Ác Ma Chi Sủng

Edit : Phương Thiên Vũ

Kết quả bị Nam Cung Liệt nói trúng rồi, mọi người thật sự chỉ có thể
ăn thịt rắn thôi. Những người này tuy rằng không thiếu tiền, bình thường cũng rất hưởng thụ nhưng lại không giống những người giàu có yếu ớt,
không có người nào oán giận.

Viên Viên cũng biết được hiện tại không phải lúc giận dỗi, chỉ là cô
thật sự không dám ăn, “Chờ em đói bụng em sẽ ăn !” Vì sao hết lần này
tới lần khác ông trời lại đối địch với cô chứ ? Để cô thoát chết mới tốt hơn a !

Kiều Bối Nhi đưa một cái ly đến trước mặt cô, “Sữa !” Cũng may cô có
thói quen bất cứ lúc nào cũng uống sữa, ly này vẫn chưa có uống. Nhưng
cũng chỉ có một ly này, nếu cứ kéo dài thêm cũng không phải biện pháp.

Vốn đang khỏe mạnh, Nam Cung Liệt lại đột nhiên hôn mê bất tỉnh.

“Liệt…” Bùi Diệc trong lòng cả kinh, một phen tiếp được Nam Cung Liệt đang ngã xuống, lo lắng kêu lên, “Lam Tư !”

Lam Tư nương theo ánh lửa kiểm tra Nam Cung Liệt một hồi, có chút
nghi ngờ phun ra hai chữ, “Không sao !” Thật sự chuyện gì cũng không có, không lý nào lại bị ngất.

“Không có việc gì ?” Bùi Diệc nghi hoặc lắc lắc Nam Cung Liệt, “Liệt…”

Nhưng Nam Cung Liệt một chút phản ứng cũng không có, Bùi Diệc nhíu
nhíu mày. Trầm mặc một hồi, sau đó để cho anh ngồi dựa trên sofa rồi nói với Lam Tư : “Lam Tư, cậu lại đây !”

Lam Tư có chút phòng bị nhìn anh, cảm thấy có chuyện không ổn. Bùi Diệc nhíu mày nói : “Lại kiểm tra thêm một lần !

Lam Tư tin mình không có làm sai nhưng anh biết Bùi Diệc lo lắng cho
Nam Cung Liệt nên đối với việc Bùi Diệc nghi ngờ y thuật của anh, anh
cũng tạm không truy cứu. Lam Tư mới vừa đi đến bên cạnh Nam Cung Liệt,
tính kiểm tra lại một lần thì Bùi Diệc đột nhiên ra tay đánh một quyền
lên bụng của Nam Cung Liệt, sau đó vọt rất nhanh đến ghế bên kia ngồi
xuống.

Nam Cung Liệt kêu lên một tiếng đau đớn tỉnh lại, xoa bụng nghiến răng nghiến lợi quát : “Bùi Diệc !”

Bùi Diệc vẻ mặt vô tội, “Liệt, lần này không phải tôi !” Không phát hiện trước mặt cậu ta chỉ có Lam Tư sao ?

Lam Tư trực tiếp trở về ngồi xuống vị trí của mình, cũng không bào
chữ cho mình. Quần chúng ánh mắt sáng như tuyết, hơn nữa người bị hại
không phải trong lòng cũng hiểu rõ sao ?


Nam Cung Liệt đứng lên, chậm rãi đi về phía Bùi Diệc, nắm tay nắm chặt vang lên tiếng răng rắc, hừ lạnh nói : “Quỷ mới tin !”

Kiều Bối Nhi sờ sờ cằm cười nói : “Loại phương pháp chữa bệnh này thật đúng là đơn giản mau lẹ !”

Tư Minh Dạ hôn trên mặt cô một cái, trong mắt cũng mang theo ý cười.
Hai người này vẫn luôn như thế, tuy hiện tại quan hệ thay đổi nhưng đó
là cách bọn họ ở chung với nhau.

Phạm Bảo Nhi hừ nói : “Tiểu Diệc thật sự là không có lương tâm a ! Cư nhiên hạ thủ !”

Lam Tư âm thanh lạnh lùng nói : “Thói quen là tốt rồi !”

