Ác Ma Hoàng Hậu

Bạch Nguyệt Yên ngồi xuống đối diện với Lãnh Vũ Dạ. Hắn ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa tay cầm lấy bình trà, rót cho nàng một chén.

Nhấp một ngụm thông họng, nàng bắt đầu nói: “Đối với ta, bất cần biết bằng hữu của mình tính tình như thế nào, xấu tốt ra sao, vì điều đó không quan trọng. Bằng hữu của ta có thể là một kẻ điên khùng, có thể là tên sát nhân hàng loạt, cũng có thể là thư sinh đọc sách hay võ tướng chinh chiến sa trường. Chỉ cần hợp ý và đối xử với nhau bằng tấm lòng. Không cần lúc nào cũng tỏ vẻ quan tâm săn sóc, thậm chí ngày ngày đều đánh nhau, nhưng khi mình cần họ, họ đều có thể có mặt bằng cách này cách khác. Đôi khi tính cách hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng vẫn tìm được sự đồng điệu. Ta kị nhất là kẻ hai mặt, vậy nên luôn mất một thời gian dài tìm hiểu quan sát trước khi đặt lòng tin.”

Hắn hỏi: “Vậy trước kia ngươi có bao nhiêu bằng hữu?”

Nàng nhíu nhíu mày, suy nghĩ cẩn thận, rồi thở dài: “Có lẽ là hai người đi. Vì chỉ có họ mới đủ khả năng cho ta đặt niềm tin.”

“Chỉ có hai?” Hắn thầm cảm thấy thương cảm – Phải trong hoàn cảnh nào người ta mới có mức cảnh giác cao như thế? Đến Hoàng tộc như mình còn có trên dưới mười người có thể tin tưởng.

“Một người có thể coi là nửa bằng hữu, chính là tên đối thủ của ta, vì ngoại trừ muốn phân cao thấp thì hắn cũng rất tốt, đối xử chân thành. Một người thì thực sự là bằng hữu một lòng một dạ, vào sinh ra tử với ta. Giờ nghĩ lại, ta cũng không cảm thấy hối hận vì chết hụt, vì nếu ta sợ hãi mà lui bước bỏ chạy, thì người phải hi sinh là bằng hữu rồi.” Nàng mỉm cười nhẹ nhõm, “Chỉ là ta có chút nhớ họ.”

Hắn nhìn nàng, lòng hiểu ra – Nàng thông minh tuyệt đỉnh, trí tuệ đến hắn còn không bằng một góc, nhưng kinh nghiệm thực tế thì chưa nhiều. Nàng biết cách che giấu cảm xúc, nhưng chỉ cần cho nàng cơ hội, nàng có thể nói suy nghĩ của mình ra. Người như vậy, còn phải đào tạo thêm nữa mới có thể tồn tại trong chốn cung đình vốn giết người không thấy máu.


Nhưng mà chẳng phải trước mặt nàng mình cũng để lộ con người thật sao?...

Nàng thấy hắn lại bắt đầu ngẩn người thì nhắc nhở: “Chén rượu sắp rơi rồi kìa.”

Hắn hồi hồn, theo bản năng nhìn xuống tay mình thì nhận ra nàng chỉ đang trêu chọc. Xấu hổ đằng hắng một tiếng, rồi Lãnh Vũ Dạ nói: “Sau khi tới kinh đô, ngươi nên đi cùng ta nhiều chút, tốt nhất là cải trang thành nam nhân, sẽ ít bị chú ý hơn. Ngươi có thể học hỏi nhiều kinh nghiệm trước khi đủ thành thục để đưa ra chính kiến.”

“Ta hiểu rồi.” Nàng gật đầu, “Ta tự thừa nhận mình là một kẻ không hiểu được mưu kế chốn cung đình, vậy nên cần phải tiếp thu và thay đổi dần dần. Giống như một con chim non mới tập bay.”

Hắn thấy Quách Cẩn dẫn người bưng đồ ăn đến thì đặt ly rượu xuống, nói với nàng: “Ăn no rồi nghỉ ngơi đi, ở lại đây một ngày, sáng mai bắt đầu xuất phát về kinh thành.”

Nàng gật đầu, cầm đũa lên, gắp thử một miếng cá cho vào miệng: “Cũng được đấy chứ, gia vị không quá mặn không quá nhạt, lửa vừa đủ, cá mềm mà không nát.”

Hắn thấy nàng khen ngợi, cũng cầm đũa ăn, cảm giác không tệ. Liếc nhìn nàng, hắn chú ý tới việc nàng rất hứng thú với món cá chua ngọt và đậu hũ nhồi thịt, còn những món khác hầu như không đụng tới, hỏi: “Ngươi không thích đồ ăn ở đây?”


“Đâu có?” Nàng không hiểu, nhìn hắn: “Ngươi lại suy nghĩ lung tung cái gì đấy?”

“Ta thấy ngươi chỉ ăn cá và đậu hũ.”

“Đó là món ăn ưa thích của ta mà, đâu phải ta không ăn đồ khác?” Nàng gắp một miếng rau: “Vì đặc thù công việc trước kia nên thói quen ăn uống của ta có hơi lạ, ngươi không cần bận tâm đâu.”

Hắn nhíu mày, nhưng không nói thêm gì. Hai người ăn uống xong, gọi Quách Cẩn đưa đến phòng chữ Thiên số một và số hai.

Lãnh Vũ Dạ dặn nàng: “Ngươi ở phòng số một. À, nếu muốn ra ngoài thì nhớ nói với ta. Nơi này ngươi không quen, cẩn thận lạc.”

Nàng bật cười: “Ta nghĩ không ra ngoài, muốn ngủ một lát đã rồi tính tiếp.”


Hắn phất tay, bước đến phòng số hai, đóng cửa lại. Nàng vào phòng số một, nhìn xung quanh. Phòng rộng, đồ đạc không nhiều lắm, chỉ có một cái tủ, một cái bàn, hai cái ghế và một giường lớn, thêm một tấm bình phong dùng để thay đồ hoặc tắm rửa. Đầu giường treo một cái chuông để khách nhân gọi người lên phục vụ.

Nàng không mang quần áo theo nên Lãnh Vũ Dạ đã chuẩn bị vài bộ đồ cho nàng thay đổi, đều là bạch y bằng lụa trắng như tuyết, dù không hiểu lắm nhưng nàng cũng biết hàng thượng hạng. Lắc đầu, nàng cảm thán một chút kẻ có tiền, rồi kéo chuông, gọi tiểu nhị lên chuẩn bị thùng nước ấm để tắm rửa.

Một khắc sau, nước đưa tới, trong bồn gỗ còn thả một vài nhánh thảo dược mà Quách Cẩn đích thân bỏ vào, có tác dụng an thần, hồi sức. Nàng nhìn Quách Cẩn đang cười toe toét, đột nhiên hỏi: “Quách chưởng quỹ, ngươi có muốn theo ta không?”

Y giật mình, kinh ngạc nhìn nàng như nghĩ mình nghe nhầm: “Tiểu thư, ngươi nói gì cơ?”

“Ta muốn ngươi làm thủ hạ của ta.” Nàng nhấn mạnh: “Đoạt ngươi từ tay Lãnh Vũ Dạ.”

“Nhưng...” Y còn chưa hoàn hồn: “Ai trong Dạ Các cũng phải nghe lời chủ tử.”

“Ta không phải thủ hạ của hắn, chỉ là khách trong nhà hắn thôi.” Nàng cười gian trá: “Đương nhiên nếu muốn ta ra tay tương trợ thì phải có chút trả giá... Ngươi nghĩ hắn có nhường ngươi cho ta không?”


“A...” Y há hốc mồm không biết nói sao.

“Thôi đi xuống đi, khi nào ta sẽ hỏi Lãnh Vũ Dạ sau vậy, hỏi thủ hạ như ngươi cũng không ích gì.” Nàng phất tay, đuổi y ra.

Tắm rửa sạch sẽ hết bụi bẩn trên đường đi, rồi nàng nằm xuống nghỉ ngơi. Sờ sờ dây chuyền trên cổ, nàng mỉm cười – Bom mini còn ở đây, sẽ không lo có chuyện gì không giải quyết được. Đây vốn là loại bom Mạc Thiên An và nàng nghiên cứu chế tạo, thành phần chỉ có vẻn vẹn mấy gam urani trộn thêm các nguyên tố vô cùng hiếm hoi khác nhằm khuếch đại sức nổ, một quả bom mỏng dính không khác gì miếng dán giấy, nhưng sức công phá hơn cả một tấn thuốc nổ TNT, mặt dây chuyền này có 15 quả bom như thế, nói không ngoa có thể san bằng cả một tòa thành chứ chẳng chơi.

Cười khẽ một tiếng, Bạch Nguyệt Yên kiểm tra dây đeo, thấy nó vẫn rất chắc chắn. Lại nghĩ tiếc nuối - Ở thời đại này công cụ thiếu thốn, lạc hậu như vậy, muốn phát huy năng lực còn rất khó khăn. Xem ra phải từ từ tiến dần dần thôi.

May mà nàng là quyển bách khoa toàn thư sống, kiến thức trăm năm ngàn năm của nhân loại ghi lại trong sách vở đã sớm bị nàng cày nát rồi. Bắt đầu thầm tính toán kế hoạch tiếp theo, nàng lại đau đầu về quyết định của mình – Đi theo Lãnh Vũ Dạ, thật sự bồng bột quá. Nếu hắn là chính nhân quân tử thì không sao, nhưng Hoàng gia có mấy ai chính nhân quân tử? Tranh quyền đoạt vị, nghe có vẻ hấp dẫn nhưng chỉ có những ai chân chính đứng trong vòng tròn luẩn quẩn này mới biết được cái khổ sở không thể nói đó.

Cũng giống như nàng trước kia thôi. Những thành viên khác ở đảo vô danh đều cho rằng thiên tài như nàng thật sướng, năng lực làm người mơ ước, nhưng nàng chỉ hi vọng nàng không có tài năng khác người, vì càng nổi bật, nàng lại càng bị lợi dụng, bị vắt kiệt tới giọt tinh lực cuối cùng...

Giơ dây chuyền lên, nàng nhìn nó, nghĩ – Thôi, dù gì cũng đã phiêu bạt tới đây, mọi sự tùy duyên, tuy tiếc nuối tên Phong Tử và Thiên An, nhưng mình cũng không muốn trở lại cái địa ngục trần gian đó một lần nào nữa. Nàng muốn bắt đầu một cuộc sống mới, dù có phải tiếp tục đi trên đầu lưỡi dao thì cũng còn khá khẩm hơn nhiều. Nhưng nàng cũng đã trả giá rồi, ở thế giới kia hẳn họ nghĩ mình đã chết...

Mang theo tâm trạng phức tạp, nàng đeo dây chuyền vào cổ, kéo chăn lên, ngủ! Nghĩ nhiều chỉ tổ làm suy giảm trí nhớ! Phải ngủ mới có sức ứng phó cái kẻ sâu không thể dò phòng bên cạnh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui