Edit : Phương Thiên Vũ
Chờ Kiều Bối Nhi đem hộp y tế trả lại chỗ cũ, Tư Minh Dạ mới kéo cô
vào trong lòng, khẽ cười nói,“Là Lục Mạn Nhã, Vũ Văn Lạc cùng Kiều Tịch
Nhan đều bị hạ dược.”
Kiều Bối Nhi nhìn anh một cái,“Anh sao biết rõ như vậy ?”
Tư Minh Dạ ở môi cô mổ xuống một cái, thản nhiên nói,“Chỉ là đúng lúc thấy mà thôi !”
Kiều Bối Nhi nhìn anh, trong mắt mang theo một tia hoài nghi,“Chỉ như vậy ?”
Tư Minh Dạ nhếch môi, chậm rãi nói,“Lục Mạn Nhã đã quên giúp bọn họ
khóa cửa, anh có lòng tốt giúp việc cuối thôi !” Đương nhiên phải giúp
bọn họ khóa cửa lại, nếu không Vũ Văn Lạc chạy đến tìm bé cưng làm sao
bây giờ ?
Kiều Bối Nhi run khóe miệng, cho nên hai người bị hạ dược bị khóa trong phòng bùng cháy cả một đêm a !
Trên bàn cơm chỉ có một mình Lục Mạn Nhã nhưng nhìn ra bà rất cao
hứng, dặn dò người làm không cần lên lầu quấy rầy, một mình chậm rãi
dùng bữa sáng, trong lòng nghĩ có phải dược hạ quá nặng hay không ?
Tiếng rên rỉ kia đến khi trời sáng mới dừng lại, khẳng định làm Tịch
Nhan mệt muốn chết rồi, lát nữa phải bảo phòng bếp hầm chút canh cho con bé bồi bổ.
Kiều Bối Nhi dựa vào tường nghe động tĩnh cách vách nhưng cái gì cũng không nghe được, cô vẫn còn chờ xem náo nhiệt nhưng hai người cách vách dường như mệt rồi.
Tư Minh Dạ nhìn cô bộ dáng như tên trộm đáng yêu, đi qua kéo cô vào
trong lòng, cắn cắn lỗ tai của cô, cười khẽ hỏi,“Không mệt sao ?”
Kiều Bối Nhi thuận thế dựa vào trong lòng anh, chun mũi,“Có một
chút.” Nhìn Tư Minh Dạ vẻ mặt hồng hào, lại nghe động tĩnh đối diện, sau đó đánh giá anh rung đùi đắc ý phun ra hai chữ,“Quái vật !” Giống như
giằng co cả đêm anh cũng không cần nghỉ ngơi sao ?
Tư Minh Dạ bật cười, một tay lấy nàng ôm lấy,“Bé cưng, em không biết là tinh thần mình cũng tốt lắm sao ?”
Kiều Bối Nhi hất cằm,“Này tính cái gì ! Nhớ ngày đó…” Đang nói thì
dừng lại, vẫn là không cần nói lúc trước, anh nghe xong nhất định sẽ đau lòng,“Dù sao Dạ đế em không phải đại tiểu thư Kiều gia kia nuông chiều
từ bé sao có thể sánh bằng !” Biểu tình kia hơi tệ a !
Tư Minh Dạ cười khẽ ra tiếng,“Nga ? Nói như vậy, chúng ta tiếp tục !”
Ách…“A… Thắt lưng rất mỏi… Dạ… Giúp em xoa một chút !” Kiều Bối Nhi
khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, đáng thương nhìn Tư Minh Dạ, trên mặt rõ
ràng viết ba chữ to,“Em rất đau !”
Tư Minh Dạ đưa tay nhéo trên lưng cô, cười nói,“Thay quần áo ! Không
phải muốn đi gặp Tần Nhu sao ? Đi sớm về sớm, đến lúc đó trở về còn có
thể xem diễn !”
Kiều Bối Nhi vừa để anh giúp cô mặc quần áo vừa cười tủm tỉm nói,“Dạ, anh thật sự là con giun trong bụng em !”
Tư Minh Dạ nhíu mày,“Này xem như khen sao ?”
Kiều Bối Nhi nghiêng đầu, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ, sau đó
gật đầu,“Là khen !” Nhưng đem so sánh Tư Minh Dạ với giun đũa dường như
có chút không thích hợp. Kiều Bối Nhi ánh mắt lộ ra mỉm cười, hôn lướt
qua mặt Tư Minh Dạ một cái liền cầm lấy quần áo, hưng trí bừng bừng
nói,“Em giúp anh mặc !”
Tư Minh Dạ tùy ý cô đùa nghịch, cũng là vì Lục Mạn Nhã dặn dò người
làm không cần lên lầu quấy rầy nên hai người mặc quần áo xong liền nghênh ngang ra ngoài. Bùi Diệc đúng lúc thấy một màn này không khỏi
run khóe miệng, chưa thấy qua yêu đương lén lút lại to gan như vậy !
Nhìn Kiều Bối Nhi bộ dáng che kín cả người, Bùi Diệc lắc đầu, quả
nhiên lão đại sẽ không nghỉ ngơi cho tốt,“Lão đại, tôi muốn đi công ty
một chuyến !”
Tư Minh Dạ gật đầu, ba người cùng nhau xuống lầu. Kiều Bối Nhi ôm
Tiểu Hùng đi bên cạnh Tư Minh Dạ, bộ dáng nhu thuận nhưng cũng có chút
ngốc.
Lục Mạn Nhã đúng lúc thấy ba người ra ngoài cư nhiên không hỏi một
câu, bởi vậy cũng có thể thấy được Kiều Bối Nhi trong lòng bà thật đúng
không có địa vị gì, chỉ sợ bà ước gì này con dâu một đi không trở về !
Ngồi vào trong xe, Kiều Bối Nhi đem Tiểu Hùng đặt trên ghế dựa, sau
đó tiến vào trong lòng Tư Minh Dạ ngáp một cái,“Dạ, em ngủ một chút, đến nơi thì gọi em…” Cô dường như bị anh yêu có chút mệt !
Tư Minh Dạ giúp cô điều chỉnh một vị trí thoải mái, trên trán cô hôn một cái, dịu dàng nói,“Ngủ đi.”
Xe tiến vào biệt thự, Tư Minh Dạ không có vội vã đánh thức Kiều Bối
Nhi mà chỉ dịu dàng ôm cô xuống xe, hướng về căn biệt thự từng xử lý Lâm Nhung.
Nam Cung Liệt đang chiêu đãi Tần Nhu thật tốt, nghe tiếng mở cửa,
quay đầu nhìn lại liền thấy Tư Minh Dạ ôm Kiều Bối Nhi đi đến,“Lão đại
!”
Tư Minh Dạ thản nhiên gật đầu, nhìn về phía Tần Nhu. Tần Nhu nhìn
thấy anh trong mắt đều là kích động,“Tư…” Thanh âm rất khàn khàn, bộ
dáng kia người không ra người quỷ không ra quỷ.
Người trong lòng nhẹ nhàng giật giật, Tư Minh Dạ không vui nhíu mày,
cúi đầu vừa vặn chống lại Kiều Bối Nhi mở to hai mắt,“Tỉnh rồi ?”
Kiều Bối Nhi dường như còn chút mơ hồ, lầm bầm một tiếng liền không
có động tĩnh, ánh mắt nhíu lại giống như còn muốn ngủ. Tư Minh Dạ nhẹ
nhàng vỗ lưng cô, chờ cô tỉnh táo.
Nhưng Tần Nhu lại không có kiên nhẫn tốt như vậy, cô thật sự sắp điên rồi. Đột nhiên bị Danny · Rock bắt trở về tra tấn, sau đó lại bị dẫn
trở lại. Sau khi nhìn thấy Nam Cung Liệt, cô vốn nghĩ Tư Minh Dạ bảo
người cứu cô, ai biết chờ cô là tra tấn càng thêm tàn khốc.
“Tư… Vì sao ? Vì sao phải đối xử với em như vậy?” Trong thanh âm khàn khàn mang theo bén nhọn, giống như sắp bị vỡ.
Bởi vì Tư Minh Dạ đã nói qua muốn đích thân gặp Tần Nhu nên Nam Cung
Liệt vẫn chưa thẩm vấn cô ta, chỉ xem cô ta như món đồ chơi bình thường
mà chơi, cho nên đến nay cô ta vẫn không biết tội của mình đã bị phát
hiện.
Kiều Bối Nhi bị ồn ào không vui nhíu mày, quay đầu nhìn lại liền thấy Tần Nhu bị trói trên giá, toàn thân máu tươi đầm đìa, muốn bao nhiêu
thê thảm thì có bấy nhiêu.
Kiều Bối Nhi cọ cọ trong lòng Tư Minh Dạ, cuối cùng tỉnh táo lại, để
Tư Minh Dạ bỏ cô xuống, miễn cưỡng ngáp một cái. Duỗi thắt lưng một cái
sắc mặt liền lạnh lùng, khí thế cả người đột nhiên biến đổi, khóe miệng
nhếch lên độ cong lãnh khốc,“Tần Nhu ?”
Nam Cung Liệt ở một bên nhìn xem chậc chậc lấy làm kỳ lạ, chị dâu nhỏ sẽ không là nhân cách phân liệt chứ ? Giống như nghe được lời trong
lòng cậu ta nói, Kiều Bối Nhi đột nhiên quay đầu nhìn cậu một cái, Nam
Cung Liệt run lên, vẻ mặt lấy lòng,“Sư phụ…” Ý ngoài lời, tôi là đệ tử
của chị nha, nể mặt quan hệ thầy trò đừng tính toán với tôi nha !
Lúc này cửa “Ầm” một tiếng đập vào tường, sau đó liền thấy một người
còn chưa kịp thu hồi chân. Phạm Bảo Nhi không nghĩ tới Tư Minh Dạ ở đây, phục hồi tinh thần lại, vội vàng đứng nghiêm,“Điện chủ…”
Sau đó đột nhiên chạy tới ôm lấy Kiều Bối Nhi, cẩn thận nhìn lại tùy
tiện nói,“Chị chính là điện chủ phu nhân a ? Bộ dáng thật đáng yêu, lần
trước còn chưa kịp nói chuyện với chị a !”
Nam Cung Liệt đổ mồ hôi,“Bảo Nhi…” Chị dâu nhỏ cả người đầy khí lạnh
cô ấy lại còn ôm lấy, còn có, cô ấy không cảm giác được lão đại muốn
chặt tay cô ấy sao ?
Hết chương 73
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...