Chỗ kia đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm : “Oa… Liệt, tôi không có ra tay nặng như vậy !”

Nam Cung Liệt không nói gì quát : “Ai kêu cậu không né !” Biết cậu ta hay tránh nên anh mới có thể ra tay không chút lưu tình, ai biết cậu ta một chút cũng không động.

Bùi Diệc oan ức nói : “Không phải cho cậu hết giận sao ?”

Sau khi ầm ĩ xong, Kiều Bối Nhi mới tiếng hỏi, “Nam Cung Liệt, vì sao anh lại ngất ?” Lúc nãy khí độc cũng không phải không có chuyện gì sao ? Nếu nói là thịt rắn, bọn họ cũng chưa không có chuyện gì a !

Nam Cung Liệt nhíu nhíu mày, “Không biết !” Trong nháy mắt anh đột
nhiên liền hoàn toàn mất đi tri giác, cho nên đã xảy ra chuyện gì anh
cũng không biết.

Không biết vì sao, Kiều Bối Nhi lúc này đột nhiên nghĩ tới Vân Huyên, trong lòng có chút cảm giác không tốt. Nhưng vẫn không nói được là
chuyện gì xảy ra, chỉ mở miệng nói : “Mọi người cẩn thận một chút !”

Tư Minh Dạ hôn lên trán cô, cánh tay hơi buộc chặt, không tiếng động an ủi.

Kiều Bối Nhi quay đầu nhìn anh, lắc đầu nói : “Em không sao.” Hiện
nay tình hình Ám Dạ không quá lạc quan, Vân Huyên hẳn là không đến mức
sẽ xuất hiện ở chỗ này mới đúng.

Ánh lửa càng ngày càng nhỏ cho đến lúc tắt đi. Tư Minh Dạ giúp Kiều
Bối Nhi điều chỉnh một vị trí thoải mái rồi nhẹ giọng nói : “Ngủ một lát đi !”

Hiện tại đã là buổi tối, bọn họ chỉ có thể chấp nhận ở trong này.
Kiều Bối Nhi gật gật đầu, đưa tay ôm eo của anh, tựa vào trước ngực của
anh nhắm mắt lại.

Tư Minh Dạ vuốt nhẹ tóc của cô, lẳng lặng nghe tiếng hít thở của cô.

Anh nhíu mày vì nghĩ hiện tại bọn họ thật sự rất bị động, nếu đối phương thật sự muốn lấy mạng của bọn họ, quả thực rất dễ dàng.

Những người khác cũng an tĩnh lại, bọn họ không biết bước tiếp theo
còn có khảo nghiệm gì đang chờ bọn họ, cho nên bây giờ quan trọng nhất
là phải nghỉ ngơi cho tốt mới có tinh thần nghênh đón phiền toái tiếp
theo.

“Bả vai cho tôi mượn dựa vào một chút !” Nam Cung Liệt trực tiếp kéo người bên cạnh lại gần.

Theo lý thuyết Bùi Diệc nên rất thích nhưng hiện tại trong lòng lại
căng thẳng, “Liệt…… cậu làm sao vậy ?” Giọng của cậu ta nghe qua rất
yếu, hơn nữa lúc nãy còn té xỉu, sao có thể làm cho người ta yên tâm đây ?

“Không có việc gì… tôi nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi…” Thanh âm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng thì biến mất.

“Liệt !” Trong lòng Bùi Diệc rất hoảng loạn. Nam Cung Liệt đều luôn
luôn vui vẻ, cho dù chẳng như bề ngoài vui vẻ nhưng chưa bao giờ xuất
hiện bộ dáng suy yếu như thế này. Cho dù là bị thương cũng nghiến răng
nghiến lợi, nhe răng nhếch miệng, sẽ không giống hấp hối như bây giờ,
giống như bất cứ lúc nào cũng…

“Lam Tư…” Bùi Diệc thanh âm có chút run run, trước kia chưa bao giờ
phát hiện hóa ra không có Nam Cung Liệt, anh không thể hô hấp, cậu ta
sớm đã trở thành một bộ phận không thể cắt rời.

Lam Tư nghe được tiếng động liền nhẹ nhàng buông Phạm Bảo Nhi, lần mò đi qua. Bùi Diệc lấy bật lửa ra, nương theo ánh lửa mỏng manh có thể
thấy Nam Cung Liệt sắc mặt tái nhợt.

Lam Tư sau khi kiểm tra thì lắc lắc đầu, như trước cái gì cũng không
kiểm tra được. Bùi Diệc vẻ mặt âm trầm, Lam Tư đột nhiên đưa tay bắt lấy cổ tay của anh, “Cậu sẽ không đánh tỉnh cậu ta chứ ? Người không có
việc gì cũng sẽ bị cậu đánh chết.”

Bùi Diệc trầm mặt không nói lời nào, Lam Tư nhíu mày nói : “Hiện tại
Liệt không có chuyện gì, có lẽ chờ cậu ta tỉnh ngủ thì tốt rồi. Cậu
không cần quá lo lắng !” Nói là nói như vậy nhưng Bùi Diệc làm sao có
thể không lo lắng, bộ dáng Nam Cung Liệt không có sức sống như vậy, ngay cả anh cũng có chút lo lắng.

Kiều Bối Nhi nghe được động tĩnh đã sớm tỉnh lại, trong lòng thở dài
một tiếng, có lẽ không nên dẫn bọn họ đến. Tuy bọn họ không như người

bình thường nhưng cũng là người bình thường, Minh Quốc này cổ quái như
vậy, hơn nữa cô còn hoài nghi Vân Huyên và Minh Quốc có liên quan. Nếu
Vân Huyên thật sự xuất hiện, muốn thừa cơ hội này loại trừ bọn họ, vậy
bọn họ khẳng định là dữ nhiều lành ít rồi.

Tư Minh Dạ hôn lên trán cô an ủi, “Đừng suy nghĩ miên man, không có việc gì đâu !” Kiều Bối Nhi ôm cánh tay anh thật chặt.

“Két” “Két”

Lúc này tường đồng vách sắt bốn phía cư nhiên bắt đầu di chuyển,
phòng khách khôi phục nguyên trạng. Đột nhiên xuất hiện ánh sáng làm cho người ta cảm thấy có chút chói mắt, một lát sau mới có thể thích ứng
được. Tư Minh Dạ ôm Kiều Bối Nhi đứng dậy, thấy Nam Cung Liệt sắc mặt
tái nhợt thì nhíu nhíu mày, hiển nhiên cũng không phải không lo lắng
nhưng chỉ bỏ lại mấy chữ, “Trở về phòng nghỉ ngơi đi !” Sau đó ôm Kiều
Bối Nhi rời đi.

Lam Tư lạnh giọng nói, “Có việc thì gọi tôi !” Bùi Diệc gật gật đầu.

……

Bên tai tất cả đều là tiếng thở dốc ồ ồ của mình, tiếng tim đập quá nhanh, còn có tiếng gió vù vù thổi qua bên tai.

“Đừng chạy !”

“Mau… Bắt lấy bọn chúng…”

“Hắc hắc… tên ăn mày, cho tụi bây chơi cùng tao đã là nể mặt rồi thế mà còn dám chạy ! Đánh cho tao !”

“Ô ô… Anh… Đau quá…”

“Ha ha… Tụi bây nói hôm nay chơi như thế nào ?”

“Hắc hắc… Hôm nay chơi cho cá ăn thế nào ? Ngày hôm qua không cẩn
thận giết chết con cá của cha tao, làm hại tao bị mắng rất lâu. Hôm nay
thì tốt rồi, chơi vui một chút để trút mối hận trong lòng của tao !”

“Không muốn… Anh… Cứu em…”

“A…” Nam Cung Liệt ngồi dậy thật mạnh, không ngừng thở hổn hển, trong mắt mang theo tia mờ mịt, bên tai hình như còn có thể nghe thấy tiếng
vui cười cùng tiếng cầu cứu.

“Liệt…”

Nam Cung Liệt đảo mắt nhìn về phía Bùi Diệc, sững sờ nói, “Diệc, là tôi hại chết Tiểu San, là tôi…

Bùi Diệc ôm cổ anh, “Liệt, không phải lỗi của cậu, cậu đừng tự trách mình nữa !”

