Thông tấn xã vỉa hè.
Theo nguồn tin chưa được kiểm chứng.
Ác ma đại nhân mở cửa, mang theo tập tài liệu thật dày đi vào.
Trong văn phòng tràn ngập ánh nắng tươi sáng có bày rất nhiều những chậu cây cảnh nho nhỏ —– mặc dù trồng cây xanh trong văn phòng là cách giúp thư giãn rất tốt, nhưng có nhất thiết phải trồng nhiều như vậy không? Quân Tư Vũ ngẩng đầu nhìn những giò hoa tha thướt treo trên trần nhà cùng với những chậu cảnh nho nhỏ bày bên ban công, thầm nghĩ vị quản lý này nhất định rất nhiệt tâm với nghề làm vườn đi.
Vị cấp trên ngồi phía sau bàn làm việc là một thanh niên dáng người hơi mảnh khảnh, nước da trắng nõn, tướng mạo tuấn mỹ còn phảng phất nét trẻ con, khiến cho y nhìn qua trông không giống một thanh niên đã hơn hai mươi tuổi, ngược lại có điểm trông như thiếu niên mười mấy tuổi thì đúng hơn. Không lẽ người thanh niên trông có vẻ yếu đuối này lại là nhân vật [thà giết nhầm còn hơn bỏ sót] đối với ác ma trong truyền thuyết đó sao? Ác ma đại nhân chăm chú ngắm nghía cậu thanh niên xinh đẹp hiếm có này.
“Anh là tổ trưởng Quân phải không? Mời ngồi!” Âm sắc Liêu Thần thực thanh lệ, làm cho người nghe có cảm giác rất êm tai, chỉ tội ngữ điệu khi nói chuyện của y lạnh như băng, không mang theo chút tư tình cá nhân nào. Cộng thêm ánh mắt y nhìn Quân Tư Vũ cũng là lạnh như băng.
“Liêu tổng, là như vậy, hôm nay tôi mang tư liệu của tổ phân phối hậu cần tới đây, muốn cùng ngài bàn một số vấn đề.” Quân Tư Vũ cung kính đem tập tư liệu đặt trước mặt Liêu Thần.
Liêu Thần ngồi trên ghế xoay, tiện tay lật một tờ tư liệu, nói: “Hôm nay có rất nhiều khoa ngành trong công ty chạy tới báo cáo công tác với tôi —– Hôm trước, tôi cũng đã xem qua tư liệu của tổ phân phối hậu cần các anh. Từ khi công ty thành lập đã thấy có [tổ hậu cần], có thể coi như thuộc hàng “lão làng” rồi.”
“Đúng vậy, Liêu tổng, tổ của chúng tôi vẫn luôn cố gắng hết mình vì công ty.” Quân Tư Vũ phụ họa theo.
Liêu Thần hàn tinh lóe lên trong mắt, mỉa mai nhìn Quân Tư Vũ vẻ mặt ngoài cười trong không cười, lãnh đạm nói: “Chính là, theo như tôi biết, tổ hậu cần ngay từ đầu vốn là do tổng giám đốc vì muốn ổn định đơn vị mà thiết lập ra, thực chất đối với công ty không có đóng góp gì lớn lao, ngược lại hàng năm còn tiêu tốn mất một khoản tài chính để nuôi sống một đám nhân viên nhàn nhã suốt ngày. Tổ trưởng Quân, anh hẳn là người rõ nhất, trong từng ấy năm, nhân viên của tổ hậu cần cái gì cũng không làm đi?”
“Trong lúc những người khác dốc hết năng lực đóng góp cho công ty, nhân viên tổ hậu cần các anh lại nhàn nhã an ổn, như vậy không phải là hơi quá bất công với các nhân viên khoa khác rồi sao?”
Ý bảo, tổ hậu cần cũng đến lúc giải tán đi là vừa.
Ý cười trên mặt Quân Tư Vũ nhất thời ngưng kết, hắn một thân quý tộc cấp cao nơi Ma giới, chưa từng phải hạ mình nịnh bợ bất cứ ai, vậy mà bây giờ cứ như thế bị tên người phàm này một câu phủ định sạch trơn?! Hắn trừng mắt, con ngươi nâu đen hiện ra vầng sáng màu băng lam đặc hữu của Ma tộc, xem ra Quân Tư Vũ là đang tức giận thật rồi.
Hắn vội vàng xoay đầu lại, khiến cho Liêu Thần không kịp nhìn ra điểm bất thường, sau một hồi cố gắng bình ổn tâm tình, Quân Tư Vũ thay bộ mặt khẩn cầu thảm thiết: “Liêu tổng, thật sự không thể … cho chúng tôi một cơ hội nữa sao? Hẳn là ngài biết, công nhân trong tổ đều là người đã lớn tuổi, bây giờ nói bọn họ đi nơi khác kiếm việc, bọn họ nhất định không cạnh tranh nổi với đám thanh niên rồi. Ngài không cần phải làm đến mức đẩy bọn họ ra đường mà sống a! Hơn nữa tất cả mọi người đều đã lập gia đình, còn phải kiếm tiền nuôi sống một nhà mấy miệng ăn kìa!”
Liêu Thần đem hai tay đan chéo, hạ mắt nhìn hắn, nói: “Theo ý anh nói, công ty phải nuôi sống một đám nhàn rỗi như vậy là điều đương nhiên?”
“Đương nhiên không phải! Liêu tổng, ngài có thể một lần nữa điều chỉnh lại công tác trong tổ, chỉ cần giúp cho mọi người giữ được vị trí công tác, công việc gian khổ thế nào chúng tôi cũng có thể làm được!” Quân Tư Vũ vội vàng nói.
Liêu Thần thầm nghĩ một lúc, ngẩng đầu lên nói: “Được rồi, đây là chính anh nói, tổ của các anh là [tổ phân phối hậu cần], vậy từ hôm nay trở đi, công việc hậu cần tạp vụ giao cho các anh.”
“Không phải công việc vệ sinh dọn dẹp đều có lao công đảm nhiệm rồi sao?” Quân Tư Vũ kinh ngạc hỏi lại.
“Có là có, nhưng công ty thuê người làm bán thời gian, về phần bảo vệ gác đêm và dọn toilet đến nay vẫn còn trống, vừa lúc có tổ hậu cần bổ khuyết vào, coi như các anh có cơ hội phát huy năng lực —– Được rồi, tôi không muốn nghe thêm ý kiến nào khác, tôi còn nhiều việc cần giải quyết. Tổ trưởng Quân, anh phải biết rằng, hiện tại, mọi người muốn bảo trụ được địa vị công tác là vô cùng khó khăn, quyết định như vậy đối với tổ hậu cần đã là nhượng bộ lớn nhất rồi!” Lời nói có Liêu Thần nghe thật có điểm chói tai vô cùng.
Vì thế, để bảo vệ “bát cơm” cho mọi người, Quân Tư Vũ ngậm đắng nuốt cay trở thành [tổ trưởng WC] danh giá trong công ty.
Nhờ ơn “ác ma giảm biên chế”* Liêu Thần mà sau một hồi càn quét trong công ty, tổng cộng hơn hai trăm nhân viên ấm ức ra đi, những người ở lại thì vô cùng bất an, trên dưới khắp công ty bao trùm bầu không khí hoang mang u ám, tất cả mọi người triệt để phát huy tinh thần làm việc, năng suất so với bình thường tăng gấp mấy lần. Một tuần sau, tại cuộc họp toàn công ty, Liêu Thần tuyên bố chiến dịch cắt giảm biên chế kết thúc, khủng hoảng rốt cuộc cũng qua đi.
