“Hôm nay đám dân thường chúng ta thật vui quá!”
“Anh lên mặt với ai đấy? Tôi thấy anh không chỉ được nhận thừa kế mà còn bị nhiễm dại từ con cừu kia.”
“Hổ Nữu, cô đang ghen ăn tức ở đấy à? Dù nói thế nào thì đây cũng là kỹ năng sử thi. Hiện giờ, ngoài kỹ năng Tửu Tinh Cuồng Ẩm, kỹ năng Vô Lương Cổ Hoặc tự tạo ra, tôi còn có kỹ năng vừa được truyền thừa là Phẩm Cách Thân Sĩ và kỹ năng Điệu Waltz Phong Vũ. Bản thân Xà Cơ cũng có kỹ năng thiên phú là Cái Giá Của Sự Đau Khổ mà ngay cả con cừu kia cũng nhấn mạnh là rất có tiền đồ, hơn nữa còn có kỹ năng Ôm Bắp Đùi và Lương Tri Dụ Địch. Xem cô kìa, đã cấp tám rồi, ngoài kỹ năng thiên phú ra thì chẳng có cái gì. Phía nhà cung cấp cũng nói là trong trận doanh Ác ma không có chuyện chuyển chức rồi, muốn có kỹ năng đều phải dựa vào bản thân. Đợi đến khi lên cấp cao rồi mà không có kỹ năng dùng thì cô phải làm binh sỹ cao cấp đấy!”
“Anh!”
“Đừng nóng vội, tôi là người rất nghĩa khí, nói thế nào thì cô cũng là thành viên của đội chúng ta, đến lúc đó để đội trưởng là anh đây cho cô đóng giả X rồi cho cô tận hưởng, haha!”
“Đồ tiện nhân! Xem tôi có đánh chết anh không!”
“Ây da, quân tử động khẩu không động thủ.” Ngày đầu chơi game đã giành được kỹ năng sử thi khiến Tiêu Phàm cực kỳ vui vẻ, mọi sầu não phiền muộn từ khi bước vào trận doanh Ác ma đều bị quét sạch. Nhưng mà con người một khi đã lên mặt quá thì thông thường hay quên mất sự đau khổ trước đó.
“Bốp!”
“Á! Dừng tay! Nữ hiệp! Đại nhân độ lượng, đừng như vậy!”
“Tỷ tỷ đại nhân, sao chị chỉ trừng phạt hắn mà không trừng phạt em.” Xà Cơ cũng không chịu yếu thế, vừa lên tiếng xong đã quên mình bay xuống vũng bùn này liền…
“Ui da!” Tiêu Phàm chỉ để ý trốn tránh mà không để ý đến phía trước, chẳng may đụng phải một người nào đó rồi ngã ngửa ra đất.
Tiêu Phàm vội vàng ngẩng đầu lên nói xin lỗi: “Xin lỗi nhé, người…”
Vốn định nói “Xin lỗi nhé người bạn” nhưng vừa nhìn thấy hình dáng của người đứng trước mặt, Tiêu Phàm liền bỏ luôn chữ “bạn” trong cổ họng rồi bất giác nuốt nước bọt, hai mắt sững sờ nhìn người phía trước, đến cả Hổ Nữu và Xà Cơ đang cười đùa ở phía sau cũng đột nhiên dừng lại.
Phía trước mặt xuất hiện một người lưng hùm vai gấu, tướng mạo dữ dẵn, kết hợp cùng ngũ quan thông thường của con người là hai con mắt, một cái mũi, một cái miệng lại thì thành một tổ hợp giống như diện mạo của quỷ. Vai u thịt bắp, eo lớn, cánh tay cứng rắn như sắt đá, cơ thịt cuồn cuộn, cứng rắn, quả thực là một nam tử hán chân chính.
Nhưng mà cmn cô ta là nữ, đang đứng sờ sờ trước mắt Tiêu Phàm thế nên mới càng đáng sợ.
“Haizz, lại bị nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn của chị đây làm đứng hình rồi!” A Hoa tỷ nghĩ thầm trong lòng, vì thế định dẫn A Phát ca và A Quý ca cứ thế đi qua.
Nhưng đang định lướt qua Tiêu Phàm thì A Hoa tỷ đột nhiên nhớ ra điều gì đó, đôi mắt đỏ như máu trông đến nhức mắt ấy liền quay lại nhìn rồi hỏi một cách nghi ngờ: “Mệnh Phàm?”
“Hả?” Tiêu Phàm nghe thấy một giọng nói thô thiển cục cằn gọi tên mình thì theo bản năng đáp lại một tiếng.
“Ha Ha! Hóa ra là Mệnh Phàm không biết thương hoa tiếc ngọc, gưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!” A Hoa tỷ nắm chặt khớp tay, phát ra một tràng âm thanh lốp bốp lốp bốp.
“Hóa ra anh chính là thằng nhóc mặt mày lấm la lấm lét đấy hả, tôi nhớ mặt mày!” A Phát ca đột nhiên kêu lên.
“Đúng, chính là mày dùng thủ đoạn đánh lén PK giết tao!” A Quý ca cũng lên tiếng sau đó.
Đờ mờ, cái quái gì thế này! Hai ông chú này có biết xấu hổ không vậy? Rõ ràng chính họ ép người khác PK, kỹ năng không bằng người ta thì bị giết thôi. Đã thế lại còn nói mình là cái loại mặt mày lấm la lấm lét dùng thủ đoạn đánh lén mới thắng được. Còn cái con tinh tinh cái như một con quái vật kia là thế nào đây?
“Hừ! Việc mày ức hiếp hai tên háo sắc kia tôi mặc kệ nhưng việc anh ỷ vào uy thế của bản thân mà ức hiếp người chơi nữ giới thì việc này tôi không thể nhắm mắt cho qua được rồi!” A Hoa tỷ hung dữ trợn trừng mắt nhìn Tiêu Phàm.
“Oan uổng quá! Tôi nào có ức hiếp người chơi nữ giới nào đâu!” Vẻ mặt Tiêu Phàm đầy chán nản, bất bình.
“Này! Hai người cũng giúp tôi giải thích đi chứ!” Tiêu Phàm nhìn về phía hai người đứng đằng sau, nào có ngờ Hổ Nữu quay ngoắt mặt sang một bên, còn Xà Cơ lanh lợi là thế bây giờ lại tỏ ra như không quen biết, như kiểu chỉ đứng xem mình đang bị rơi vào tình thế khó xử này.
Hổ Nữu muốn nói “ai bảo anh đắc tội với bổn tiểu thư đây, đáng đời!”
Mà Xà Cơ thì nghĩ “anh rảnh rỗi quá chẳng có việc gì làm cứ bám lấy chị Hổ Nữu của tôi, tranh sủng với tôi. Lần này tôi mặc kệ anh! Hừ!”
Tâm tư của con gái bạn vĩnh viễn không đoán được, không hiểu được đâu.
“Chị đây đang nói với anh đấy! Thế mà anh lại còn thậm thà thậm thụt liếc trộm người ta, thật sự là một kẻ háo sắc gan lớn bằng trời mà! Trên web forum anh làm những trò khiến trời đất phẫn nộ đừng bảo là anh đã quên rồi nhé. Ngọc Sinh Yên còn chỉ đích danh muốn Pk với anh, còn tôi cũng thuộc dạng ngang hàng với Ngọc Sinh Yên, nếu hôm nay đã gặp anh tại đây thì nhân tiện xử lí anh trước, dạy cho anh một bài học luôn vậy!” A Hoa tỷ nhìn thấy thằng ranh này dám coi mình như người vô hình rồi còn đi nhìn đứa con gái khác, thật sự là quá vô lễ, quá to gan rồi, không cho thằng này vài cái tát thì trong lòng không nguôi ngoai được.
“Ngang ngửa với Ngọc Sinh Yên?” Tiêu Phàm nhìn diện mạo của đối phương rồi lắc lắc đầu. Ngọc Sinh Yên ngoài tài mạo xuất chúng thì còn có kỹ năng chơi game thượng thừa. Ý của con mụ này chắc là kỹ thuật chơi của mụ ngang ngửa với Ngọc Sinh Yên, thú vị đây!
“Thằng nhóc thối tha! Nói cho mày biết A Hoa tỷ đây đã cấp 9 rồi, hai anh em thân thể cường tráng chúng tao còn đánh không lại chị ấy, chỉ dựa vào cái cơ thể giá đỗ như mày thì làm gì có cửa, biết điều thì ngoan ngoãn dập đầu nhận thua, cầu xin A Hoa tỷ tha cho mày đi.” A Phát ca hét lên.
“Hai người lui ra còn tên kia chúng ta solo nào. Chị đây không ngại nói cho anh biết, ở cái thôn Tân thủ này chị đây đã vô địch lâu rồi. Với bản lĩnh của chị đây thì Tiểu Cẩu ở phía đông, tiểu Dã Trư ở phía nam, tiểu Ma Tước ở phía bắc, còn con Goblin phía tây chẳng biết xuất hiện từ bao giờ cũng đều bại dưới tay chị hết rồi. Nghe con cừu già kia nói bên này có một thành phố dưới đất, hôm nay đến để tìm cửa vào thành phố đó thì mới gặp anh, nếu không chị đây sớm đã tìm đại vài đứa để solo để lên cấp 10 rồi biến khỏi cái Tân thủ thôn này lâu rồi! Cho nên biết điều thì đừng chống cự, để chị đây đánh một trận sảng khoái đi!” A Hoa tỷ nói một hồi.
“Một con Goblin không biết xuất hiện ở phía Tây từ lúc nào? Xem ra có khả năng là con dã thú mới xuất hiện sau khi chúng ta thông qua được phụ bản duy nhất của hệ thống. Hiện tại mình cấp 8 còn đối phương cấp 9, đồng đội thì chẳng có hi vọng gì, vì thế chỉ có thể đánh solo thôi. Nghe những lời cô ta nói thì từ đầu đến cuối không có một sự kỳ ngộ đột biến nào cả, chỉ biết đánh quái để đạt được cấp độ bây giờ. Nếu đã sinh ra ở trận doanh Ác ma thì cô ta có thể nhận được một kỹ năng thiên phú. Tuy rằng hiện tại mình thấp hơn cô ta một cấp nhưng trước giờ thấp hơn một cấp cũng không gây ra bất cứ tình huống xấu nào. Còn mình lại thu được nhiều kỹ năng từ những lần gặp gỡ đặc biệt như thế, cho nên có thể đọ sức một trận với ả có kỹ thuật chơi game ngang ngửa với Ngọc Sinh Yên này, nhân tiện thử luôn kỹ năng mới.”
“Nếu cô đã không muốn nghe tôi giải thích thì được thôi. Cô muốn đánh thì cứ nhào tới đây!” Tiêu Phàm tràn đầy ý chí chiến đấu.
Hổ Nữu, Xà Cơ, A Phát ca, A Quý ca tự giác lùi về hai bên làm khán giả.
“Thằng nhóc, xem mày có chịu được không!” A Phát ca nhìn dáng vẻ của Tiêu Phàm, nhớ đến trải nghiệm của mình rồi phát ra tiếng cười “hi hi”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...