Ác Ma Chi Sủng

Edit : Phương Thiên Vũ

Kiều Bối Nhi thở dài nói, “Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc. Dì kích động như vậy làm cái gì ?”

Lời này căn bản chính là làm mê hoặc mọi người. Đúng vậy ! Nếu không phải chột dạ, làm sao kích động như vậy ?

Kiều Bối Nhi sờ sờ bụng, dịu dàng dỗ nói, “Cục cưng trưởng thành nhất định không thể học những người xấu này, biết không ?” Người xấu là chỉ
ai ? Đương nhiên là người hư hư thực thực có quan hệ với hắc đạo.

Tư Minh Dạ ôm cô đứng dậy, liếc mắt nhìn Nam Cung Liệt. Nam Cung Liệt lắc đầu, bên ngoài tất cả bình thường, Hắc Diễm bang cũng không có phái nhiều người đến. Lần trước vây quét Hắc Diễm bang tuy rằng bảo vệ được
trụ sở nhưng người bị thương lại không ít, lần này chắc chắn không muốn
liều mạng để mất cả chì lẫn chài !

Kiều Bối Nhi mặt đầy ý cười nhìn về phía Kiều Tịch Nhan, “thật lòng” nói, “Chị, chúc chị được hạnh phúc !”

Diễn cũng xem xong rồi, đương nhiên nên rời đi. Kiều Bối Nhi vuốt
bụng nói thầm nói, “Cục cưng, con xem vừa rồi nguy hiểm như vậy, cho nên con sau khi ra đời nhất định không thể nhàn hạ !”

Ánh mắt Tư Minh Dạ lộ ra mỉm cười, bây giờ còn sớm, đừng nói cô ngay
lúc này suy nghĩ phải huấn luyện cục cưng trong bụng như thế nào chứ ?

Sau hôn lễ, Tuyệt Thế cũng không có cho tập đoàn Vũ Văn cơ hội tạm
nghỉ ngơi. Dựa vào tin đồn xấu Vũ Văn Lạc và hắc đạo có liên quan nên
bắt đầu cố gắng chèn ép tập đoàn Vũ Văn, Lục Vân bởi vì có quan hệ không nhỏ với Vũ Văn gia nên tạm thời nghỉ.


Điều buồn bực nhất phải kể tới Kiều Tịch Nhan. Vũ Văn Lạc tuy rằng
cưới cô nhưng cũng không muốn thấy cô, hơn nữa tập đoàn Vũ Văn gặp cảnh
khó khăn trước mắt, Vũ Văn Lạc bận rộn cô muốn gặp mặt cũng khó..

Lục Mạn Nhã lại rất cao hứng Kiều Tịch Nhan rốt cục thành con dâu của bà. Thường đến gặp cô, an ủi cô nhưng Kiều Tịch Nhan vẫn là rất buồn
bực. Cô muốn là Vũ Văn Lạc, một bà già thì có ích lợi gì cho cô ?

“Tịch Nhan, con đừng quá lo lắng, tập đoàn Vũ Văn cho đến bây giờ
sóng to gió lớn gì chưa từng trải qua. Lạc rất nhanh sẽ xử lý tốt !”

Kiều Tịch Nhan cười gật gật đầu, “Con tin tưởng Lạc !”

Lục Mạn Nhã đối với việc cô hiểu chuyện rất vừa lòng, “Mẹ đi xem đứa nhóc Cận kia đang làm cái gì !”

Kiều Tịch Nhan nhìn bà đi xa, sắc mặt trầm xuống. Cô kết hôn lại như
không kết hôn, đêm tân hôn Vũ Văn Lạc không để ý tới cô, sau lại ngay cả nhà cũng chưa từng về.

Một nữ giúp việc đi đến vườn hoa hỏi cơm trưa cần chuẩn bị như thế
nào. Kiều Tịch Nhan đang phiền lòng lập tức tức giận mắng, “Ha ha ăn !
Ăn cái gì mà ăn ? Cả ngày chỉ biết ăn, có gì khác với heo đâu.”

Nữ giúp việc rất ủy khuất, nước mắt lăn lăn cẩn thận nói, “Nhưng… mỗi bữa cơm lúc lão phu nhân cần ăn cái gì không phải đều là thiếu phu nhân cô quyết định sao ? Thiếu phu nhân có vẻ hiểu khẩu vị của lão phu nhân a !” Thật là xui xẻo, sớm biết vậy cô thà rằng ở phòng bếp giúp đỡ cũng

không muốn đến chọc phải hổ cái này.

Kiều Tịch Nhan tức giận, “Hiện tại chồng tôi cũng không để ý tôi, tôi nào có tâm trạng đi để ý bà già chết tiệt kia muốn ăn cái gì chứ ?”

Nữ giúp việc kia trợn to mắt, có chút hoảng sợ nhìn phía sau cô, ngập ngừng kêu lên, “Lão… Lão phu nhân.”

Kiều Tịch Nhan cứng đờ, chậm rãi quay đầu liền thấy Vũ Văn Cận đỡ Lục Mạn Nhã đứng ở phía sau cô cách đó không xa. Kiều Tịch Nhan kéo kéo
khóe miệng, “Mẹ…”

Trong lòng Kiều Tịch Nhan phát khổ, sớm biết vậy nhịn một chút thì
tốt rồi. Vũ Văn Lạc vốn là không muốn thấy cô, bây giờ ngay cả chỗ dựa
của mình cô cũng đắc tội, cuộc sống sau này cô phải như thế nào a ?

Lục Mạn Nhã tức giận đến cả người phát run, “Hừ ! Ai là mẹ cô ? Bà
già chết tiệt tôi đây không đảm đương nổi !” Lục Mạn Nhã ngực không
ngừng phập phồng, không nghĩ tới con dâu mình mọi cách thỏa mãn cư nhiên là bộ dáng như thế, mình ở trong lòng cô ta chính là một bà già chết
tiệt, bà đây là tạo nghiệt gì a ! Nghĩ tất cả biện pháp làm cho cô ta gả cho con mình, kết quả là người ta ngay cả một chút cảm kích cũng không
có !

Vũ Văn Cận đưa tay vuốt lưng của Lục Mạn Nhã. Kiều Tịch Nhan vốn
không phải là người phụ nữ hiền lương thục đức gì, này ngay từ đầu cậu
đã biết. Lúc biết Vũ Văn Lạc muốn kết hôn với Kiều Tịch Nhan, cậu có

phản đối nhưng Lục Mạn Nhã một mực chắc chắn Kiều Tịch Nhan là con dâu
tốt nhất. Hơn nữa ngay cả Vũ Văn Lạc cũng nói nhất định phải cưới cô ta, cậu cũng không thể nói gì hơn. Chỉ là trong lòng có chút bất bình thay
Kiều Bối Nhi.

Mẹ của cậu có tính cách như thế nào, cậu làm sao có thể không rõ ?
Lục Mạn Nhã không thích Kiều Bối Nhi như vậy, nói vậy lúc trước không ít chọc tức cô. Mà Kiều Bối Nhi đều nhịn xuống, nhưng lại không ai phát
hiện ra điểm tốt của cô !

Trong lòng cậu đều ủng hộ Kiều Bối Nhi không cần trở lại bên cạnh Vũ
Văn Lạc, cậu nhìn ra Tư Minh Dạ đối với cô rất tốt. Về phần chính cậu,
chỉ có thể nói cùng cô có duyên nhưng không có phận, nếu cưỡng cầu không được như vậy thì chỉ cần nhìn cô hạnh phúc là tốt rồi !

“Mẹ… Con… Con không phải cố ý…”

Lục Mạn Nhã đưa tay đấm ngực. Có thể thấy được tức giận có bao nhiêu
nghiêm trọng, “Cận, chúng ta về nhà !” Người ta vốn là không muốn thấy
bà, bà còn tốt bụng với người ta như vậy làm cái gì ?

Nhìn Vũ Văn Cận và Lục Mạn Nhã đi xa, Kiều Tịch Nhan vô lực ngã nằm trên ghế. Cô đây là kết cái gì hôn a ?

Bỗng nhiên ngồi thẳng người. Không được ! Cô thật vất vả mới trở
thành phu nhân Vũ Văn, không thể cứ tiếp tục như vậy, cô phải đi tìm Vũ
Văn Lạc !

Kiều Tịch Nhan trang điểm xinh đẹp đi vào tập đoàn Vũ Văn, mọi người
đều biết cô hiện tại là phu nhân Vũ Văn cho nên không ai ngăn cản cô,
Kiều Tịch Nhan trực tiếp đi vào văn phòng của Vũ Văn Lạc.


“Lạc, tôi đã sớm khuyên cậu !” Vân Thiên nhìn bộ dáng Vũ Văn Lạc mỏi mệt, bất đắc dĩ nói.

Vũ Văn Lạc hừ lạnh một tiếng, “Tư Minh Dạ không nhất định sẽ thắng!”

Vân Thiên lắc đầu nói, “Lạc, Kiều Bối Nhi đối với cậu mà nói thật sự
quan trọng như vậy sao ? Hay là cậu chỉ là không cam lòng ? Tư Minh Dạ
không phải người bình thường, hơn nữa anh ta vì Kiều Bối Nhi chuyện gì
cũng làm được !” Có lẽ là vì liên quan đến tồn vong của Vân Môn nên Vân
Thiên đối với Tư Minh Dạ và Kiều Bối Nhi đặc biệt chú ý.

Kiều Tịch Nhan thực không khéo nghe được hai người nói chuyện, hai
tay nắm chặt, trong mắt đều là âm ngoan, lại là Kiều Bối Nhi ! Thật
không biết Kiều Bối Nhi lấy đâu ra bản lãnh cao như vậy, cô tìm tới Vân
Môn ám sát Kiều Bối Nhi lại trực tiếp bị từ chối, sau đó mất sức chín
trâu hai hổ mới liên lạc được Ám Dạ, thậm chí không tiếc năm trăm vạn
tìm người động thủ nhưng cũng không có tin tức. Bây giờ lại là vì nó, vì sao Kiều Bối Nhi lại là âm hồn không tan chứ ?

Cô cũng không biết lúc này ngồi ở bên trong Vân Thiên chính là môn
chủ Vân Môn. Đứng trong chốc lát, Kiều Tịch Nhan cũng không định đi vào
mà trực tiếp xoay người rời đi, cô cũng không tin không hạ được một Kiều Bối Nhi !

Còn Tuyệt Thế tập đoàn, lúc này Kiều Nghị chính là thật cẩn thận nhìn Bùi Diệc trước mặt, “Bùi phó tổng, Tư tổng đồng ý với tôi, chỉ cần tôi
đem Tịch Nhan gả cho Vũ Văn tổng tài thì anh ta sẽ bảo đảm Kiều thị
không việc gì !” Tuy rằng hiện tại việc Vũ Văn Lạc sứt đầu mẻ trán không có thừa lực đối phó Kiều thị nhưng Tuyệt Thế lại hình như cũng không có ý cứu lại Kiều thị, thậm chí ông cảm thấy Tuyệt Thế đã chuẩn bị cho ông một đòn cuối cùng, làm cho ông vĩnh viễn không thể trở mình.

Hết chương 116


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui