Bạn có biết mỗi chiếc giá áo, mỗi bộ váy, mỗi móc treo, mỗi tủ kính,
mỗi vị trí ở đây đều được đánh số không?” Giọng nói của Tiểu Thiên vô
cùng bình tĩnh, ánh mắt thuần nhiên trong suốt lúc này ẩn ẩn lửa giận,
nhưng đặc biệt sáng ngời, linh tuệ, thẳng thừng xoáy sâu vào đôi mắt Ái
Nhĩ Lệ Linh, khí chất trong trẻo mà hiếp người, đồng thời khiến cho tất
thảy những người dõi mắt theo đều nín thở nghe nhóc con nói tiếp. “ Bạn
không biết đúng không?” Một tia sáng lạnh lia qua.
Bị thái độ tự tin và có thể gọi là ngạo mạn một cách non nớt và đáng yêu này của Tiểu Thiên làm cho giật mình, trong lòng cô ta thầm than bản thân nhìn lầm
người, quá xem thường cô gái nhỏ trước mắt này, ánh mắt trong vắt đó cực giống người mà cô ta câm thù, nuôi hận bao lâu nay, luôn bình tĩnh và
thong thả bất kể rơi vào hoàng cảnh nào cũng chẳng hề hoảng loạn đó
khiến cô ta cảm thấy áp bức vô cùng, đều có một chữ Thiên trong tên,
trên đời lại có thêm một kẻ khiến cô ta tức giận mà bức bối vô phương
phản kháng. “ Đúng vậy... bạn muốn nói gì nữa?” Gương mặt cô ta tái
nhợt, càng ra vẻ yếu ớt đáng thương, rụt rè ra mặt vì dù có bị làm cho
kinh hãi, cô ta vẫn muốn tận dụng nỗi sợ của bản thân che dấu và giúp đỡ vở diễn nhàm chán của chính mình càng thêm đạt.
Nhưng thừa nhận rồi, cô ta không đoán ra được nhóc con muốn làm gì, cô ta không tin
những gì mình không biết kia có thể đem cô ta định đoạt, cô ta không
đoán được nhóc con đang nghĩ gì trong đầu, trong chính bản thân cô ta
cũng âm thầm nghiến răng nghiến lợi vì hôm nay mới nhìn rõ người mà cô
ta chỉ cho là bức nền ảm đạm cũng có lúc khiến người ta cảm thấy kinh
ngạc như vậy. Cảm giác không biết không làm được gì, cũng không phòng bị gì, rất khó chịu, ngón tay cô ta bên dưới gấu tay áo găm sâu vào trong
lòng bàn tay, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ, đúng là vô cùng phù hợp.
” Bạn nói dối!” Tiểu Thiên khẳng định. “ Nếu bạn nói bạn đã chọn nó trước vậy bạn lấy nó từ đâu? Hàng nào, kệ nào, trên chiếc mắc treo nào? Nhưng chắc chắn là bạn không nhớ đâu vì bạn vốn không phải là người chọn nó.” Vị trí mà họ đang đứng, ngay bên trái Tiểu Thiên và cô ta, đừng nói là
chỉ một mà là có tới ba bốn hàng giá áo, sau mỗi giá áo lại là một lớp
giá áo khác, muốn chỉ đúng vị trí ngay cả người chọn cũng khó huống hồ
gì là người không chọn nó.
Thấy tình hình không ổn, cô ta vội
biện minh. “ Mình đã nhường nó cho bạn... sao bạn còn... hức... Nhiều
quần áo như vậy, làm sao mình chọn đúng vị trí được?”
” Vậy bạn
có thể chọn lệch năm vị trí.” Tiểu Thiên cười cười, đôi mi hơi nâng lên. “ Bạn cũng sẽ chọn sai thôi.” Vì bộ váy trên tay nhóc con lấy từ sào
thứ hai, bên trong hơn nữa còn là vị trí rất đặc biệt. Trên cơ bản, nhóc con đã sớm biết có người đi theo mình, ngay cả ám vệ nhóc con còn nhận
ra được huống hồ cô ta. Nhưng không ngờ cô ta không chỉ muốn đánh động
tới mình mà còn muốn gây tiếng xấu với người khác, cho nên nhóc con mới
không dễ dàng bỏ qua, hơn nữa bản thân đã sớm nghĩ đến chuyện kia... cô
ta chắc chắn cũng có phần.
Thấy Ái Nhĩ Lệ Linh định đi chọn
thật, nhóc con trái lại không hề e sợ, giọng nói vẫn bình bình đạm đạm,
chỉ có hơi lớn một chút để đám người không liên quan đang xì xầm to nhỏ
kia cũng nghe được, cánh tay giơ ra vừa ngăn cô ta lại, vừa hất gương
mặt về phía mà tên đàn ông kia, người mà Ái Nhĩ Lệ Linh thuê chụp ảnh và viết lên báo ngày mai, đang lén đứng canh chụp được một tấm ảnh đắt giá để có thể thực hiện đúng theo kế sách của cô ta. “ Bạn nói người đàn
ông đang chụp hình ở kia bước ra được không?”
” Ai... ai chứ?”
Cô ta kinh ngạc, trong lòng âm thầm mắng mình quá ngu ngốc mà để lọt
lưới một con ranh gian manh như thế này. Nhưng người cô ta thuê tất
nhiên cũng biết ẩn thân, bị nhóc con đánh động chắc chắn sẽ biết đường
trốn đi.
Đáng tiếc, khi mọi người đều đang nhìn phía đó, thì
trong vị trí mà tên đàn ông kia ẩn nắp, bị một người tập kích, chỉ cần
vô thanh vô thức, đạp ngã hắn ta. “ Bốp!!!” Âm thanh vỡ vụn của chiếc
máy ảnh rắc rắc vang lên, theo sau đó thân thể tên đàn ông bất thình
lình ngã sấp xuống đất, lộ diện từ chỗ nắp trước mắt tất thảy mọi người
đang đồng thời nhìn về đó. Hắn ta lính quýnh vừa định trốn đi, thì bắt
gặp một đôi mắt lam lạnh lẽo nhìn mình, nhất thời thấy cả người lạnh
buốt như rơi vào hầm băng, vừa sợ hãi vừa cảm thấy khó thở, cả người đơ
ra quên mất nên lẩn tránh.
Lúc này Doãn Thanh Thanh và Hoa Mỹ
Kiều cũng vừa đồng thời đi đến, thấy một đám người đang vây quanh nhóc
con và cô ta, liền cảm thấy có phải không quá đỗi trùng hợp hay sao? Bọn họ đi cũng gặp cô ta, mà theo tình hình này chắc chắn là có tranh chấp
với Tiểu Thiên rồi, chỉ nghe vài câu mà nhóc con nói, họ thừa biết gây
ra chuyện mâu thuẫn này tất nhiên là cô ta. Còn về phần nội tình như thế nào thì hiểu được bảy phần.
” Tiểu Thiên.” Doãn Thanh Thanh vừa đi đến, kéo kéo tay áo nhóc con gọi nhỏ. “ Có chuyện gì vậy?” Tự nhiên
gặp đồng học mới ở đây, đúng là ngạc nhiên ghê, nhìn dáng vẻ run rẫy như bị bắt nạt, cô liền không vui. Thái độ Doãn Thanh Thanh với cô ta là
không mặn không nhạt, nhưng nếu gây sự với Tiểu Thiên chắc chắn cũng
không phải dạng người tốt gì, huống hồ thái độ lần đầu tiên của nhóc con với cô ta cũng khiến cho cô hơi đề phòng.
Đối với cục diện hiện tại, Hoa Mỹ Kiều liếc qua tình hình chung coi như là đã thu xếp xong,
cũng nghe được những câu nói quan trọng nhất, cũng nhìn qua biểu tình
của đám người Thượng Quan Lâm, Tô Khải Phong. Ánh mắt không chút thân
thiện nhìn chầm chầm Ái Nhĩ Lệ Linh, cô cười nhạt mấp mấy môi, nhưng lời nói ra lại là hướng về phía Tiểu Thiên nói. “ Đồng học Ái Nhĩ lại gây
chuyện với bạn à?” Một chữ 'lại' này chủ ý nhấn mạnh, không khó nghe ra
sự bài xích cùng châm chọc trong đó.
Chuyện này, đến giờ phút
này tự nhiên mọi người điều hiểu rõ, đám người vây xem tự dưng cũng biết mình bị người ta tính kế liền không vui rời đi, âm thầm liệt Ái Nhĩ Lệ
Linh vào danh sách đen, mà đám người Tiểu Thiên tự nhiên cũng lười đôi
co với cô ta, nhiều người một ý lựa chọn rời đi.
Lấy thân phận
của mình Thượng Quan Lâm miễn cưỡng cho cô ta chút mặt mũi. “ Ái Nhĩ
tiểu thư, lần này chơi vui rồi, tôi sẽ kêu người đưa cô về trước.”
Cô ta liền liếc anh, phẩn nộ giậm chân bước đi.
Nhìn bóng dáng cô ta đã khuất xa, anh mới quay đầu, hướng vào góc tối kia,
cười cười bâng quơ nói. “ Không ngờ nhóc con lại thú vị như vậy.” Tuy
gương mặt không nổi trội nhưng khí chất lại cực kì thu hút người khác,
nhất là đôi mắt sáng ngời kia, huống hồ lại còn thông minh và
Đáp lại chỉ là một đôi mắt xanh tràn đầy lạnh lùng và uy hiếp nhìn đến rồi
bóng dáng thản nhiên biến mất tâm, chỉ để lại một tàn ảnh lạnh lẽo...
Trước giờ Thượng Quan Lâm anh còn chưa biết thế nào là thua cuộc đâu, Tiểu Thiên... chắc chắn phải thuộc về anh.
---- Nhân vật phụ tranh quyền lên sóng ---
Thượng Quan thiếu tướng: Tác giả!!! Xung quanh phạm vi một km, quân lực, pháo
binh đã bao vây, cô ra đây hay là muốn tôi san bằng nhà cô thành bình
địa!!!???
Đồng chí Vy: Sáng sớm kiu réo giề... ế... này này... * Giật mình *
Thượng Quan thiếu tướng: * Mặt lạnh * Tôi thấy cô dìm tôi từ đầu truyện đến
cuối phần một mới có mặt được vài chương, dù gì tôi cũng là nam phụ
chính. Cô coi vậy mà được sao???
Đồng chí Vy: * Mặt tỉnh * Phụ
thì phụ đi rồi còn phụ chính. Vốn định cho anh lên mặt nhiều hơn... hừ
hừ... cho lặn tới phần 2 bây giờ!!!
Thượng Quan thiếu tướng: Cô dám!!!
Đồng chí Vy: Được rồi, để phần 2 cho xuất hiện nhiều hơn, cho thêm chút máu
để làm nam chính điêu đứng một chút. Được nghen! * Xách gối vô nhà ngủ
tiếp *
Hoắc băng sơn: Hửm???!!!
Đồng chí Vy: * Đã chạy mất dép *
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...