Chỉ có tổ phân phối hậu cần bây giờ là rơi vào tình cảnh [vạn kiếp bất phục]. Tuy rằng công cuộc bảo vệ “bát cơm” đã thành công tốt đẹp, thế nhưng cả tổ bây giờ lại bị người ta dòm ngó trêu chọc, đổi luôn tên thành [tổ WC], ngày xưa nhàn nhã giờ đã là dĩ vàng, mỗi ngày lại mỗi ngày “đóng quân” ở toilet tầng trệt, cùng nhau thảm đạm uất hận mà giăng oán khí mù trời.
Cũng lúc này, Liêu Thần một hơi thăng tiến, trở thành thủ lĩnh dẫn đầu công ty, bộ dáng trang nghiêm lúc điều lệ chế độ, họp hành giữa các phòng ban cùng với vẻ ôn nhã bên ngoài thật một điểm cũng không tương xứng. Chỉ là cung cách làm việc lạnh lùng quyết đoán của y khiến cho nhân viên không khỏi âm thầm oán hận, nhìn xem công ty hiện tại đã muốn xây dựng theo hướng [chuyên chế tập quyền] rồi, mọi người sau lưng đều ngầm gọi y là ác ma.
Nói gì thì nói, cũng nhờ Liêu Thần nghiêm khắc quản lý, bầu không khí lười nhác trong công ty giờ đã được uốn nắn, chỉnh đốn lại. Cũng từ sau khi Liêu Thần tới công ty, năng suất làm việc của nhân viên thực là tăng rõ rệt, lương thưởng cũng theo đó mà hơn hẳn trước đây.
************************************************************
“Không nghĩ thành phần trí thức như ai kia cũng có ngày cùng đám lao động chân tay chúng ta [đồng cam cộng khổ] a!” Nhìn thấy Quân Tư Vũ một tay lỉnh kỉnh xô chậu, dù khoác lên bộ quần áo lao công vàng chóe vẫn anh tuấn mê người, tổ trưởng tổ vệ sinh ưỡn cái bụng bự như đang mang thai, trào phúng nói.
“Triệu lão đầu, ít nói chuyện vô nghĩa, muốn chúng tôi làm gì thì nói mau đi!” Quân Tư Vũ lạnh lùng nói, từ ngày “lên chức” tổ trưởng tổ WC, tâm trạng hắn cũng rất không tốt.
“Ô, khẩu khí cũng lớn thật nha! Ta tuy rằng địa vị ở trong công ty cũng chẳng bằng ai, nhưng ba chữ [Triệu lão đầu] không phải ai muốn gọi là gọi a. Tổ trưởng Quân, nếu đã như vậy thì nhiệm vụ lau cửa sổ ngoài trời hôm nay đành phiền đến các người rồi.” Tổ trưởng tổ vệ sinh lập tức đẩy công việc khó khăn nhất cho bọn Quân Tư Vũ, muốn bọn họ đu dây từ trên mái nhà xuống mà lau mấy cái mặt cửa kính ở ngoài trời.
Cả tòa nhà hơn hai mươi tầng, sảy chân một chút là coi như vĩnh biệt cái mạng nhỏ này, Quân Tư Vũ nhìn sang một đám đồng nghiệp đứng nhìn đầy sợ hãi, trên nóc nhà gió lạnh vù vù thổi, đến mức khiến bọn họ phát run, vì thế hắn nói: “Việc này để tôi làm, mọi người ở trên giúp giữ dây là được rồi.”
“Tổ trưởng! Nhiều cửa như vậy, biết lau đến lúc nào mới xong. Để em cùng làm với sếp!” Tiểu Trương xúc động, nhiệt huyết tuổi trẻ bùng lên, dũng cảm xung phong cùng Quân Tư Vũ kề vai sát cánh “chiến đấu đến hơi thở cuối cùng”.
“Được rồi! Chú ý an toàn!” Quân Tư Vũ kiểm tra lại dây thừng bảo hộ, ra hiệu cho mọi người phía sau hỗ trợ rồi thả dây đu xuống.
Hết chương 3
* Ý nói mọi người coi anh Liêu Thần như ác ma, nhìn thấy người là thấy bốn chữ [cắt giảm biên chế] hiện ra rồi =))))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...