Nam Cung Liệt vốn chỉ là một tên ăn mày cùng em gái sống nương tựa

lẫn nhau. Anh đã không thể nhớ nổi vì sao mình và em gái lại trở thành
ăn mày, chỉ duy nhất nhớ rõ là đoạn kí ức khiến cho anh vĩnh viễn cũng
không quên được.

Đều là lỗi của anh. Là anh chọc tới đám người kia !

Khi đó anh sáu hay bảy tuổi gì đó, kỳ thật anh cũng không rõ mình bao nhiêu, Tiểu San bộ dáng cũng khoảng bốn, năm tuổi. Trong thế giới này,
người có lòng thông cảm không nhiều cho nên bọn họ không muốn chết đói
thì chỉ có thể đi trộm, cho dù bị bắt lại chẳng qua cũng chỉ bị đánh một chút mà thôi, so với đói chết vẫn tốt hơn. Tuy còn nhỏ nhưng anh vẫn
biết yêu thương em gái, cho nên mỗi lần đều sẽ bảo con bé trốn ở một
bên, không cần phải đi ra.

Một lần đó anh lén mò tới một cửa hàng bách hóa để trộm hai cái bánh, rất may không có bị chủ tiệm phát hiện nhưng trong lúc bối rối thì
không cẩn thận đụng vào một tên con trai khoảng mười một, mười hai tuổi. Đứa bé trai kia mặc đồng phục, xem ra là học sinh của một trường quý
tộc nào đó, phía sau nó còn dẫn theo một đám nhóc tuổi xấp xỉ cũng mặc
đồng phục. Cả đám người nhìn qua đều có chút dáng vẻ lưu manh.

Anh không muốn gây chuyện, cũng không thể trêu vào nên rất lễ phép
nói xin lỗi, nhưng những người này cũng không muốn dễ dàng như vậy liền
buông tha anh. Tên bị anh đụng phải chán ghét vỗ vỗ quần áo bị anh đụng
tới, sau đó nhìn về phía anh, không có ý tốt nào nói, “Đúng lúc bọn tao
đều rất nhàm chán, thằng ăn mày, chơi đùa cùng bọn tao thế nào ?”

Nam Cung Liệt hiểu rõ rơi vào trong tay bọn chúng sẽ không dễ chịu, đương nhiên là xoay người bỏ chạy.

“Cư nhiên dám chạy !”

“Đại ca, chỗ đó còn có một đứa !”

Nam Cung Liệt trong lòng cả kinh, cư nhiên có người mắt tinh phát
hiện ra Tiểu San. Không còn cách nào khác, Nam Cung Liệt đành phải
chuyển hướng mà kéo Tiểu San cùng chạy. Tốc độ tự nhiên cũng chậm lại,
hơn nữa đám người kia vốn to con hơn bọn họ nên đương nhiên chạy nhanh
hơn, rất nhanh bọn họ liền bị bắt lại.

Sau đó bọn họ bị đám người kia dẫn đến một thôn nhỏ ở khu vực ngoại
thành đánh cho một trận, nghe Tiểu Mị kêu đau nhưng anh lại không có khả năng cứu con bé.

Vốn nghĩ đến bọn chúng sau khi đánh xong sẽ bỏ đi nhưng là không nghĩ tới đám người thiếu gia nhà giàu kia không biết chừng mực, bụng dạ ác
độc, vốn không xem bọn họ là người. Anh và Tiểu San đối với bọn chúng mà nói là món đồ chơi nhàm chán, phải đợi khi bọn chúng chơi đã mới có thể buông tha cho bọn họ.

Có người đề nghị cho cá ăn. Tên nhóc bị anh đụng vào dễ nhận thấy là
tên cầm đầu nhóm người này, nó cũng vô cùng tán thành đề nghị này. Bảo
người đào ra một con giun rồi nhìn Nam Cung Liệt xấu xa cười nói, “Thằng nhóc, nó là em gái của mày phải không ? Mày có vẻ rất thương em của mày a, vậy trước cho em của mày ăn no vậy !”

“Đừng…” Nam Cung Liệt vùng vẫy muốn ngăn cản thì lại đón lấy một trận đánh đập.

Hết chương 94


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui