Ác Ma Doanh Địa

“Oa!” Hổ Nữu che miệng, tỏ vẻ rất kinh ngạc.

Trong giới võng du có một người chơi lấy ID là Tịch Dương, người chơi thường gọi ‘Truy phong giả’.

Không giống như biệt danh ‘Phong Tệ giả’ của Tiêu Phàm chỉ có số ít người biết đến hoặc nhớ rõ, vài năm gần đây ‘Truy Phong giả’ trở thành một cao thủ nổi tiếng trong giới võng du mà cả phụ nữ lẫn trẻ em đều biết.

Tịch Dương tẩu vị phong tao, thao tác hoàn mỹ, kỹ thuật PK cao, đứng đầu trong số người chơi cao thủ. Mấy năm gần đây Tịch Dương bỗng nhiên vùng lên trong số tân binh giới võng du, có độ nổi tiếng trên mạng cực cao, nhiều fans, nghe đồn rằng Tịch Dương ngoài đời thật là một soái ca.

Trước khi chơi “Tân Sinh”, Tịch Dương có thói quen sử dụng nhân vật hiệp khách, thợ săn, xạ thủ để chơi game võng du. Phong cách đấu pháp nhẹ nhàng bay bổng, hơn nữa hắn ta chủ yếu sử dụng vũ khí là cung tên. Vậy nên mọi người mới gọi Tịch Dương là ‘Truy Phong giả’

Xà Cơ là Tiểu Bạch chưa từng nghe qua ID này nhưng Hổ Nữu thì khác, cô hưng phấn nói: “Oa, Phàm muội muội, anh có quen biết đại thần kìa. Sao anh không sớm nói cho tôi biết chúng ta có người chơi trâu bò như vậy bảo kê. Nếu vậy chúng ta cần gì khổ sở luyện cấp nữa.”

“Anh Phàm, thật lâu không gặp anh.” Lúc này Tịch Dương đã bước đến, nhìm chằm chằm vào Tiêu Phàm.

“Anh biết không? Trong những ngày không có anh, tôi vẫn luôn muốn gặp anh, nghĩ đến việc sớm ngày tự tay đâm chết anh, báo thù cho Tiểu Thúy!”

Hổ Nữu cảm thấy không khí hiện tại hình như không thích hợp lắm, nhanh chóng tránh xa hai người này.

Tiêu Phàm và Tịch Dương mắt to mắt nhỏ trừng nhau, dường như trong lúc bọn họ trừng nhau có thể bắn tia chớp trong không khí, lóe sáng bùm bùm.“Tôi muốn giết chết anh, anh Phàm.” Tịch Dương trừng mắt nhìn Tiêu Phàm, nghiến răng nghiến lợi nói.


“Ngu ngốc.” Tiêu Phàm nhẹ nhàng nói ra hai chữ.

“Tôi thường nhớ về Tiểu Thúy, Tiểu Thúy nghịch ngợm, Tiểu Thúy đáng yêu, Tiểu Thúy dịu dàng. Mỗi ngày, cô ấy đều hỏi tôi có khỏe không, rồi cổ vũ tôi, trò chuyện với tôi, an ủi tôi những khi mệt mỏi.” Vẻ mặt Tịch Dương tràn đầy hạnh phúc, dường như hắn ta đang chìm trong những hồi ức đẹp đẽ.

Nhưng rồi đột nhiên sắc mặt của hắn ta thay đổi: “Là anh! Phàm ca! Là anh cướp cô ấy khỏi cuộc sống của tôi! Là anh đã khinh thường rồi hại chết cô ấy! Tất cả những chuyện ngày hôm nay đều do anh mà ra!”

“Vì vậy tôi muốn giết chết anh trong trò chơi mà anh thích nhất, khiến anh thân bại danh liệt, khiến anh không thể siêu sinh, báo thù cho cô ấy!” Khuôn mặt đẹp trai của Tịch Dương bỗng chốc trở nên vừa đau khổ vừa hung ác.

Đúng là một người đàn ông si tình, chỉ tiếc bị tình yêu làm cho thương tích đầy mình.

Tiểu Thúy và Tịch Dương là một cặp lưỡng tình tương duyệt, sống hạnh phúc bên nhau. Không ngờ một ngày nọ, Tiểu Thúy bị kẻ độc ác là Mệnh Phàm để ý tới. Hắn thích vẻ đẹp của Tiểu Thúy, muốn cường thủ hào đoạt. Không ngờ Tiểu Thúy liều chết phản kháng, kẻ độc ác kia thấy Tiểu Thúy không biết điều như vậy thì bỗng chốc giận dữ, một kiếm giết chết nàng. Tới lúc Tịch Dương trở về thì chỉ còn thấy Tiểu Thúy xinh đẹp nằm trong vũng máu. Hắn ta hối hận vô cùng, ngửa mặt lên trời kêu rên, thề phải giết chết kẻ độc ác Mệnh Phàm. Dù có phải đuổi tới chân trời góc bể thì hắn ta cũng phải báo thù cho Tiểu Thúy...

Hổ Nữu dùng bộ não cá vàng phân tích tình hình, vẻ mặt ta đây hiểu rõ tiền căn hậu quả nhìn Tiêu Phàm nói: “Tôi nhìn nhầm anh rồi, Phàm muội muội, không ngờ anh lại là người như vậy.”

Xà Cơ bĩu môi, vẻ mặt đáng thương nhìn Tiêu Phàm. Dáng vẻ giống như không muốn tin Tiêu Phàm là người như vậy.

Thấy vẻ mặt của Hổ Nữu, Tiêu Phàm lập tức hiểu cô nàng này đang nghĩ gì, tức giận trừng mắt nhìn cô: “Rốt cuộc đầu óc của cô để đâu thế hả? Cô và tôi quen nhau bao lâu rồi, cô cảm thấy tôi là người như vậy sao? Chẳng lẽ cô quên đây là đâu rồi sao? Trận doanh Ác Ma đấy! Cái tên này chắc chắn có vấn đề nên mới xuất hiện ở đây!”

Đúng vậy, Tiêu Phàm cảm thấy những hành động của Tịch Dương rất giống một bệnh nhân tâm thần...


Hắn ta ở đây? Đúng rồi, hắn ta đang ở Trận doanh Ác Ma.

“Ừm, có vẻ hợp lý đấy.” Hổ Nữu bỗng nhiên hiểu ra, liếc Tiêu Phàm: “Được rồi, vậy tôi tạm thời tin anh, ai bảo anh là em gái ngoan của tôi chứ.”

Xà Cơ thấy Hổ Nữu chọn tin tưởng Tiêu Phàm thì lại nghĩ đến Hổ Nữu hiểu biết về những chuyện trong trò chơi hơn mình. Nếu cô ấy đã tin Tiêu Phàm thì mình cũng nên tin tưởng, vì vậy cô nàng cũng lập tức vui vẻ thay đổi thái độ.

Gì mà tên kia rõ ràng có vấn đề nên mới ở trong Trận doanh Ác Ma? Tịch Dương không hiểu bọn họ đang nói gì, mà hắn ta cũng không muốn hiểu, bởi mục đích chính của hắn ta là đánh bại Tiêu Phàm.

Tịch Dương nâng cung lên, lấy mũi tên xuống, tỏ ý muốn đánh nhau một trận với Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm liếc hắn ta: “Anh thật phiền.”

“Tuy anh hại chết Tiểu Thúy nhưng tôi vẫn rất kính trọng anh. Vì vậy, tôi muốn PK một trận quang minh chính đại với anh, lấy vũ khí ra đi.” Tịch Dương nhìn Tiêu Phàm hoàn toàn không động đậy thì mở miệng.

Xem ra, lần PK này không thể tránh được. Nếu đã vậy, Tiêu Phàm đành lấy

Tên: Lang Nha Bổng của Black Goblin]


Loại: Vũ khí]

[Phẩm chất: Rác rưởi][Độ bền: 90%]

[Lực công kích: Bình thường]

[Thuộc tính: Không]

[Hiệu quả đặc biệt: Nếu đánh vào đối thủ nhất định sẽ khiến đối phương mất máu.]

[Điều kiện trang bị: Không]

[Chú thích: Tốt quá, có thể không cần dùng gậy xương nữa, gara gara.]

Nhưng Tiêu Phàm vừa bày ra tư thế chiến đấu thì bên tai lại vang lên tiếng của hệ thống...

[Hệ thống nhắc nhở: Vũ khí hiện tại của bạn chỉ là loại bình thường rác rưởi, sử dụng mỗi giây sẽ khiến giá trị quyến rũ giảm từ 2 xuống 0, kỹ năng Phẩm Cách Thân Sĩ bị thu hồi.

Trời ơi! Vì thế nên tôi mới đau đầu về mấy chuyện truyền thừa kỹ năng này! Hệ thống, ngươi đừng khinh người như vậy chứ!

Phong cách Thân sĩ bị thu hồi, cơ thể Tiêu Phàm hơi dừng lại, đợi tới lúc Tiêu Phàm cất “hai thứ rác rưởi” là cây rìu và Lang Nha Bổng xong thì ánh sáng trắng mới trở về tay chân hắn.

Tiêu Phàm không thể làm gì khác ngoài việc đánh bằng tay không, một kỹ năng tăng 5% sức mạnh và BUFF máu 20%, rõ ràng hơn hẳn hai món vũ khí rác rưởi chỉ tăng được vài điểm công kích kia.


Nhưng Tịch Dương nhìn thấy Tiêu Phàm cất vũ khí thì lại hiểu lầm.

“Phàm ca, anh khinh thường tôi sao?”

Tịch Dương rất tức giận, hắn lập tức mở menu trò chơi ra...

Duangduang! Trên đầu Tịch Dương xuất hiện một chuỗi ký tự khiến người ta chói mắt! Điều này khiến cả những người đang tụ tốp năm tốp ba đằng kia cũng nhìn về phía này!

“Liệp Thủ Truy Phong!” Bốn chữ trên đầu Tịch Dương sáng lấp lánh.

Lúc này, cô gái mà hắn ta gọi là Mạn Mạn đứng đằng kia nhìn thấy thì hai mắt như hóa thành hình trái tim, mê mẩn hô: “Anh Tịch Dương, anh đẹp trai quá!”

Đây là danh hiệu!

Trước đây, khi hệ thống giới thiệu có nói sẽ dựa trên phong cách của người chơi trong trận doanh để đưa ra một danh hiệu phù hợp cho họ. Hơn nữa, lúc danh hiệu này xuất hiện thì người chơi cũng sẽ nhận được một kỹ năng danh hiệu vĩnh viễn. Ngoài ra nếu muốn có một danh hiệu thì phải có một thói quen hình thành từ lâu, một khi tạo thành thì không thể thay đổi đc.

Con mẹ nó! Hệ thống, ngươi thật thiên vị, từ thiên tài đứng thứ hai tới kỹ năng tạo được từ thói quen.

Tiêu Phàm không còn tâm trạng nào mà để ý tới cái danh hiệu kia xuất hiện có hợp lý hay không. Tình hình hiện tại của hắn rất tệ. Tuy sau khi PK với A Hoa tỷ, Tiêu Phàm đã bị đánh một trận rất thảm, giá trị PK cũng đã trở về con số 0. Nhưng dù vậy, hắn vẫn không thể không để ý tới chuyện thắng thua, dù thế nào, chết đi sẽ mất điểm kinh nghiệm.

Hôm nay, Tịch Dương lại có thêm một danh hiệu. Vậy có nghĩa hắn ta đã có ít nhất một kỹ năng danh hiệu và một kỹ năng thiên phú. Hơn nữa, hắn ta là kẻ có thực lực hàng đầu trong trò chơi. Tiêu Phàm cảm thấy với thực lực hiện tại của hắn thì hoàn toàn không có cơ hội thắng hắn ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui