Edit : Phương Thiên Vũ
Hứa Nhã Lệ nhịn không được run một chút, rõ ràng là con trai của bà,
bà lại nhịn không được sợ hãi, nếu không phải có việc, bà thật sự không
muốn đến tìm anh.
Hạ Duy Y trong mắt vui vẻ, xoay người liền nhào vào trong lòng Tư
Minh Dạ, trên người anh cọ cọ, ủy khuất cáo trạng,“Dạ, người phụ nữ xấu
xa kia bắt nạt người ta !”
Tư Minh Dạ đưa tay ôm cô, tầm mắt lạnh như băng nhìn về phía Hứa Nhã
Lệ, Hứa Nhã Lệ run lên, kiên trì nói,“Mặc kệ như thế nào, mày hôm nay
nhất định phải đến bệnh viện gặp Tiểu Nhu !” Tần Lôi đã sinh lòng bất
mãn, nếu anh vẫn không xuất hiện ở bệnh viện, vậy hôn sự chỉ sợ có thể
thất bại, đến lúc đó tập đoàn Kiền Vũ cũng chỉ có thể kết thúc theo
thôi.
Tư Minh Dạ nhẹ vuốt sợi tóc mềm mại của Hạ Duy Y, hai mắt lại âm lãnh nhìn Hứa Nhã Lệ, lạnh giọng hỏi,“Bà lại làm cái gì ?”
Lục Vân thật sự nhìn không được, có chút oán giận mở miệng nói,“Tổng
tài, tôi có thể làm chứng, mẹ anh cũng không có bắt nạt cô gái này, là
cô gái này cố ý gạt chân bà.”
Bùi Diệc nhíu mày, cảnh cáo nhìn cậu một cái,“Lục Vân !” Nếu không
phải biết cậu cùng nhà Vũ Văn có chút quan hệ, anh mới lười mở miệng.
Lục Vân ngậm miệng, nhưng trong mắt cũng là rõ ràng trách cứ, cậu
không nghĩ tới Tư Minh Dạ cư nhiên là người đúng sai chẳng phân biệt như thế, vì một cô gái cư nhiên đối mẹ mình như vậy!
Hứa Nhã Lệ vẻ mặt đau lòng, lại gượng cười vui khuyên Lục Vân,“Cậu
trai này, cậu là người tốt, không cần vì tôi mà đánh mất công việc của
mình.”
Bùi Diệc nhíu mày, cười lạnh một tiếng, nhàn nhàn mở miệng,“Không ngờ lại trở nên thông minh !” Đáng tiếc, bà cho là một mình Lục Vân có thể
làm khó dễ lão đại sao ?
Hạ Duy Y ôm Tư Minh Dạ trong lòng liền cao hứng, ở trên người anh cọ
tới cọ lui, nghe Bùi Diệc nói, bĩu môi,“Mới không phải bà ta trở nên
thông minh, bà ta là học theo tôi !”
“Phốc… Ha ha…” Không nói cậu cũng đã quên, tình huống như vậy quả
thực với quán cà phê tình hình thật có chút giốn. Nhưng mà chị dâu nhỏ
biết lợi dụng lực lượng quần chúng, Hứa Nhã Lệ này căn bản không có học
toàn bộ, lôi kéo một người có ích lợi gì ? Ngược lại nghĩ nghĩ, cho dù
là lôi kéo một đám người, với lão đại cũng sẽ không có tác dụng gì.
Lục Vân nhịn không được nhíu mày, cậu cũng không phải đứa ngốc, ngay
cả Bùi Diệc cũng nhằm vào Hứa Nhã Lệ như thế, chắc có chuyện gì cậu
không biết. Cậu không cho rằng Bùi Diệc đang nịnh nọt, tuy rằng cậu đối
Tư Minh Dạ không biết nhưng Bùi Diệc, cậu có nghe cận nói qua, cho nên
cậu rốt cục thông minh lựa chọn im lặng.
Tư Minh Dạ lạnh lùng giơ môi lên,“Muốn đám hỏi kỳ thật cũng rất đơn giản !”
Hứa Nhã Lệ cho là có hi vọng, trong lòng vui vẻ, vẻ mặt chờ đợi nhìn
anh. Tư Minh Dạ châm chọc nói,“Bà làm gì hao phí nhiều sức lực đến thúc
ép tôi như vậy ? Bà có thể cho cha tôi cưới Tần Nhu không phải là tốt
lắm sao, tập đoàn Kiền Vũ cũng được cứu không phải sao ?”
“Khụ khụ…” Bùi Diệc không ngờ bị nước miếng của mình làm bị sặc, lão đại thật lợi hại !
Hứa Nhã Lệ biến sắc, há mồm liền mắng,“Mày đứa bất hiếu này, tao chịu nhiều đau khổ sinh ra mày, mày lại đối với tao như vậy ? Mặc kệ thế
nào, mày hôm nay nhất định phải đến bệnh viện, bằng không tao khiến cho
toàn bộ tập đoàn Tuyệt Thế mọi người đều biết tổng tài bọn họ là đứa con bất hiếu ngay cả cha mẹ cũng không nhận !”
Lục Vân nhìn bộ dáng bà giương nanh múa vuốt, vội vàng lui về phía
sau từng bước, để tránh bị tai họa. Hạ Duy Y hừ một tiếng, nâng mặt Tư
Minh Dạ lên, an ủi,“Dạ, anh yên tâm, không cần sợ bà ta, chỉ có ngu ngốc mới có thể tin lời người đàn bà chanh chua này nói !”
Lục Vân sắc mặt cứng đờ, này không phải nói rõ nói cậu là ngu ngốc
sao ? Bùi Diệc nhìn cậu ta một cái, lại nhìn Hạ Duy Y trong mắt đều là
giảo hoạt, buồn cười lắc lắc đầu, chắc là vừa rồi Lục Vân đối lão đại
bất mãn làm cho chị dâu nhỏ khó chịu, hiện tại đang báo thù đây mà !
Tư Minh Dạ trong mắt cũng không khỏi lộ ra mỉm cười, đem tay nhỏ bé
của cô kéo đến bên môi hôn, dịu dàng hỏi,“Sao không có nghỉ ngơi cho tốt ?”
Hạ Duy Y ủy khuất nhìn anh,“Người ta nhớ anh…”
Nhìn đôi môi cô bĩu ra, Tư Minh Dạ ánh mắt tối sầm lại. Hạ Duy Y rụt
cổ, sợ hãi nhìn anh trong mắt bùng lên ngọn lửa. Cô… cô nói sai cái gì
sao ?
Tư Minh Dạ vươn ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi của cô, tầm mắt
vẫn chưa dời, thản nhiên dặn dò,“Bùi Diệc, tôi không muốn lại nhìn thấy
tập đoàn Kiền Vũ nữa !” Anh khoan nhượng lâu như vậy, loại tình cảm sinh dục ân dưỡng cái gì cũng đã trả xong rồi, nếu hai người này trước sau
không biết hối cải, vậy anh khiến cho bọn họ hoàn toàn hết hy vọng là
được.
Nhìn Tư Minh Dạ ôm Hạ Duy Y phải đi, Hứa Nhã Lệ phục hồi tinh thần
lại, vội vàng kêu lên,“Mày không thể làm như vậy, không thể đối tập đoàn Kiền Vũ như vậy !” Hứa Nhã Lệ sắc mặt tái nhợt, Kiền Vũ nếu biết vì bà
mà tập đoàn Kiền Vũ mới gặp nạn, ông nhất định sẽ giết bà !
Bùi Diệc sớm gọi điện thoại kêu bảo an, nhìn Hứa Nhã Lệ điên cuồng
giãy dụa kêu la bị kéo đi. Lục Vân nhìn về phía Bùi Diệc, chát chát mở
miệng,“Phó tổng tài…”
Bùi Diệc vỗ vai cậu, vẻ mặt từng trải thở dài,“Lục Vân, cậu còn rất
tuổi trẻ, rất nhiều người, rất nhiều chuyện bề ngoài nhìn qua cũng không phải như vậy.”
Lục Vân nhìn bóng dáng anh rời đi, thụ giáo gật đầu, sau đó nhớ tới
tổng tài hiện tại khẳng định là muốn đi tham gia tiệc rượu, cậu là thư
ký cũng phải đi, vội vàng đi theo.
Tư Minh Dạ cùng Hạ Duy Y một xe, Bùi Diệc cùng Lục Vân một xe, lần
này đi nhiều người như vậy thật sự là cho Vũ Văn Lạc đủ mặt mũi. Yến hội buổi tối là vì chúc mừng tập đoàn Tuyệt Thế cùng tập đoàn Vũ Văn kết
hợp mạnh mẽ, thuận tiện thảo luận kế hoạch kế tiếp.
Tư Minh Dạ vừa lên xe liền kéo Hạ Duy Y vào lòng, Hạ Duy Y còn chưa
phản ứng lại nụ hôn của anh đã ùn ùn kéo tới. Hạ Duy Y thật không dễ
dàng tìm được khe hở có thể nói chuyện,“Dạ, anh rất vui sao ?” Hai mắt
sương mù nhìn Tư Minh Dạ, cố gắng tập trung tinh thần nghiêm túc quan
sát, hoàn toàn không chú ý tới quần áo trên người mình đã bị lột sạch.
Tư Minh Dạ dịu dàng mút cánh môi của cô, ôn nhu nói,“Anh rất vui, bé
cưng về sau phải nhớ luôn luôn nghĩ đến anh, biết không ?” Có người nhớ
đến cảm giác thật sự rất hạnh phúc !
Không đợi cô mở miệng, Tư Minh Dạ ôm thắt lưng của cô, chuyển động
thắt lưng một cái, Hạ Duy Y kinh hô một tiếng, phục hồi tinh thần
lại,“Ngô… Đại sắc lang…” Cư nhiên thừa dịp cô không chú ý lại muốn ăn
cô.
Bùi Diệc lười biếng tựa lưng vào ghế, miệng hát khẽ, một bộ dáng nhàn nhã, đột nhiên nhớ tới cái gì, lấy điện thoại ra, ấn một dãy số, vừa
chuyển được liền nói,“Lão đại, muốn đi cửa hàng trang phục trước không ? Cần gọi điện thoại cho người trang điểm không ?” Cũng không thể để cho
chị dâu nhỏ mặc áo sơ mi của lão đại đi tham gia tiệc rượu được, xem cậu khéo hiểu lòng người không !
Nhưng nghe từ điện thoại loáng thoáng truyền đến tiếng rên khẽ, Bùi
Diệc không chờ bão táp tiến đến, dứt khoát quyết đoán cúp điện thoại, vẻ mặt thê thảm. Cậu xong rồi, cư nhiên có lòng tốt làm chuyện xấu, lão
đại cũng thật là, chút ít thời gian như vậy cũng không bỏ qua.
Hết chương 48
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...