Edit : Phương Thiên Vũ
“Ngô…” Hạ Duy Y giật giật, chậm rãi mở mắt ra, mới phát hiện chính
mình ở trong xe, nhìn đến gương mặt lạnh lùng của Tư Minh Dạ, trong lòng cô ngược lại nhẹ nhàng thở ra.
Tư Minh Dạ thấy cô sắc mặt tái nhợt, bộ dáng lúc nào cũng có thể ngất xỉu, chán ghét nhíu nhíu mày, thật sự là ốm yếu !
Hạ Duy Y uất ức mà im miệng, cô thật sự khiến cho người ta chán ghét như vậy sao ? Cơ thể nhỏ nhắn dùng sức mà dịch chuyển về hướng cửa sổ, xoay người đưa lưng về phía anh, nếu anh chán ghét nhìn đến cô như vậy thì
cô cũng không để cho anh nhìn thấy cô. Người ta có lòng tốt thu lưu
mình, dù sao cũng không thể để cho người ta ở nhà cả ngày đối mặt người
đáng ghét a !
Thấy cô một bộ dáng giống như sợ bị anh ăn thịt, Tư Minh Dạ nhếch môi, cái gì cũng không nói, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Suốt dọc đường không nói gì, lái xe cũng đã sớm quen bầu không khí im lặng trong xe, mãi đến khi xe chạy tiến vào biệt thự, Tư Minh Dạ cũng
không chờ lái xe giúp anh mở cửa, tự mình mở cửa xe liền đi ra ngoài.
Hạ Duy Y nhìn bóng dáng của anh, cong miệng lên, suy nghĩ không rõ vì sao anh chán ghét cô như vậy.
“Tiểu thư, mời xuống xe !” Lái xe giúp cô mở cửa, cung kính nói.
“Cám ơn !” Hạ Duy Y xuống xe, chầm chậm mà đuổi theo Tư Minh Dạ, rõ ràng mà cách xa anh ba bước.
“Ông chủ…” Một người đàn ông bộ dáng vô cùng thanh tú cung kính đứng ở trước mặt Tư Minh Dạ, trên người tỏa ra khí chất ôn nhuận như ngọc
khiến cho người ta nhìn đến liền cảm thấy thoải mái.
Tư Minh Dạ chính là dừng một chút, mở miệng nói,“Cô ấy giao cho cậu !” Sau đó cũng không quay đầu lại đi về phía lầu.
Hạ Duy Y nhìn bóng dáng của anh biến mất, lại không đuổi theo sau nữa, cô biết anh nói chính là cô !
Nhìn Hạ Duy Y trong mắt không rời, Lãnh Dạ Bạch cũng theo tầm mắt của cô mà hướng nhìn lên lầu, sau đó thu hồi tầm mắt, có chút kinh ngạc
hỏi,“Cô không sợ anh ta ?”
Hạ Duy Y khó hiểu nhìn cậu, sợ anh ? Vì sao phải sợ anh ? “Anh ấy là
người tốt !” Tuy rằng anh nhìn qua rất lạnh lùng, hơn nữa giống như rất
chán ghét cô nhưng anh đồng ý thu lưu cô, không có ném cô ở lại bệnh
viện thì đó là người tốt !
Người tốt ?! Lãnh Dạ Bạch khóe miệng không ngừng run rẩy, ánh mắt
quái dị nhìn cô, giống như cô là người ngoài tinh, ông chủ là người tốt
?! Làm sao có thể ?
Lãnh Dạ Bạch thật cẩn thận hỏi,“Cô thật sự cảm thấy ông chủ là người tốt ?”
“Đúng vậy !” Hạ Duy Y gật gật đầu, kỳ quái nhìn cậu, trong mắt có chút nghi hoặc,“Có cái gì không đúng sao ?”
“Ha ha…” Cười gượng hai tiếng,“Không có !” Trong lòng lại oán thầm,
rất không đúng có được không ? Nói ông chủ là ác ma cậu không phản đối,
này người tốt… Thật sự có thể gắn trên người ông chủ sao ?
*****
“Uy, cô… Đem bữa sáng lên cho ông chủ đi !”
Hạ Duy Y bản năng tiếp nhận khay, nhìn nữ giúp việc kia hung dữ kia,
khó xử nói,“Nhưng mà… Tiểu Bạch nói, lầu hai là nơi của ông chủ, không
thể đi lên !”
Những nữ giúp việc trong biệt thự này phần lớn đều muốn leo lên
giường của Tư Minh Dạ, mặc dù trong lòng không tránh được sợ hãi, nhưng
cũng không thể chống lại thân phận phu nhân tổng tài tập đoàn Tuyệt Thế, huống chi sức quyến rũ của Tư Minh Dạ làm cho người ta khó có thể kháng cự, làm cho người ta vừa sợ hãi lại không nhịn được mà bị anh hấp dẫn.
Nhưng nữ giúp việc này lại thích Lãnh Dạ Bạch, bởi vì Hạ Duy Y là Tư
Minh Dạ tự mình giao cho Lãnh Dạ Bạch, cho nên Lãnh Dạ Bạch luôn chăm
sóc cho cô, bởi vậy nữ giúp việc này liền nhìn không vừa mắt, trong lòng luôn rõ ràng tìm Hạ Duy Y gây phiền phức !
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia của Hạ Duy Y, nữ giúp việc trong mắt chợt lóe tia ghen tị, chẳng qua là bộ dáng xinh đẹp một chút thôi,
đáng để Lãnh quản gia đối cô ta tốt như vậy sao ?
