung kéo đi, lúc sắp đi khuất mới hồi hồn, quay lại hô to: “Cô nương, chủ tử của ta nhờ ngươi chăm sóc.”

Nàng phất tay áo, ra vẻ đã nghe rõ. Cất bước vào phòng, Bạch Nguyệt Yên thấy hắn đang nửa nằm nửa ngồi, sau lưng lót một cái gối.

Bạch Vũ Dạ cười, nụ cười xã giao lạnh nhạt mà xa cách: “Cô nương, ngươi tên gì? Ngươi ở đây một mình sao?”

“Ta tên Bạch Nguyệt Yên, vốn không phải người ở đây. Tiểu viện này vốn là của người quen cho ta ở nhờ.” Nàng đứng bên giường, ngó chừng thời gian: “Cũng gần trưa rồi, ngươi có muốn ăn gì không?”

Bạch Vũ Dạ nghiêng đầu, nghĩ nghĩ rồi đáp: “Chỉ cần mấy món thanh đạm thôi, ta cũng không kén ăn.”

Bạch Nguyệt Yên đi xuống trù phòng. Hồi sáng Lệ Thanh đã đi mua đồ, để sẵn trong bếp cho nàng tự phục vụ. May mắn là nàng có học qua nữ công gia chánh, nấu ăn không thể sánh được với đầu bếp chuyên nghiệp nhưng cũng khá ổn.

Bạch Nguyệt Yên kéo cao tay áo, lấy sợi dây buộc tóc lên. Nàng lấy ra bao bột mì, đổ nước vào cán thành bột, chia ra từng khoanh, sau đó quay sang thái thịt lợn thành lát mỏng, ướp gia vị. Trong thời gian chờ thịt ngấm gia vị, nàng nhóm lửa, đặt nồi nước lên bếp lò, lấy cải thảo ra nhặt rồi rửa sạch, thả vào nồi nước đang sôi sùng sục. Trời lúc này đang nóng, hẳn là ăn rau sẽ thanh mát.

Cách đây mấy hôm nàng đã từng thầm thắc mắc: Tại sao nơi này không nấu cơm mà chỉ ăn bánh bao, mì hoặc cháo? Cuối cùng nàng cũng phát hiện ra, đất ở đây không thích hợp trồng lúa. Nhưng nàng lại không thích ăn mì hay bánh bao cho lắm, vì chúng không đủ chất. Trước kia nàng huấn luyện trong rừng, dù chỉ có thịt dã thú săn được, nhưng vẫn phải cố kiếm ra ít rau dại bổ sung dinh dưỡng. Lạ ở chỗ là thời này người ta lại không có thói quen ăn rau...


Lắc lắc đầu, Bạch Nguyệt Yên tự nhắc nhở mình: Từ bao giờ mình lại muốn xen vào chuyện người khác? Rõ ràng là đã biết hiếu kì hại chết mèo, huấn luyện ngày trước cũng không phải là để chơi.

Rau luộc đã chín sơ sơ, nàng vớt ra, trải lá rau phẳng ra rồi đặt bột mì lên, tiếp tục ép bột thành bản dẹt, đặt thịt lên trên, cuối cùng cuộn lại, nén thật chặt không để hở bột ra. Cuộn lấy hai mươi cái “nem” như thế, sau đó nàng thả lại vào nồi nước luộc ban nãy vẫn còn trên bếp, đậy nắp nồi lại. Chừng một khắc sau, nàng mở nắp, vớt “nem” lên. Màu cải thảo trắng xanh, mùi thơm nhàn nhạt lan tỏa. Nàng cười cười: Xem ra là được rồi.

Bày đồ ăn ra đĩa, nàng luộc thêm hai quả trứng, pha nước chấm rồi bưng lên trên nhà. Bạch Vũ Dạ đã sớm đói bụng, thấy đồ ăn lạ thì tròn xoe mắt. Nàng bật cười trước thái độ của hắn: “Đừng lo, không có độc đâu.”

Hắn gãi đầu, nhăn nhó: “Ngươi biết ta không phải có ý đó...”

“Được rồi, đã sớm đói đến nằm không động đậy như vậy. Ăn rồi cho ta cảm tưởng của ngươi.” Nàng tiến đến đỡ hắn ngồi dậy, khéo léo tránh vết thương trên lưng.

Bạch Vũ Dạ nhìn đồ ăn, lại nhìn đôi đũa, sau đó hướng ánh mắt về phía nàng, nhàn nhạt nói: “Bạch cô nương, ta không cầm đũa được.”

Nàng bất đắc dĩ trợn mắt, trong lòng nghĩ: Ngươi muốn ta đút thì nói luôn, vòng vo làm cái gì chứ?! Nam nhân phiền phức!

Nghĩ vậy nhưng nàng vẫn cầm đũa của hắn lên, gắp đồ ăn nhúng vào nước chấm đút cho hắn. Hắn cắn một miếng, rất ngạc nhiên khi thấy có bột mì cùng thịt ở bên trong. Nàng hắc hắc cười: “Thế nào? Không tệ chứ?”

Hắn gật đầu: “Trong thịt ngoài rau, loại đồ ăn như vậy, không cần tốn nhiều công phu mà vẫn ngon miệng."

Nàng đút hắn ăn được năm sáu miếng thì hắn lắc đầu, nói: “Ta ăn cũng tàm tạm rồi,ngươi vẫn chưa ăn gì.”

Bạch Nguyệt Yên buông đũa hắn xuống, cầm đũa của mình lên từ từ ăn. Hắn cúi đầu, ánh mắt mê mang, dường như có cái gì đó đang nảy mầm trong lòng...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui