Edit : Phương Thiên Vũ
“Tỉnh ?”
Nam Cung Liệt mở mắt ra dần dần thích ứng với ánh sáng, thấy rõ người đứng ở bên giường, “Là cô !”
Vân Phong Khinh cười nhạt nói, “Xem như anh vận khí tốt !” Nếu không
phải đúng lúc gặp phải cô, anh ta đã sớm chết không toàn thây !
“Cám ơn ! Tôi hôn mê bao lâu rồi ?”
“Ba ngày !”
“Ba ngày !” Nam Cung Liệt sợ hãi kêu lên. Mọi người sẽ không nghĩ anh đã chết chứ ?
Như biết anh suy nghĩ cái gì, Vân Phong Khinh mở miệng nói, “Mọi
người đều biết sát thủ đường chủ U Minh Điện đã chết, Hắc Diễm bang bị U Minh Điện vây đánh tổn thất nặng nề nhưng trên thực tế trụ sở vẫn chưa
bị tiêu diệt.”
Anh thật sự “đã chết” a ! Nam Cung Liệt có chút lo lắng hỏi, “Bùi Diệc đâu ?”
“Mất tích !”
“Cái gì ?” Nam Cung Liệt kích động kéo đến miệng vết thương trên người. Đau đến nhe răng cắn môi.
Vân Phong Khinh thản nhiên nói, “Này chỉ là tin đồn mới nhất mà thôi, sự thật như thế nào tôi cũng không rõ.” Cô hiện tại không có tinh lực
đi điều tra chuyện này, vốn là muốn thông báo cho người U Minh Điện
nhưng sau khi suy nghĩ, vẫn là từ bỏ. Hiện tại U Minh Điện và cô có liên quan không phải chuyện tốt gì, hơn nữa nghe nói Bối Nhi mang thai, như
vậy lại càng không đem nguy hiểm đến cho bọn họ.
“Tôi muốn trở về !”
Vân Phong Khinh cũng không có giữ anh lại, tuy Nam Cung Liệt thương
thế rất nặng nhưng cô cũng không quan tâm, thuận tay cứu anh cũng bởi vì anh có liên quan với Kiều Bối Nhi mà thôi. Vân Phong Khinh lấy ra một
hoa tai kim cương đưa cho anh, “Nói với Bối Nhi tôi muốn làm mẹ nuôi đứa nhỏ, đây là quà cho đứa nhỏ !” Nhắc tới Kiều Bối Nhi, ý cười trong mắt
Vân Phong Khinh sâu thêm một ít, đó là bạn duy nhất của cô !
“Người tới !” Vân Phong Khinh nhìn về phía Nam Cung Liệt nói, “Nơi
này không ai dẫn đường là không ra được, anh đi theo cậu ta đi !”
Nam Cung Liệt đi không bao lâu thì một nam tử tuấn mỹ đi đến, “Phong Khinh, Trưởng lão hội tìm em.”
Vân Phong Khinh cười nhạt, “Đi thôi !”
Lạc Cẩn đưa tay muốn ôm cô lại bị Vân Phong Khinh không dấu vết đẩy ra, ánh mắt trầm trầm đuổi theo bước chân của cô.
*****
“Liệt !” Lãnh Dạ Bạch thấy Nam Cung Liệt đột nhiên xuất hiện không khỏi kinh hô ra tiếng.
An Thụy thấy Nam Cung Liệt cũng không khỏi nhẹ nhàng thở ra, cười
nói, “Biết cậu sẽ không dễ dàng nghỉ chơi như vậy!” Hoàn toàn đã quên
lúc trước anh cũng nghĩ đến Nam Cung Liệt thật sự đã chết, nếu không lúc bao vây tiêu diệt Hắc Diễm bang, mọi người vì sao lại liều mạng như vậy ?
Nam Cung Liệt hỏi thẳng, “Bùi Diệc đâu ?”
Lãnh Dạ Bạch nhíu mày nói, “Sau khi truyền ra tin tức cậu gặp chuyện
không may, Diệc liền biết mất, vẫn chưa có tìm được. Cậu có biết cậu ta ở đâu không ?”
Nam Cung Liệt nhíu mày nghĩ nghĩ, xoay người liền đi ra ngoài.
*****
“Diệc… Anh đừng uống nữa…” Mạc Mạc đưa tay muốn cướp đi rượu trên tay Bùi Diệc.
Bùi Diệc lắc lắc tránh thoát, còn đắc ý cười nói, “Liệt, thân thủ của cậu càng ngày càng kém !”
Mạc Mạc trong lòng đau xót, thì thào hỏi, “Anh thương anh ấy như vậy sao ?”
Mắt thấy Bùi Diệc lại muốn rót rượu, Mạc Mạc một phen giữ chặt anh,
“Diệc… Anh đừng uống nữa. Nam Cung Liệt đã chết rồi, cho dù anh say chết anh ấy cũng sẽ không sống lại đâu !”
Bùi Diệc đẩy tay cô ra, vẻ mặt không vui nhìn cô, “Liệt sẽ không
chết, chờ tôi say cậu ta sẽ đem tôi về… Cậu ấy đã đồng ý với tôi…”
“Diệc…” Mạc Mạc nhịn không được rơi nước mắt, bọn họ thật sự không có khả năng sao ? Không, Nam Cung Liệt đã chết, Diệc rất nhanh sẽ quên anh ta ! “Anh đừng như vậy, Nam Cung Liệt cũng không muốn hi vọng anh thế
này.”
“Ha ha… Cô gạt tôi… nếu Liệt không muốn nhìn thấy cái dạng này của tôi đã sớm đánh tôi…”
Mạc Mạc nhìn Bùi Diệc uống một ly tiếp một ly nhưng không có biện
pháp, Lam Tư và Phạm Bảo Nhi cũng không biết đi nơi nào, “Diệc…” Mạc Mạc đưa tay ôm lấy anh, “Xin anh, đừng uống nữa, anh sẽ chết đó !”
Bùi Diệc giống như căn bản không có nghe thấy. Đột nhiên có một người đàn ông ngồi xuống đối diện bọn họ, hắc hắc cười nói, “Tiểu cô nương,
tôi khuyên cô vẫn là bỏ đi ! Tới nơi này đều là thích đàn ông, hắn sẽ
không thích cô đâu. Nếu không cô theo tôi đi, tuy rằng tôi cũng thích
đàn ông hơn nhưng phụ nữ nhân cũng có thể chấp nhận !”
“Anh…” Mạc Mạc giận đỏ mặt, nhìn về phía Bùi Diệc thì thấy Bùi Diệc
một chút phản ứng cũng không có, chỉ lo uống rượu, trong lòng có chút ủy khuất, hốc mắt cũng không đỏ lên.
“Chậc chậc…” Người đàn ông kia dứt khoát ngồi xuống bên cạnh cô, đưa
tay nâng cằm cô lên trêu đùa. “Bộ dáng này lại có vài phần khiến người
ta thương yêu !”
“Ba”, Mạc Mạc tức giận, giương tay liền cho hắn một cái tát.
Người đàn ông kia đưa tay sờ mặt bị đánh, vẻ mặt rất khủng bố, “Mẹ
nó, con đàn bà chết tiệt. Ông đây coi trọng mày là phúc của mày, mày cư
nhiên dám đánh ông !”
Mạc Mạc bị dọa, không nghĩ tới người đàn ông này khủng bố như vậy nên liền đưa tay kéo Bùi Diệc, “Diệc…”
Bùi Diệc vốn uống say khướt, bị cô lôi kéo nên chén rượu sao cũng không đưa đến bên miệng, phiền chán quát, “Cút ngay !”
Nhưng người đàn ông kia hiển nhiên hiểu lầm, cho rằng Bùi Diệc rống
hắn nên lập tức lấy súng ra, “Mày cư nhiên dám kêu ông cút ! Ông giải
quyết mày trước lại cùng con đàn bà này chơi đùa !”
Mạc Mạc rốt cục biết mình chọc tới người không nên dây vào, người này căn bản chính là lưu manh, khó trách tính tình nóng nảy như vậy !
Nhìn Bùi Diệc bị súng chỉ vào lại một chút phản ứng cũng không có, Mạc Mạc lại sợ hãi, “Diệc…”
Bùi Diệc chỉ là ngây ngốc nhìn họng súng tối om kia, đột nhiên quay
đầu nhìn về phía Mạc Mạc hỏi, “Có phải chết thì có thể gặp Liệt không ?” Anh bây giờ cũng biết tâm trạng lúc trước của lão đại, không muốn phản
kháng cũng không muốn đánh trả. Vì sao muốn phản kháng chứ ? Nếu chết
thì thật tốt a !
Mạc Mạc biến sắc, “Diệc, anh nói cái gì ? Anh điên rồi !”
Bùi Diệc không chút để ý tới cô, vừa ngăn tay cô vừa lảo đảo đứng lên đi về phía người đàn ông kia.
“Mày làm cái gì ?” Người đàn ông kia thấy anh đi tới thì vẻ mặt không khỏi đề phòng.
Hết chương 108
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...