“Cô không mau đi, muốn để cho ông chủ chịu đói sao ? Nếu ông chủ tức
giận đều là lỗi của cô, đến lúc đó đừng mong đem trách nhiệm đổ lên trên người người khác!” Hừ ! Cô chỉ biết loại tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn này
khẳng định sẽ sợ ác ma kia, cô muốn cô ta biết kết quả dám đắc tội cô !
Hạ Duy Y nghe vậy, mày nhíu chặt, đúng a ! Không có người đem bữa
sáng cho anh, anh sẽ đói bụng ! Nghĩ nghĩ liền bưng khay chạy lên lầu.
Nữ giúp việc nhìn bóng dáng của cô, có chút kinh ngạc, cô ta cư nhiên dám đi lên? Sau đó lại lộ ra một nụ cười gian, tiểu bạch thỏ này chân
tay vụng về khẳng định sẽ chọc cho ông chủ phát hỏa, đến lúc đó còn có
trò hay để xem !
Kỳ thật Hạ Duy Y cũng không phải chân tay vụng về, chỉ là cô không
nhớ rõ mà thôi, thế nhưng mọi việc chỉ cần để cho cô nhìn qua một lần,
cô có thể làm được rất tốt.
Lãnh Dạ Bạch vừa nhận được tin mới truyền đến chuẩn bị lên lầu báo,
nhưng lại ở bên cầu thang nhìn thấy nữ giúp việc kia cười gian, nhíu
nhíu mày hỏi,“Chuyện gì?”
“A…” Nữ giúp việc kia đang đắm chìm trong mộng đẹp Hạ Duy Y bị đuổi
ra khỏi nhà thì đột nhiên nghe thanh âm như thế, sợ tới mức thét ra
tiếng chói tai, đảo mắt nhìn đến là người trong lòng của mình, trong
lòng vui vẻ, trên mặt liền treo lên nụ cười xinh đẹp nhất, yêu kiều
gọi,“Lãnh quản gia…”
Lãnh Dạ Bạch trong mắt chợt lóe qua tia không vui, “Cô rất rảnh ?”
Tuy rằng nữ giúp việc là người làm việc cho ông chủ nhưng ông chủ không
nuôi kẻ nhàn rỗi !
“Không… Không có… Tôi đi làm việc !” Nữ giúp việc lưu luyến nhìn anh một cái, sau đó mới xoay người rời đi.
Tuy rằng Lãnh Dạ Bạch nhìn qua ôn nhuận như ngọc, nhưng thủ đoạn của
anh cũng không phải ai cũng dám lĩnh giáo, có một ông chủ ác ma như thế
thì người dưới trướng có thể tốt ở chỗ nào ?
“Cốc cốc…” Hạ Duy Y gõ cửa nửa ngày cũng không thấy người ở bên trong có phản ứng, nhíu nhíu mày, lại đợi trong chốc lát, vẫn không thấy động tĩnh mới đưa tay mở, cửa phòng cũng không có khóa, Hạ Duy Y mở cửa ra,
trực tiếp đi vào.
Vừa đem khay đặt ở trên tủ đầu giường, xoay người liền thấy Tư Minh
Dạ từ phòng tắm đi ra, toàn thân chỉ quấn một cái khăn tắm ở bên hông,
một tay cầm khăn mặt lau những giọt nước trên mái tóc màu ngân lam, bọt
nước từ vòm ngực nhẵn trắng nõn chảy xuống dọc theo bụng rắn chắc rồi
chảy thẳng về nơi bị khăn tắm cản trở.
Thấy Hạ Duy Y, Tư Minh Dạ không vui nhíu nhíu mày, không gian riêng tư của anh luôn không thích người khác quấy nhiễu.
Hạ Duy Y thấy anh mất hứng, trong lòng có chút tủi thân, cúi đầu,“Tôi là đến đưa bữa sáng, bây giờ tôi liền đi !” Dứt lời, thật sự xoay người liền hướng đi ra ngoài, giống như hoàn toàn không phát hiện cảnh mê
người kia.
Nhìn bóng dáng cô rời đi, Tư Minh Dạ thản nhiên thu hồi tầm mắt, nghĩ về sau có nên để cho cô hầu hạ hay không, tuy rằng anh luôn chán ghét
loại tiểu bạch thỏ nhu nhược này nhưng so với loại phụ nữ vừa sợ anh lại vừa muốn lên giường của anh, anh có thể giảm rất nhiều phiền toái !
“Y Y…” Lãnh Dạ Bạch thấy Hạ Duy Y, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp.
Hạ Duy Y bĩu môi, rất không vui hỏi,“Tiểu Bạch, tôi làm cho người ta rất chán ghét sao ?”
Chán ghét ? Lãnh Dạ Bạch giương mắt nhìn về phía cửa phòng đóng chặt
kia, ông chủ làm cái gì ? Nhìn tâm tình cô suy sút, Lãnh Dạ Bạch đưa tay xoa mái tóc mềm mại của cô, an ủi nói,“Y Y là người đáng yêu như vậy,
làm sao có thể làm cho người ta chán ghét đây ?”
Hạ Duy Y hoài nghi nhìn anh một cái, tâm tình vẫn là rất buồn bực,“Thế vì sao mọi người đều chán ghét tôi ?”
Kỳ thật những người khác chán ghét cô, cô cũng không để ý nhưng Tư
Minh Dạ chán ghét cô lại làm cho cô cảm thấy có chút khó chịu, có lẽ
trường hợp như chú chim non đi, trong đầu cô trống rỗng, tỉnh lại mắt
thấy đầu tiên đó là Tư Minh Dạ, cho nên đối với anh luôn có một chút cảm tình lạ lẫm !
Hết chương 3.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...