Edit : Phương Thiên Vũ
“Mang thai ?” Nam Cung Liệt trừng mắt nhìn thẳng bụng Kiều Bối Nhi, chuyện khi nào vậy ?
Tư Minh Dạ ôm Kiều Bối Nhi ngồi xuống, trực tiếp nhìn về phía Lam Tư “Kiểm tra !”
Lam Tư rất là tự giác, anh sớm đã có chuẩn bị tâm lý. Những ngày tiếp theo anh nhất định sẽ vây quanh chị dâu nhỏ.
“Chị dâu nhỏ, nếm thử cháo em làm, cam đoan chị sẽ không nôn đâu !”
Phạm Bảo Nhi từ phòng bếp bưng ra một chén cháo, mắt đầy chờ mong nhìn
Kiều Bối Nhi, cô chính là nghiên cứu cả đêm đấy !
Nam Cung Liệt thấy Phạm Bảo Nhi cũng không kinh ngạc vì nơi nào có
Lam Tư thì nhất định sẽ có Phạm Bảo Nhi. Xem ra chị dâu nhỏ là không thể giúp anh rồi. Quên đi, anh vẫn là đi đào giun thôi !
Kiều Bối Nhi thật sự không nôn mà ăn rất thoải mái. Bây giờ Tư Minh
Dạ đương nhiên không có tâm tình đi để ý tới chuyện khác, Ám Dạ có Diệp
Hạm cùng Tân Vũ ở đấy, không có chuyện lớn gì nhưng anh vẫn bảo Lãnh Dạ
Bạch chú ý một chút. Về phần U Minh Điện thì dứt khoát ném cho An Thụy,
vì Nam Cung Liệt mới trở về tổng bộ mệt nhọc vài ngày cho nên tạm thời
bỏ qua cho cậu ta, chỉ cần đưa cậu ta chuyện thuộc bổn phận xử lý tốt là được rồi. Mà Tuyệt Thế sớm đã hoàn toàn quăng cho Bùi Diệc, không cần
anh quan tâm, nhiệm vụ duy nhất bây giờ của anh chính là bên cạnh Kiều
Bối Nhi.
Vân Thiên mới trở lại Vân Môn lại nhận được điện thoại của Vũ Văn Lạc.
“Thiên, giúp tôi điều tra Tư Minh Dạ, càng chi tiết càng tốt !”
Vân Thiên nhịn không được nhíu mày, “Lạc, cậu vẫn là buông tay đi ! Tư Minh Dạ không phải người có thể tùy ý trêu chọc !”
“Như thế nào ? Cậu không muốn giúp ?” Vũ Văn Lạc vốn là người kiêu
ngạo, chịu thiệt trong tay Tư Minh Dạ nên trong lòng vốn đang buồn bực
mà bây giờ ngay cả anh em của mình cũng cảm thấy anh không sánh bằng Tư
Minh Dạ, trong lòng anh lại càng bực bội !
Vân Thiên thở dài, “Lạc, bây giờ Vân Môn đã không còn như lúc trước,
tôi không muốn nó bị hủy trong tay tôi !” Hai người kia không phải hắn
có thể trêu chọc, cho dù là Vân Môn trước đây cũng không có khả năng
chống lại với bọn họ. Hơn nữa Lạc có từng nghĩ tới cậu ta và Tư Minh Dạ
trở mặt, Bùi Diệc sẽ rất thảm ? Lòng trung thành của Bùi Diệc đối với Tư Minh Dạ anh rất rõ, nếu Lạc cố ý chống đối với Tư Minh Dạ thì chỉ sợ
cậu ta sẽ mất đi người anh em này.
“Tôi hiểu !”
Vân Thiên nhíu mày nhìn bị điện thoại bị tắt, Lạc xem ra là chưa từ bỏ ý định, cậu ta vốn không biết Tư Minh Dạ đáng sợ thế nào.
*****
Nam Cung Liệt ngồi xổm trong vườn hoa, tay cầm xẻng, do dự một chút
rồi nhìn về phía chú chó ngao tàng tuyết trắng ở một bên, “King, mày nói tao có nên đào không ?”
King đương nhiên không có khả năng trả lời vấn đề của anh. Vẻ mặt Nam Cung Liệt rối rắm, anh đường đường là đường chủ U Minh Điện mà lại đi
sợ giun, quả thực có chút không thể nào nói nổi. Nhưng anh cũng đã sợ
nhiều năm như vậy, muốn anh đột nhiên không sợ thật đúng là không có khả năng.
Đột nhiên di động vang lên, Nam Cung Liệt quăng xẻng đi liền lấy điện thoại ra, ấn nút nghe,“An Thụy…”
Nam Cung Liệt cẩn thận nghe, sắc mặt càng ngày càng trầm, trong mắt
xẹt qua một tia lạnh, cười lạnh nói, “Hắc Diễm bang ? Ngay cả người của
ta cũng dám động, thật là không biết sống chết !”…
Trên mặt trẻ con là vẻ mặt lạnh như băng. Hắc Diễm bang động vào thủ
hạ của anh không khác nào khiêu khích với U Minh Điện. Địa vị của U Minh Điện trong giang hồ, có bang phái nào mà không đỏ mắt ? Bất quá thực
lực của U Minh Điện bày ra đó cho nên không ai dám xằng bậy, nhưng một
khi có người thấy được một chút cơ hội sẽ liền không bỏ qua. Bởi vậy
bang phái hạ thủ với U Minh Điện cũng không phải không có.
“Cái gì ?” Nam Cung Liệt đột nhiên kinh hô ra tiếng, “Cậu nói Đoạn Phi Ưng còn sống ?”
An Thụy di chuyển chuột nhìn người trên màn hình máy tính, trầm giọng nói, “Thật sự là Đoạn Phi Ưng. Hắn đã gia nhập vào Hắc Diễm bang, người chết lúc trước chỉ là một thế thân.”
Lúc trước khi đuổi giết Đoạn Phi Ưng, Đoạn Phi Ưng chạy trốn xe phát nổ rơi xuống biển đương nhiên không tìm được thi thể.
Nam Cung Liệt nguy hiểm híp mắt, “Xem ra hắn tính lợi dụng Hắc Diễm bang để đợi thời cơ trở lại !”
An Thụy trầm giọng nói, “Mục đích của hắn đã quá rõ ràng, cậu báo với lão đại một tiếng đi.”
Nam Cung Liệt sắc mặt dịu đi một ít, “Tôi sẽ nói cho lão đại biết
nhưng chỉ sợ bây giờ lão đại không có thời gian để ý tới việc này.”
“Làm sao vậy ?”
“Chị dâu nhỏ mang thai !”…
An Thụy trầm mặc một chút, như vậy chỉ sợ lão đại thật sự không có
thời gian để ý tới việc này. “Vậy cậu vất vả một chút rồi !” Một Hắc
Diễm bang mà lại muốn phản động sao ? Hiện tại U Minh Điện và Ám Dạ liên hợp, Hắc Diễm bang nho nhỏ vốn không cần để vào mắt nhưng bọn họ cũng
sẽ không khinh địch.
Nam Cung Liệt thở dài một tiếng, “Tôi biết !” Ngày nghỉ của anh a ! Lại bị hỏng rồi a.
*****
Mạc Mạc lưỡng lự trước tập đoàn Tuyệt Thế sau một lúc lâu cuối cùng cũng có dũng khí đi vào, “Tôi tìm Bùi Diệc !”
Mấy ngày nay cô đã suy nghĩ thông suốt, Bùi Diệc đối với cô thật sự
rất tốt, chính là cô vô tâm không tin tình cảm của anh. Cho rằng anh đối với cô có mục đích nên luôn làm ra chuyện tổn thương anh. Cô biết mình
rất ngốc, cô không muốn vì thể diện của mình mà cứ như vậy để mất anh,
cho nên cô mới có thể đến xin anh tha thứ. Cô muốn nói cho anh biết
trong lòng cô, anh là người quan trọng nhất. Cô sẽ không lại vì người
khác mà tổn thương anh nữa. [Vũ: haiz, sao không biết trân trọng]
Cô gái trước quầy tiếp tân nhìn cô lễ phép hỏi, “Xin hỏi tiểu thư có hẹn trước không ?”
“Không có”
“Vậy… Vũ Văn tổng tài…” Cô gái trước quầy tiếp tân làm sao có thể không biết nhân vật quan trọng trong giới kinh doanh này.
Mạc Mạc quay đầu nhìn lại thì thấy đứng phía sau là một người đàn ông không thua Bùi Diệc. Đôi mắt hoa đào dài nhỏ tràn ngập đa tình, đáy mắt thâm thúy lại mang theo một tia vô tình, rất mâu thuẫn. Mũi cao thẳng,
đôi môi độ dày vừa phải hơi nhếch lên làm cho người ta cảm giác có chút
bí hiểm. Trên người tản ra hơi thở chững chạc so với độ tuổi, tóc ngắn
đen dày mang theo chút hỗn độn. Có một phần ngang bướng trong ổn định,
trong trầm ổn lộ ra một chút ngang ngạnh.
Vũ Văn Lạc liếc mắt nhìn Mạc Mạc một cái, bộ dáng cô gái này không
giống với bạn gái của Bùi Diệc. Hơi suy nghĩ một chút, đoán cô gái này
có thể là người làm cho Bùi Diệc động lòng nhưng bộ dáng dường như rất
tiều tụy. Chẳng lẽ cãi nhau ? Nhưng xem bộ dáng Bùi Diệc không giống a !
Vũ Văn Lạc nói với cô gái trước quầy tiếp tân, “Tôi tìm Bùi Diệc. Vị tiểu thư này là bạn của phó tổng các cô.”
Cô gái trước quầy tiếp tân lễ phép cười nói, “Hai vị xin mời !”
Bởi vì lần trước Kiều Bối Nhi đến công ty bị cô gái trước quầy tiếp
tân ngăn lại, sau đó Bùi Diệc tránh cho chuyện như vậy tiếp tục xảy ra
đã đặc biệt nhắc bộ phận nhân sự phải chọn người có năng lực tốt một
chút. Cho nên cô gái trước quầy tiếp tân này biểu hiện tốt cũng là bình
thường.
Mạc Mạc đi phía sau Vũ Văn Lạc, nhẹ giọng nói, “Cám ơn !”
Vũ Văn Lạc không nói gì, lập tức đi đến văn phòng của Bùi Diệc.
“Cốc cốc”
“Mời vào…”
Cửa bị mở ra, Bùi Diệc ngẩng đầu nhìn, “Lạc ?” Sau đó nhìn đến người
đi phía sau cậu ta thì có chút kinh ngạc, “Mạc Mạc ?” Sao bọn họ lại có
thể đi cùng nhau ?
Vũ Văn Lạc thản nhiên nói, “Tôi ở dưới lầu gặp cô ấy nên đã nhân tiện dẫn cô ấy tới.”
Bùi Diệc gật đầu, vươn tay cầm điện thoại trên bàn, “Hai ly cà phê !”
“Tìm tôi có việc ? Chuyện công hay là chuyện tư ?” Lúc này mới nhớ
tới tối hôm qua Vũ Văn Lạc có gọi cho anh nhưng anh lại không cho người
ta có cơ hội nói chuyện.
Mạc Mạc đứng ở một bên, có chút mất tự nhiên. Bùi Diệc nhìn cô một cái, lễ phép nói, “Ngồi đi.”
Vũ Văn Lạc nhìn hai người, anh nhìn ra cô gái này có ý với Bùi Diệc
nhưng ánh mắt Bùi Diệc nhìn cô gái này lại làm cho anh nghi ngờ. Chẳng
lẽ anh nhìn người ?
Mạc Mạc nhíu mày ngồi xuống một bên, ngực có chút đau vì Bùi Diệc
lạnh lùng với cô. Vì sao đến bây giờ cô mới có thể nhìn rõ anh khi nào
thì dịu dàng là thật, khi nào chính là lễ phép khách sáo ?
Bùi Diệc đảo mắt nhìn về phía Vũ Văn Lạc, Vũ Văn Lạc mở miệng nói “Tôi muốn nói chuyện hợp tác với Tư Minh Dạ.”
Bùi Diệc nhíu mày, “Chuyện hợp tác tôi có thể toàn quyền phụ trách !”
Vũ Văn Lạc cũng không quanh co lòng vòng mà nói thẳng, “Tôi muốn gặp Tư Minh Dạ !…”
Bùi Diệc nhìn anh thở dài nói, “Lạc, cô ấy bây giờ rất hạnh phúc, cậu cần gì phải đi quấy rầy cô ấy nữa ?” Anh nhìn ra Vũ Văn Lạc không cam
lòng nhiều hơn.
“Cậu bảo tôi đừng đi quấy rầy cô ấy ? Bởi vì Tư Minh Dạ yêu cô ấy ?
Cậu vốn không nghĩ tới tôi cũng yêu cô ấy sao ?” Huống chi Bối Nhi là vợ của anh không phải sao ?
Bùi Diệc nhíu mày nói, “Không phải tôi thiên vị giúp lão đại mà là
lão đại so với cậu càng yêu cô ấy hơn. Không có cô ấy, cậu chẳng qua là
mất đi một người phụ nữ. Mà lão đại là mất đi toàn bộ thế giới !” Nếu
cậu ta thật sự yêu chị dâu nhỏ thì làm sao có thể để tiểu tẩu tử chịu ủy khuất như vậy ? Một khi đã như vậy, vì sao không dứt khoát một chút
buông tay đi ?
Nếu cậu ta cố ý nắm chặt không buông, người cuối cùng bị thương chỉ
có thể là cậu ta ! Anh em với nhau anh mới có thể tốt bụng khuyên bảo,
nhưng Vũ Văn Lạc sao có thể nghe lọt tai ?
“Cậu nói cho Tư Minh Dạ biết tôi muốn gặp anh ta, anh ta có gặp hay không do anh ta quyết định !”
Bùi Diệc lắc đầu không biết làm thế nào, gọi cho Tư Minh Dạ, “Lão đại…”
Tư Minh Dạ nghe anh nói xong thì nguy hiểm híp mắt. Xem ra Vũ Văn Lạc vẫn không chịu hết hy vọng a ! Kiều Bối Nhi sáp lại đây, “Làm sao vậy
?”
Tư Minh Dạ khẩn trương ôm cô vào trong lòng, “Cẩn thận một chút !”
Kiều Bối Nhi hết chỗ nói rồi, “Dạ, em là mang thai chứ không phải bị
bệnh nan y, anh vốn không thể bắt em luôn nằm trên giường động một chút
cũng không cho đi ?”
Những ngày như vậy rất khó sống a. Cũng may anh ở cùng cô, nếu không
cô cũng sẽ nhàm chán đến chết mất. Nhưng đã lâu không hoạt động vẫn là
cảm thấy cả người khó chịu, rất muốn tìm người đánh một trận. Được rồi ! Kỳ thật cũng không lâu, một ngày cũng chưa hết nhưng cô có thể đoán
trước khi sinh đứa nhỏ ra, cô sẽ trải qua những ngày như vậy.
Bùi Diệc nghe đối thoại bên kia thì nhịn không được trừng mắt nhìn. Chị dâu nhỏ mang thai ?
Mạc Mạc vẫn nhìn Bùi Diệc, bọn họ còn có khả năng không ? Trong lòng luôn tự an ủi Bùi Diệc nhất định sẽ tha thứ cho cô !
Tư Minh Dạ lo lắng một chút rồi nói “Bảo hắn ngày mai đến công ty gặp tôi !” Cúp điện thoại, chống lại ánh mắt hỏi của Kiều Bối Nhi thì nhẹ
giọng nói, “Vũ Văn Lạc muốn gặp anh !”
Kiều Bối Nhi tựa vào trong lòng anh cười nói, “Anh nói anh ta có thể dùng tiền mua em trở về hay không ?”
Tư Minh Dạ hôn môi cô một cái, “Dù nhiều tiền cũng không bán !”
Bùi Diệc buông điện thoại, “Lão đại ngày mai sẽ đến công ty !”
Vũ Văn Lạc gật đầu, “Tôi đi trước !”
Bùi Diệc cũng không có giữ anh lại, chỉ là nhíu mày nhìn bóng dáng anh rời đi.
“Diệc…”
Bùi Diệc thu hồi suy nghĩ, nhìn về phía Mạc Mạc, “Có việc gì ?”
Mạc Mạc hít thật sâu một hơi, nhìn anh nói, “Thật xin lỗi. Em biết em làm sai rất nhiều chuyện, anh có thể tha thứ cho em không ?” Mạc Mạc
chờ đợi nhìn hắn, cô thật sự không hy vọng đoạn cảm tình này cứ như vậy
đi qua, cô thương anh !
Hết chương 102
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...