Edit : Phương Thiên Vũ
Không đợi anh có nhiều động tác hơn, Kiều Tịch Nhan liền từ phía sau
ôm lấy anh, càng không ngừng cọ xát trên người anh, miệng luôn nói nóng
quá. Vốn đã trúng dược sao có thể thoát khỏi sự trêu chọc của cô, nên
anh rất nhanh liền mất đi lý trí, hơn nữa anh hoài nghi chuyện này Kiều
Tịch Nhan cũng có tham dự. Nếu cô tự mình đưa đến cửa thì không thể
trách anh !
Nhưng sau khi đã khôi phục lý trí, trong lòng anh lại cảm thấy có
chút áy náy. Bối Nhi ngay tại cách vách, anh lại cùng người phụ nữ khác ở trên giường mây mưa thất thường.
“Ân…” Kiều Tịch Nhan nhẹ nhàng giật giật, nhịn không được rên rỉ ra
tiếng, toàn thân dường như tan rã, động một chút cũng khó chịu. Mở mí
mắt nặng trĩu vừa vặn thấy gương mặt tuấn mỹ của Vũ Văn Lạc, nhớ tới đêm qua điên cuồng, dù là Kiều Tịch Nhan cũng nhịn không được đỏ mặt.
Vũ Văn Lạc lại hoàn toàn coi thường biểu tình thẹn thùng động lòng
người của cô, anh nghiêm mặt đi vào phòng tắm. Thấy anh như thế Kiều
Tịch Nhan sắc mặt liền đổi, bọn họ đã như vậy chẳng lẽ anh còn chưa chịu chấp nhận cô sao ?
Kiều Tịch Nhan nằm trên giường càng không ngừng đoán Vũ Văn Lạc sẽ
đối với cô như thế nào, mãi đến khi Vũ Văn Lạc từ phòng tắm đi ra mới
nhẹ nhàng gọi một tiếng,“Lạc…”
Vũ Văn Lạc lấy ra một bộ quần áo từ trong tủ, bắt đầu mặc lên người. Lạnh giọng hỏi,“Cô cùng mẹ tôi bàn bạc tốt nhỉ ?”
Kiều Tịch Nhan biến sắc,“Không có, em không biết”, tuy cô biết cũng
sẽ không phản đối, nhưng lần này Lục Mạn Nhã quả thật không có thông báo trước với cô.
Vũ Văn Lạc nghiêng đầu nhìn về phía cô, Kiều Tịch Nhan thấy rõ trong
mắt anh vô tình, sắc mặt trắng bạch. Cô trả giá nhiều như vậy anh vẫn
không cần cô sao ?
Nhìn hai người cuối cùng cũng xuống lầu, Lục Mạn Nhã ý cười trên mặt, sau đó phát hiện giữa hai người có chút không thích hợp, Vũ Văn Lạc hé
ra gương mặt âm trầm đáng sợ, mà Kiều Tịch Nhan lại là vẻ mặt tái nhợt.
Lục Mạn Nhã nhíu mày, đi qua đỡ Kiều Tịch Nhan ngồi xuống sô pha, quan
tâm hỏi,“Tịch Nhan, mệt lắm không ? Lát nữa bác gái sẽ bảo nhà bếp nấu
đồ bổ cho con !”
Kiều Tịch Nhan kéo kéo khóe miệng,“Cám ơn bác gái !”
“Đứa ngốc, lập tức sẽ là người một nhà, có gì phải cám ơn chứ ?”
Vũ Văn Lạc nghe vậy lạnh giọng hỏi,“Mẹ muốn nhận con gái nuôi sao ?”
Kiều Tịch Nhan sắc mặt càng thêm tái nhợt, giương mắt đúng lúc chống
lại ánh mắt vô tội khó hiểu của Kiều Bối Nhi, nắm chặt hai đấm, trong
mắt đều là hận ý.
Kiều Bối Nhi trong lòng cười lạnh, không phải muốn trút hết lên đầu
cô chứ ? Mình hiện lên giường người ta người ta cũng không cần, vậy chỉ
có thể nói mị lực của mình không đủ. Chẳng thể trách người khác sao ?
Lục Mạn Nhã nghe xong lời Vũ Văn Lạc nói, sắc mặt trầm xuống,“Lạc, ý
con là gì ? Chẳng lẽ con không nghĩ chịu trách nhiệm ? Tối hôm qua động
tĩnh hai đứa lớn như vậy, mọi người đều nghe thấy. Con hiện tại không
muốn chấp nhận, bảo Tịch Nhan sau này làm người như thế sao ?”
Kiều Bối Nhi ôm Tiểu Hùng, vẻ mặt vô tội. Tầm mắt tò mò đổi tới đổi
lui, Vũ Văn Lạc chống lại tầm mắt của cô có chút chột dạ, ánh mắt lộ ra
một chút áy náy. Sau đó nhìn về phía Kiều Tịch Nhan, khinh thường
nói,“Dù sao cô ta cũng không phải chỉ có một mình con, muốn chịu trách
nhiệm cũng không tới phiên con !”
“Con, con là đứa bất hiếu !” Lục Mạn Nhã ngực không ngừng phập phồng, hiển nhiên tức giận đến không nhẹ. Tuy không nghĩ tới Kiều Tịch Nhan
từng có người đàn ông khác nhưng bà cũng không vì vậy mà bất mãn với cô, chỉ cần cô sau này chỉ có một mình Vũ Văn Lạc là được rồi.
Thật không biết vì sao bà lại đối với Kiều Tịch Nhan vừa lòng như vậy !
Vũ Văn Lạc cười lạnh nói,“Con là người như thế nào mẹ hẳn là rõ nhất, từ lúc mẹ bỏ thuốc nên nghĩ đến kết quả này !”
Lục Mạn Nhã hít sâu mấy hơi, tức giận nói,“Mặc kệ như thế nào, mẹ chỉ nhận Tịch Nhan là con dâu của mẹ, con chờ kết hôn cho mẹ là được rồi !”
Tư Minh Dạ nhìn màn kịch vui này khóe miệng hơi giơ lên, mang theo
một tia châm chọc. Đảo mắt thấy Kiều Bối Nhi xem say sưa, còn không quên giả vô tội, trong mắt không khỏi mang theo mỉm cười, đầy yêu chiều.
“Mẹ, con đã sớm kết hôn rồi !”
“Vậy ly hôn cho mẹ !”
Hai mẹ con tranh cãi không ngừng, Kiều Tịch Nhan đột nhiên đứng lên hét lớn hai tiếng,“Đủ rồi !” , sau đó khóc chạy ra ngoài.
Kiều Bối Nhi liếc nhìn nhóm người làm trốn xem kịch vui, trong lòng
cảm thán. Thật sự là mất mặt a ! Lần này Kiều Tịch Nhan ngay cả mặt mũi
cũng mất hết !
“Tịch Nhan…” Lục Mạn Nhã vội vàng đuổi theo, đương nhiên không quên
trừng Kiều Bối Nhi liếc một cái. Kiều Bối Nhi vô tội sờ mũi, cô trêu ai
chọc ai a ? Sao mọi người đều thích bắt nạt cô vậy ? Chẳng lẽ cô nhìn
qua dễ bắt nạt vậy sao ?
Thấy Tư Minh Dạ sắc mặt có chút âm trầm, Kiều Bối Nhi vội vàng nắm
lấy tay anh. Vẫn là chờ sau khi lấy được món đồ kia rồi nói sau, bây giờ còn chưa phải lúc gây khó dễ !
Vũ Văn Lạc nhìn về phía Kiều Bối Nhi, nhẹ giọng nói,“Bối Nhi, rất xin lỗi…”
Kiều Bối Nhi kéo tóc nghiêng đầu nhìn anh ta, vẻ mặt nghi hoặc. Giống như không rõ ý của anh ta, Vũ Văn Lạc không khỏi càng áy náy.
Tư Minh Dạ thấy Vũ Văn Lạc nhìn chằm chằm vào Kiều Bối Nhi, hừ lạnh
một tiếng, châm chọc nói,“Hiện tại xin lỗi có ích gì ? Chẳng qua chỉ
trúng một chút dược đã khiến cậu sai đường… Tôi thật lo lắng khi đem Bối Nhi giao cho cậu !” Vô nghĩa ! Cho dù Vũ Văn Lạc là người đàn ông vô
cùng tốt cũng không có khả năng anh đem Kiều Bối Nhi giao cho anh ta !
Vũ Văn Lạc bị người hạ dược, làm ra chuyện có lỗi với Kiều Bối Nhi
trong lòng vốn đã không dễ chịu. Lại thêm Tư Minh Dạ châm chọc, anh
đương nhiên bùng nổ, nhưng không đợi anh lên tiếng, Kiều Bối Nhi đã
nghiêng đầu nhìn về phía Tư Minh Dạ, vẻ mặt khó hiểu hỏi,“Anh, cái gì
sai đường a ?”
Vũ Văn Lạc trong lòng tức giận nháy mắt biến mất vô tung, trong lòng
đầy chột dạ, không yên nhìn Kiều Bối Nhi, nếu cô hiểu anh làm cái gì cô
có thể lại biến mất hay không ?
Tư Minh Dạ yêu thương sờ đầu cô, yêu chiều hỏi “Bé cưng tối hôm qua có nghe thấy thanh âm gì kỳ quái không ?”
“Có !” Kiều Bối Nhi càng không ngừng gật đầu, chun mũi,“Tối hôm qua
tường bên kia rất ầm ỹ, làm cho Bối Nhi ngủ cũng không được. Bối Nhi
giống như nghe thấy thanh âm chị rên nga ! Chị dường như rất đau khổ,
anh, chị có phải bị bệnh hay không ? Vừa rồi sắc mặt chị cũng rất khó
coi, còn trừng Bối Nhi nữa !” Cô không phải bị thanh âm cách vách làm
cho ngủ không được, căn bản chính là Tư Minh Dạ không cho cô ngủ.
Vũ Văn Lạc cảnh cáo nhìn Tư Minh Dạ một cái, ý muốn anh không cần nói lung tung, nhưng Tư Minh Dạ lại dễ bị dọa sợ sao ?
Đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Kiều Bối Nhi, Tư Minh Dạ
dịu dàng nói,“Đàn ông sai đường đều không phải đàn ông tốt, Bối Nhi
không thể ở cùng với đàn ông xấu. Nếu không sẽ bị tổn thương đó biết
không ?”
Kiều Bối Nhi cái hiểu cái không gật đầu, nói thầm,“Bị tổn thương sẽ
đau, Bối Nhi sợ đau. Ân, Bối Nhi không muốn ở cùng với đàn ông xấu !”
Vũ Văn Lạc hung hăng trừng mắt nhìn Tư Minh Dạ một cái, nhìn về phía Kiều Bối Nhi, dịu dàng dỗ, “Bối Nhi…”
Không đợi anh nói hết câu, Tư Minh Dạ nhàn nhàn nói,“Bối Nhi, anh ta chính là đàn ông xấu a !”
Nghe vậy, Kiều Bối Nhi lập tức nhích sát bên cạnh Tư Minh Dạ, đề
phòng nhìn Vũ Văn Lạc, chun mũi nói,“Bối Nhi không muốn ở cùng với đàn
ông xấu !”
Vũ Văn Lạc sắc mặt trở nên rất khó coi, trong mắt đều là tức giận,“Tư tổng, Bối Nhi hiện tại cái gì cũng đều không hiểu, phiền anh đừng dạy
hư cô ấy !”
Hết chương 77
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...