Edit : Phương Thiên Vũ
Kiều Tịch Nhan không có nhìn thấy Vũ Văn Lạc liền dính lại, mà thản
nhiên chào hỏi, liền ngồi ở một bên, đảo ngược trở thành thục nữ thật
sự.
Vũ Văn Cận nhíu mày, trong đầu hiện ra ba chữ to “tung hỏa mù”. Cậu
bây giờ cũng không có tâm trạng xem diễn, nhìn về phía Vũ Văn Lạc, yếu
ớt nói,“Em đi nghỉ !”
Vũ Văn Lạc tùy ý gật đầu, sau đó nhìn Kiều Tịch Nhan nhíu nhíu mày, giọng điệu khách sáo lại xa cách,“Cô Kiều…”
Kiều Tịch Nhan mỉm cười cắt ngang lời anh,“Anh gọi em Tịch Nhan đi !
Lại nói như thế nào em cũng là chị Bối Nhi, không cần xa lạ như vậy chứ
?” Vũ Văn Lạc mày nhíu càng chặt, không biết cô đang có chủ ý gì.
Kiều Tịch Nhan ánh mắt lóe lóe, lại mở miệng, trong mắt mang theo một tia bi thương,“Anh không cần lo, em biết anh không thương em, em sẽ
không quấn lấy anh, em chỉ là… chỉ là nhìn thấy anh là tốt rồi. Đợi khi
tìm được Bối Nhi em sẽ chuyển ra ngoài, sẽ không gây phiền cho anh thêm
nữa.” Nói xong, vẻ mặt cầu xin nhìn anh, chỉ cầu anh đừng đuổi cô đi.
Vũ Văn Lạc như trước nhíu mày nhìn cô, ánh mắt sắc bén giống như muốn nhìn thấu cô. Kiều Tịch Nhan đè nén hoảng hốt, cười khổ nói,“Như vậy…
cũng không được sao ?”
Vũ Văn Lạc sau một lúc trầm mặc, tiếp tục cúi đầu xử lý văn kiện
trong tay, Kiều Tịch Nhan trong mắt vui vẻ, anh đã ngầm chấp nhận,“Cám…
Cám ơn !”
Vũ Văn Lạc không có ngẩng đầu, chỉ là thản nhiên nói,“Tôi chỉ là nể
mặt Bối Nhi, cô tốt nhất tự giải quyết cho tốt, nếu không…” Lời còn chưa dứt đã vùi đầu vào công tác.
Anh biết Bối Nhi ở Kiều gia cũng không quá tốt nhưng lúc trước khi
anh dùng Kiều gia uy hiếp Bối Nhi gả cho anh, cô đồng ý, liền chứng minh cô vẫn để ý người thân, thật không nghĩ tới anh hoàn toàn hiểu lầm.
Nghe vậy, Kiều Tịch Nhan trong mắt hiện lên một chút ghen tị, rất
nhanh che giấu đi, sau đó si ngốc nhìn bên mặt tuấn mỹ của anh. Hiếm khi Vũ Văn Lạc hôm nay ở nhà nhưng cô cũng không thể dính lấy anh, vì ngồi
trên ngai vàng phu nhân Vũ Văn, cô cũng chỉ có thể tạm thời nhịn.
Kiều Tịch Nhan đứng dậy vì anh pha cà phê, lặng lẽ đặt trên bàn trà,
sau đó liền lẳng lặng trở về phòng. Đóng cửa phòng, Kiều Tịch Nhan trên
mặt liền nhịn không được lộ ra vui sướng, vội vàng lấy di động, ấn một
dãy số, điện thoại chuyển được Kiều Tịch Nhan hưng phấn nói,“Bác gái,
Lạc để cho con ở lại !”
Ngay sau đó không nghe cô mở miệng nữa, chỉ thấy cô vẻ mặt nghiêm túc nghe người bên kia nói, thỉnh thoảng lại gật đầu.
Cùng cô trò chuyện là mẹ của Vũ Văn Lạc, Lục Mạn Nhã. Lục Mạn Nhã từ
khi thấy Kiều Tịch Nhan liền rất thích, vốn tính đem con lớn của mình
thành đôi với cô, nhưng không nghĩ Vũ Văn Lạc phản ứng kịch liệt như
vậy. Cuối cùng chỉ phải đồng ý để cho anh cưới Kiều Bối Nhi, nhưng Lục
Mạn Nhã vẫn không thích Kiều Bối Nhi, bà vốn thấy Kiều Bối Nhi căn bản
không xứng với Vũ Văn Lạc. Nay Kiều Bối Nhi mất tích, biết Kiều Tịch
Nhan đối với con mình có ý như cũ, bà liền cố gắng tác hợp cho bọn họ,
chỉ cần bọn họ có cảm tình, đến lúc đó cho dù Kiều Bối Nhi trở lại, chỉ
cần ly hôn là được rồi.
Kiều Tịch Nhan cúp điện thoại, trong mắt tất cả đều là sự chắc chắn.
Có Lục Mạn Nhã chỉ dẫn, cô tin không bao lâu, Vũ Văn Lạc sẽ là của cô.
Nghĩ tới Lục Mạn Nhã nói sẽ mau chóng trong thời gian ngắn trở về đây
nhân tiện giúp cô, Kiều Tịch Nhan sắc mặt vui vẻ, Vũ Văn Lạc nói như thế nào cũng phải cho mẹ mình một chút mặt mũi chứ !
…
Xe tiến vào biệt thự, ngừng lại, lái xe xuống xe, cung kính muốn mở
cửa xe cho Tư Minh Dạ. Hạ Duy Y nhìn lái xe đi đến cạnh cửa, vội vàng
trốn trong lòng Tư Minh Dạ,“Dạ… Có người…”
“Ngu ngốc… Cậu ta không nhìn thấy… Thả lỏng !”
“Đúng nga…” Nhưng cô vẫn khẩn trương a, cô không muốn bị người ta nhìn thấy hết !
Tư Minh Dạ ôm cô xoay người, đem cô để trên lưng ghế dựa, thở gấp nói,“Ngu ngốc, thả lỏng một chút !”
Hạ Duy Y bất mãn đẩy anh,“Không cho phép bảo em ngu ngốc, anh buông ra, em không muốn, em muốn mặc quần áo !”
Lái xe nửa ngày cũng không thấy cửa xe mở ra, sửng sốt trong chốc
lát, tựa như nghĩ thông cái gì, trên mặt có chút xấu hổ, vội vàng xoay
người.
Tư Minh Dạ nhíu mày, đem hai chân cô càng mở ra, tiếp tục đong đưa
thắt lưng,“Ân… Không muốn… em muốn mặc quần áo…” Hạ Duy Y càng không
ngừng đánh trong ngực anh không chịu hợp tác, Tư Minh Dạ bất đắc dĩ bắt
tay cô,“Ngoan, cậu ta đã xoay người sang chỗ khác rồi !”
“Nhưng… Nhưng mà… Ngô…” Tư Minh Dạ trực tiếp ngăn chặn miệng cô, mút
vào dây dưa lưỡi mềm mại của cô, rất nhanh đong đưa thắt lưng, va chạm
mạnh mẽ vào mềm mại của cô, làm cô quên chuyện dư thừa này.
Cuối cùng lúc Hạ Duy Y bị Tư Minh Dạ ôm từ trong xe đi ra thấy lái xe sắc mặt mất tự nhiên, như đà điểu hướng trốn trong lòng Tư Minh Dạ, rầu rĩ nói,“Dạ là người xấu !”
“Ha ha…” Tư Minh Dạ nhìn người trốn trong lòng nhịn không được cười ra tiếng.
Thấy hai người đi xa, lái xe nhìn chiếc xe kia có chút không biết làm sao. Thật sự không thể trách cậu ngạc nhiên, bởi vì cậu là lái xe riêng của Tư Minh Dạ, chiếc xe này cũng có thể nói là xe riêng của Tư Minh
Dạ. Mà một khi bị Tư Minh Dạ xác định là của riêng, anh không thích
người khác chạm vào, chiếc xe này đừng nói phụ nữ, cho dù đàn ông, cũng
chỉ có Bùi Diệc ngồi vài lần mà thôi, đương nhiên Hạ Duy Y là một ngoại
lệ. Cho nên tình huống như vậy cậu là lần đầu tiên gặp, cậu biết Tư Minh Dạ thích sạch sẽ, nhưng nay anh ở trên xe kia gì gì, hẳn là sẽ không
đem xe đắt tiền này ném đi chứ ?
Tư Minh Dạ buồn cười đem người trong lòng kéo ra,“Không phải nói đói bụng sao?”
Hạ Duy Y nhìn đến khuôn mặt tươi cười của anh, hừ một tiếng, lại trốn vào trong lòng anh, tay nhỏ bé ngắt trên lưng anh. Tư Minh Dạ cưng
chiều vuốt mái tóc của cô, bất đắc dĩ nói,“Ngoan nào, nếu đói bị gầy anh sẽ không thích nga !”
“Hừ ! Không thích thì không thích !” Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi trên đùi anh, nhìn đồ ăn trên bàn, hai mắt
sáng lên.
Tư Minh Dạ chỉ cần nhìn ánh mắt của cô liền biết cô muốn ăn cái gì.
Hạ Duy Y hưởng thụ anh đút, hai má phình lên, bởi vì lúc nãy hoan ái,
trên mặt vẫn còn đỏ ửng, trong mắt cũng mang theo quyến rũ. Trong mắt Tư Minh Dạ so với đồ ăn trên bàn này còn ngon miệng hơn, nhưng biết cô
thật đói bụng nên chỉ thỉnh thoảng hôn một chút trên khuôn mặt nhỏ nhắn
của cô, cũng không có làm chuyện gì quá đáng.
…
Buổi sáng, tứ đại đường chủ liền tập hợp ở biệt thự, An Thụy hướng Tư Minh Dạ báo cáo chuyện gần đây, Đoạn Phi Ưng đã bị xử lý sạch nhưng
chuyện Ám Dạ không có thu hoạch lớn. Nay tổng bộ Ám Dạ không thể so với
lúc trước, canh phòng nghiêm ngặt không nói, sau khi trải qua Dạ đế một
lần nữa thiết lập các loại cơ quan cùng hệ thống phòng vệ, căn bản ngay
cả ruồi bọ cũng không thể vào, An Thụy có chút thất bại, đồng thời, lại
nhịn không được hưng phấn, hưng phấn vì gặp được đối thủ, cho nên anh
thề ắt phải phá tan phòng vệ của Ám Dạ !
Mặt khác còn có chuyện Hạ Duy Y chỉnh kẻ xấu Hứa Nhã Lệ, nhìn băng
ghi hình quán cà phê quay được, Bùi Diệc ở một bên cười ha ha.
An Thụy cùng Lam Tư đều khó nén kinh ngạc,“Chị dâu nhỏ thật sự lợi
hại !” Này không phải tiểu bạch thỏ ngây ngốc sao ? Rõ ràng chính là
tiểu ác ma nội tâm xấu xa !
Hết chương 43
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...