Ưm... Một cảm giác dễ chịu tràn vào miệng kéo Bạch Nguyệt Yên ra khỏi giấc ngủ dai dẳng. Đôi mi dài từ từ mở ra, ngay trước mắt là khuôn mặt tròn tròn đáng yêu của đứa bé con năm tuổi.
Chớp chớp mắt, chút kí ức hiện lên làm nàng mỉm cười, mở miệng: “Chào Tiểu Viên Viên...”
Cậu bé ngồi bên cạnh giường, bưng chén trà nhỏ, rõ ràng là đang đút nước cho nàng. Thấy nàng tỉnh, cậu bé nhảy phắt xuống đất, chạy ra ngoài sân, miệng hô: “Phụ thân mẫu thân, tỷ tỷ tỉnh rồi!”
Bên ngoài có tiếng bước chân càng ngày càng lớn. Nàng cố gắng ngồi dậy, nhưng rồi lại ngã xuống, rên rỉ một tiếng. Không ai rõ ràng về tình trạng cơ thể hơn nàng, nàng biết với mức độ đau đớn như vậy, chắc chắn nàng phải nằm trên giường ít nhất nửa tháng.
Lưu An đi vào phòng, tay bưng chậu nước, nụ cười không thay đổi. Đặt chậu nước xuống cái bàn giữa phòng, rồi hắn quay sang hỏi: “Còn chỗ nào khó chịu không? Ngươi đã ngủ ba ngày ba đêm rồi đấy.”
Ánh mắt nàng thoáng qua vẻ ngạc nhiên, mấp máy miệng: “Ba ngày?! Lâu vậy sao?”
“Không lâu đâu. Ban đầu ta còn tưởng ngươi không thể sống nổi nữa đó. Nửa đêm nửa hôm đột nhiên sốt đùng đùng không báo trước, bất tỉnh chẳng biết trời trăng gì cả, hại ta phải đem hết kiến thức đã học cả đời ra để cứu ngươi.”
“Vậy sao? Cảm ơn.” Dù nàng trước kia sống tách biệt với thế giới, nhưng cũng biết chút lễ phép cơ bản.
Hắn đang tỉ mỉ lựa chọn mấy loài thảo dược đặt trên bàn thả vào chậu, nghe nàng nói vậy thì phất tay, dáng vẻ tùy ý vô cùng tiêu sái và thành thục: “Chỉ là chút chuyện nhỏ, không đáng nhắc tới thôi. Người ta vẫn bảo ‘Tiễn Phật thì tiễn đến Tây Thiên’, giúp người thì nên giúp cho chót. Ta đem ngươi về, đương nhiên phải giữ mạng lại cho ngươi, hơn nữa người sống hẳn hoi chứ có phải con giun con bọ đâu mà bảo vứt là vứt.”
Nàng ngẩn người. Ánh mắt lóe lên một tia mê mang. Trước giờ chưa một ai nói với nàng phải giữ mạng. Nàng từ nhỏ đã biết, nhiệm vụ là trên hết, dù liều mạng thì nhiệm vụ vẫn là trên hết.
Nàng nhìn lên. Lông mày của Lưu An nhíu lại, thể hiện rõ sự chăm chú và cẩn thận mà một người thầy thuốc cần có. Vốn dĩ hắn rất đẹp, không phải kiểu một nam tử bình thường có nhan sắc, mà là vẻ đẹp thanh nhã, không vướng bụi trần, làm người nhìn phải than thở mà không hề ganh tỵ.
Lòng nàng như có gì đó trĩu xuống, cảm giác lạ lẫm và khó hiểu. Chợt không khí yên lặng bị phá vỡ bằng một giọng nữ dịu dàng: “Phu quân, tiểu cô nương đã tỉnh rồi sao?”
Một nữ nhân khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu, mặc quần áo đơn giản bước vào, khuôn mặt thanh tú không tính là xinh đẹp nhưng nhỏ nhắn ưa nhìn, ánh mắt thuần khiết ấm áp. Dõi đến chỗ Bạch Nguyệt Yên đang nằm yên mở to mắt nhìn mình, nữ nhân cười khẽ: “Muội muội, may mắn là ngươi không còn nguy hiểm.”
“Ngươi là...?” Nàng nhíu mày nghi hoặc – Nữ nhân này có nét giống với Tiểu Viên Viên, chẳng lẽ là mẹ thằng bé?
“À, đây là thê tử của ta, Lệ Thanh.” Lưu An nhìn thấy vẻ nghi ngờ thoáng qua trên mặt nàng, nhanh chóng giải thích, sau đó nói với giọng ôn hòa với Lệ Thanh: “ Nàng thay băng cho cô bé giùm ta nhé?”
“Vâng, để thiếp làm.” Nàng tiến lên nhận lấy cuộn vải sạch mà Lưu An đưa, bưng chậu nước đến cạnh giường Bạch Nguyệt Yên đang nằm. Hắn cũng lui ra ngoài, đóng kín cửa lại rời đi.
Lệ Thanh xắn tay áo thật cao, vắt chiêc khăn sạch đặt lên trán Bạch Nguyệt Yên, rồi đưa tay nhẹ nhàng tháo bỏ thắt lưng của nàng: “Xin phép, ta cần thay băng cho ngươi.”
Nàng gật khẽ, chỉ một cử động nhỏ như vậy đã làm nàng đau chảy mồ hôi lạnh, thầm than thở - Mình phải may mắn đến mức nào mới có thể sống sót chứ? Giờ nếu nàng còn chưa nhận ra khác thường của nơi này thì cái danh hiệu “quỷ tài” của nàng cũng không cần đến nữa đâu. Mà nói tới mới nhớ, chắc nàng là người đầu tiên và cũng duy nhất thoát được khỏi móng vuốt tử thần khi đối diện với Meteor nhỉ? Dù không biết mình rốt cuộc đang ở đâu nhưng còn sống là tốt rồi...
Chỉ một khắc sau, Lệ Thanh đã hoàn thành công việc. Nàng thả lớp băng cũ thấm máu vào chậu nước đã chuyển sang màu đỏ sậm, thương tiếc vỗ nhè nhẹ vào mặt Bạch Nguyệt Yên, từ tốn nói: “Ngủ một lát đi, ta đi nấu cháo cho ngươi.”
Khi cánh cửa kẽo kẹt khép vào, Bạch Nguyệt Yên nặng nề khép mi mắt lại. Tính cảnh giác của nàng rất cao, có người lạ ở gần thì căn bản sẽ bị mất ngủ. Đó là nguyên tắc của một sát thủ, gần như đã ăn sâu vào máu nàng rồi, có muốn bỏ cũng không được. Một giấc ngủ ngắn không mộng mị làm nàng thả lỏng cơ thể vốn vẫn căng cứng đau đớn lại, bản thân dần mất đi ý thức.
Đến khi tỉnh lại một lần nữa, Bạch Nguyệt Yên thấy cả nhà ba người của Lưu An đang bận rộn bày bữa trưa. Chẳng biết có phải vì thấy đồ ăn đẹp đẽ, mùi thơm ngào ngạt hay không mà nàng cũng cảm thấy có chút đói bụng. Đúng rồi, nàng hôn mê ba ngày ba đêm mà, bụng rỗng tuếch từ lâu rồi.
Lệ Thanh bưng cái khay đặt xuống bên cạnh giường, bên trên đặt một bát cháo nóng bốc khói nghi ngút, hương thơm lừng. Bạch Nguyệt Yên có chút xấu hổ, nhưng trong đó lại mang mấy phần chờ đợi. Không ngờ có ngày Bạch Nguyệt Yên nàng lại bị quyến rũ bởi một bát cháo...
Nàng hướng ánh mắt tới chỗ Lệ Thanh. Lệ Thanh thấy nàng nhìn mình thì cười: “Ngươi bây giờ còn rất yếu, chỉ có thể ăn cháo. Ta đã bỏ thêm thảo dược bổ thân vào, đảm bảo ngươi hồi phục nhanh hơn người bình thường gấp trăm lần.”
Nàng động động ánh mắt, thấy Lệ Thanh múc cháo đưa đến bên miệng thì khé há, chầm chậm nuốt cháo. Không quá đặc, âm ấm trôi qua cổ họng, làm nàng thầm cảm thán – Từ xưa, lần đầu tiên ngoài cha mẹ, có người đút nàng ăn... Hai người này, là những kẻ hiếm hoi ngoài Mạc Thiên An đối xử tốt với nàng. Dù biết có thể đây chỉ là cảnh thoáng qua, tương lai có thể mỗi người một phương, thậm chí quay đầu trở mặt thành kẻ thù, nàng vẫn tham lam muốn gần gũi hưởng thụ. Hình ảnh cha mẹ đã sớm phai nhòa trong lòng nàng, hiện tại có được điều tương tự, liền không nỡ phá tan. Nàng cười khổ trong lòng, từ khi nàng lại trở thành người đa cảm như vậy, cấm kị của ta a...
Lệ Thanh nhìn mơ hồ và bất đắc dĩ trong đáy mắt Bạch Nguyệt Yên, lại chuyển sang đôi mày nhẹ cau như đang nhớ lại gì đó bi thương, đau lòng đưa tay vuốt vuốt mi tâm nàng: “Còn trẻ mà đã suy nghĩ nhiều rồi, sẽ sớm già đó.”
Nàng ngậm ngụm cháo chưa kịp nuốt, không hề bài xích bàn tay mát lạnh của Lệ Thanh, im lặng lắng nghe nàng (Lệ Thanh) khuyên bảo: “Chuyện gì đã qua thì cứ để nó qua, chớ nghĩ rồi không thông suốt, làm ra hành động gì nông nổi thì rất khó vãn hồi. Giờ ngươi chỉ cần dưỡng thương thật tốt, tất cả đã có ta giúp đỡ.”
“Cảm ơn tỷ, Lệ Thanh.” Câu nói của Bạch Nguyệt Yên mang vẻ cảm kích chân thành. Lệ Thanh nói đúng, tất cả thôi thì tùy phận vậy, dù sao cũng đã thoát khỏi đảo vô danh, sống ở đây một thời gian, tu dưỡng thân thể trở lại như cũ, rồi đi bước nào tính tiếp bước đó. Dù nơi đây thật yên bình, nhưng đây không phải là cuộc sống nàng mong muốn.
Bản năng của nàng là chiến đấu. Nàng muốn sống trong một môi trường thật kích thích, ngày ngày sống với nguy hiểm, như vậy mới có thể đề cao cảnh giác với mọi âm mưu. Ở nơi nào cũng vậy, thắng làm vua thua làm giặc, nàng phải trở nên thật cường đại, cường đại đến mức khiến người khác chỉ có thể ngước nhìn, chỉ có như vậy nàng mới có thể bảo vệ những người nàng muốn bảo vệ dưới đôi cánh mạnh mẽ của mình.
Ăn hết bát cháo, nàng cũng đã xác định xong con đường tương lai mình muốn đi. Xem ra lại tiếp tục làm một nữ nhân cường hãn đến nam tử cũng phải cúi đầu...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...