Ác Ma Chi Sủng

Edit : Phương Thiên Vũ

“Diệc…”

Bùi Diệc nhìn cô một cái, thở dài nói, “Mạc Mạc, đừng đến tìm anh nữa, có liên quan đến anh chỉ khiến em gặp nguy hiểm.”

Mạc Mạc cười khổ nói, “Vậy lúc trước vì sao anh phải đến trêu chọc em ?”

Bùi Diệc trầm mặc không nói, lúc trước anh thật sự không nên đi trêu
chọc cô. Mạc Mạc nhìn anh thì thào nói, “Anh đã nói sẽ dùng sinh mệnh
bảo vệ em !” [Vũ: biết chữ muộn viết thế nào k hả trờiiiiiiiiiiii]

“Bây giờ không còn giống !” Bây giờ đã có Nam Cung Liệt, anh sẽ không vì người khác mà dễ dàng vứt bỏ tánh mệnh của mình. Huống chi bọn họ đã không còn liên quan gì rồi !

Mạc Mạc ngang ngược nói, “Em sẽ không buông tay !”

Bùi Diệc nhíu mày, “Mạc Mạc, em có thể chịu được anh giết người sao ? Nếu cần thiết, cho dù là trẻ con mới sinh ra anh cũng có thể xuống tay, em có thể chịu được không ?”

Sắc mặt Mạc Mạc tái nhợt nhìn anh, “Anh có thể không cần giết người nữa không ?”

“Không có khả năng !”

Mạc Mạc cười khổ nói, “Anh là muốn cho em hết hi vọng sao ?” Đây là mục đích của anh sao ?

Bùi Diệc không chút che giấu bật ra một chữ, “Đúng !”

“Bởi vì Nam Cung Liệt ? Anh ta là đàn ông, anh thích phụ nữ !” Bùi
Diệc phong lưu như vậy nhưng chưa bao giờ biểu hiện có quan hệ ám muội
gì với đàn ông, vì sao bây giờ lại đến với Nam Cung Liệt ?

Nam Cung Liệt ngay từ đầu không thích cô có phải đã sớm có cảm tình
đặc biệt với Bùi Diệc hay không ? Cho nên mới thừa cơ mà vào sao ?

Bùi Diệc nhíu mày nói, “Anh biết !” Nhưng thì tính sao ?


“Anh… thương anh ta bao nhiêu ?” Trong lòng Mạc Mạc đau khổ, có lẽ cô cũng không tìm được người nào đối xử tốt với cô hơn so với Bùi Diệc,
nhưng bây giờ Bùi Diệc cũng không muốn đối xử tốt với cô nữa, tất cả anh đều cho một người khác, mà người này lại là một người đàn ông !

Ánh mắt Bùi Diệc lộ ra mỉm cười, “Không biết.” Nghĩ đến lần giao dịch này lại nhịn không được nhíu mày. Tuy việc này bọn họ đã trải qua rất
nhiều nhưng lúc này anh lại nhịn không được lo lắng.

Mạc Mạc trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên nói, “Em đi trước !” Bùi
Diệc cũng không nói thêm cái gì, Mạc Mạc buông tay như vậy đối với ai
cũng tốt !

*****

“Kia không phải Vũ Văn tổng tài sao ?”

“Đúng rồi, tập đoàn Vũ Văn cùng tập đoàn Tuyệt Thế không phải quan hệ hợp tác sao ? Bây giờ Tư Minh Dạ truyền ra chuyện như vậy, có phải anh
ta đến hủy bỏ hợp đồng không ?”

“Anh ta có lẽ biết một chút tin tức cũng không chừng !”

Một đám phóng viên rất nhanh vây quanh Vũ Văn Lạc, “Tổng tài Vũ Văn,
xin hỏi anh có biết tin đồn Tư tổng chính là đầu lĩnh hắc đạo, điện chủ U Minh Điện là thật hay không ?”

“Tư tổng thật sự đối với xí nghiệp tập đoàn Kiền Vũ của cha mình đuổi tận giết tuyệt sao ?”

“Nghe nói Tư tổng vung đao đoạt yêu, dựa vào quan hệ hợp tác tiến vào Vũ Văn gia, ỷ vào thế lực hắc đạo cướp đi Vũ Văn phu nhân là thật sao
?”

Vũ Văn Lạc nhìn một đám phóng viên, vẻ đen tối trong mắt không rõ, mở miệng nói, “Tư tổng có phải đầu lĩnh hắc đạo hay không tôi không biết,
Tư tổng có phải đã xuống tay với tập đoàn Kiền Vũ hay không tin chắc
trong lòng mọi người đều rõ ràng, không cần tôi nói thêm nữa. Về phần
Bối Nhi, cô ấy vĩnh viễn là vợ của tôi !”

Mạc Mạc nhìn một màn này, trong lòng có chút hiểu được. Hóa ra Tư
Minh Dạ là đầu lĩnh hắc đạo, khó trách Bùi Diệc lại tùy tiện liền giết

người. Có lẽ không có cái U Minh Điện gì kia thì Bùi Diệc sẽ không cần
tiếp tục giết người nữa.

Vũ Văn Lạc nói xong một đoạn kia liền bảo bảo vệ bên cạnh ngăn cản
phóng viên, bước vào thang máy. Bình thường anh ra ngoài không mang theo bảo vệ, anh cũng có chút võ phòng thân nhưng lúc này cũng không biết là anh kiêng kị thân phận của Tư Minh Dạ hay đã đoán trước sẽ có một đám
phóng viên, cư nhiên dẫn theo hơn mười bảo vệ.

Những thứ này chỉ là một cảnh cáo với Tư Minh Dạ mà thôi, có những
lời đồn xấu này danh dự Tuyệt Thế ắt sẽ bị ảnh hưởng. Nhưng muốn đánh đổ Tuyệt Thế cũng không phải một chút tin tức xấu liền có thể.

Lam Tư nhìn Vũ Văn Lạc phô trương, ánh mắt lạnh lùng, những người đó
căn bản không phải bảo vệ, vừa thấy chính là người hắc đạo. Xem ra Bùi
Diệc đoán không sai, Vũ Văn Lạc thật sự cùng Hắc Diễm bang chung một
thuyền.

Nhìn đám người hung thần ác sát kia, vẻ mặt Lam Tư vẫn như cũ không
chút thay đổi. Người thật sự hung ác sẽ không lộ ra vẻ mặt hung ác như
vậy. Chậm rãi đi đến cửa phòng nghỉ, nhẹ gõ cửa, “Lão đại, tổng tài Vũ
Văn đến rồi !”

Sau đó cũng không để ý bên trong có phản ứng hay không, tiếp tục ngồi trở lại trên sô pha, bộ dáng như chuyện không liên quan mình.

Ánh mắt Vũ Văn Lạc nhìn anh càng thêm sâu, thủ hạ của Tư Minh Dạ đều là người như vậy, quả thật không đơn giản.

Đợi hơn nữa ngày trong phòng nghỉ đều không có phản ứng. Vũ Văn Lạc
cũng không vội, kiên nhẫn chờ nhưng có người cũng không bình tĩnh, “Giá
của điện chủ U Minh Điện quả nhiên không nhỏ !”

Mở miệng là một trong những người bảo vệ. Nhìn dáng vẻ của hắn có lẽ
địa vị cao hơn so với những người khác. Hẳn là thủ lĩnh của nhóm người
kia.

Lam Tư lạnh lùng nói, “Vốn nghĩ rằng Tức Mặc Diễm cũng coi như thông

minh, không nghĩ tới cũng là một tên ngu xuẩn !” Tức Mặc Diễm là bang
chủ của Hắc Diễm bang, vốn Hắc Diễm bang rất an phận, chưa bao giờ đoạt
địa bàn với U Minh Điện, cũng chưa từng làm hại người của U Minh Điện
nhưng không nghĩ tới lại bị Đoạn Phi Ưng lợi dụng. Cũng chứng minh Tức
Mặc Diễm vốn là người có dã tâm, nếu không sao có thể bị lợi dụng ?

“Ngươi…” Người nọ rõ ràng cũng chỉ là một nhân vật nhỏ, Lam Tư nói một câu liền làm cho hắn thiếu kiên nhẫn.

Lam Tư thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, âm thanh lạnh lùng nói, “Vũ Văn
tổng tài thoải mái mời một đám người vô dụng như vậy làm bảo tiêu, thật
sự là lãng phí tiền. Có lẽ Hắc Diễm bang thật đúng là không có đem an
nguy của anh để vào mắt !” Cho nên mới phái một đám phế vật tới.

Vẻ mặt Vũ Văn Lạc bình tĩnh nói, “Lam viện trưởng đây là muốn châm
ngòi ly gián ?” Tuy không biết Lam Tư ở U Minh Điện thân phận ra sao
nhưng thân phận viện trưởng bệnh viện Lam thị cũng là bí mật.

Lam Tư thản nhiên nói, “Tôi chỉ là ăn ngay nói thật !” Nói chuyện
đồng thời đã rút súng giải quyết tên ồn ào nhất, lấy hành động thực tế
chứng minh tính chân thật trong lời nói của anh.

Vũ Văn Lạc hai tay căng thẳng. Rõ ràng không thích ứng với tình huống hắc đạo bất cứ lúc nào cũng có người chết. Những người khác thấy thủ
lĩnh của mình bị giết, tập thể rút súng chỉ vào Lam Tư nhưng Lam Tư hình như vốn không đem đàn nhân vật nhỏ này để vào mắt.

Lúc này cửa phòng nghỉ cuối cùng cũng mở ra. Tư Minh Dạ nhìn người bị Lam Tư giải quyết thì nhíu mày, vội vàng ôm Kiều Bối Nhi vào trong
lòng. Những người khác nhìn thấy thì không cảm thấy quá mức kỳ quái, dù
sao một cô gái thấy trường hợp đổ máu như vậy khẳng định sẽ sợ tới mức
thét chói tai. Chỉ có Lam Tư biết, Tư Minh Dạ là sợ Kiều Bối Nhi ngửi
được mùi máu tươi sẽ nôn.

Bảo người thu dọn văn phòng sạch sẽ, Tư Minh Dạ mới ôm Kiều Bối Nhi
ngồi lên sô pha, những người khác đều không để ý. Vũ Văn Lạc lại sâu sắc cảm thấy Tư Minh Dạ thật sự không dễ chọc !

Đây là hắc đạo ! Giết người chẳng qua như cơm bữa, ai cũng không cảm
thấy không ổn. Nhưng anh lại có chút không chấp nhận được. Nếu Tư Minh
Dạ muốn, có phải cũng có thể bất cứ lúc nào muốn mạng của anh hay không ?

Vũ Văn Lạc trong lòng cười khổ. Trên thương trường anh có thể hô mưa
gọi gió, cho dù Tuyệt Thế không thua tập đoàn Vũ Văn anh cũng có thể
buông tay đánh cược. Nhưng còn hắc đạo ?


Anh cho tới bây giờ cũng không phải là người sẽ nương tay. Trên
thương trường chuyện đuổi tận giết tuyệt làm không ít, nhưng đều là giết người không thấy máu. Người bị anh làm cho cùng đường cuối cùng như thế nào anh cũng không quan tâm, giống như trường hợp máu chảy đầm đìa, anh chưa từng trải qua.

Tư Minh Dạ thản nhiên nhìn cậu ta một cái, thấy cậu ta không mở miệng cũng không sốt ruột. Vũ Văn Lạc vì sao muốn gặp anh trong lòng anh cũng đã biết.

Nhìn bộ dáng Kiều Bối Nhi không ngừng đánh ngáp, mí mắt nặng nề không mở lên được, Tư Minh Dạ dịu dàng nói, “Bé cưng, anh ôm em lên giường
ngủ được không ?”

Kiều Bối Nhi lắc lắc đầu, đưa tay ôm thắt lưng Tư Minh Dạ, cô không muốn ngủ một mình.

Vũ Văn Lạc phục hồi tinh thần lại, nhìn bộ dáng hai người thân mật thì sắc mặt trầm xuống, “Bối Nhi, em cư nhiên phản bội anh !”

Kiều Bối Nhi cọ cọ ở trước ngực Tư Minh Dạ, ý thức còn có chút tỉnh
táo nhưng mí mắt thật sự không mở lên được. Lại ngáp một cái, mơ mơ màng màng nói, “Anh không phải cũng cùng Kiều Tịch Nhan lên giường sao ?”
Nói cái gì phản bội ? Chính mình cũng không phải như vậy sao ? Huống hồ
từ lúc cô rời đi thì giữa bọn họ không có quan hệ gì, nói phản bội cái
gì ?

Vũ Văn Lạc biến sắc, “Anh là bị hạ thuốc mới có thể…”

Kiều Bối Nhi đã không còn tinh lực tiếp tục để ý tới anh ta, tựa vào trước ngực Tư Minh Dạ ngủ.

Tư Minh Dạ tựa vào sô pha để cho Kiều Bối Nhi có thể ngủ thoải mái một chút. Con ngươi u lam nhìn về phía Vũ Văn Lạc, “Nói đi !”

Vũ Văn Lạc nhìn Kiều Bối Nhi tựa vào trước ngực Tư Minh Dạ giống như
con mèo nhỏ nghe lời, trong lòng thực không thể chấp nhận. Âm thanh lạnh lùng nói, “Bối Nhi là vợ của tôi. Nếu Tư tổng nhất định không chịu
buông tay vậy tôi sẽ không tiếc tất cả mà hủy đi Tuyệt Thế !”

Tư Minh Dạ cúi đầu nhìn Kiều Bối Nhi không nói gì, Vũ Văn Lạc nghĩ
rằng anh đang nghiêm túc suy nghĩ lợi hại, trong lòng dâng lên một tia
hy vọng. Nếu có thể anh đương nhiên không hy vọng cùng Tư Minh Dạ liều
một sống một chết.

Một lát sau, Tư Minh Dạ mới ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh ta một cái,
thản nhiên hỏi, “Cậu cảm thấy một Tuyệt Thế có thể đánh đồng với cô ấy
sao ?”

Hết chương 105


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui