Ác Ma Ca Ca

Tạ Thư Dật ở trong bệnh viện nghỉ ngơi gần một tháng, bác sĩ mới cho phép hắn xuất viện.

Ngày hắn xuất viện, tất cả mọi người đều có mặt để đón hắn về nhà. 

“Là tôi được hưởng đãi ngộ của Tổng Thống sao? Nhiều danh nhân đến đón tôi như vậy? Có Đại Tác Giả, Đại Đạo diễn, Đại Minh Tinh, Đại Doanh nhân, Đại ca Lão Đại, còn có Tiểu thiên sứ đáng yêu nhất nữa! Ha ha, tất cả đều đến cả a!” Tâm tình Tạ Thư Dật rất tốt, buông lời trêu ghẹo.

“Tổng Thống đại nhân, mọi người tới đón ngài trở về Nhà Trắng!" Tạ Hải Nhạc cũng cười nói.

Tạ Thư Dật nắm tay Hải Nhạc, dây dưa hôn lên má cô một cái: “Tổng Thống phu nhân nói phải! Chúng ta trở về Nhà Trắng!”

Tạ Thư Dật hưng phấn về nhà, nhưng bác sĩ dặn dò hắn không được dùng sức cũng không được tức giận, phải nghỉ ngơi thật nhiều, hắn có chút bất mãn than vãn: “Không phải đã nói một tháng là tốt rồi sao?” 

“Anh bị thương trong nội tạng, mặc dù đã hồi lại, nhưng muốn khôi phục được giống như trước đây, cũng cần một quá trình a! Bác sĩ nói rồi, anh có thể hoàn toàn khôi phục như cũ! Bởi vì thể chất của anh tương đối tốt a!” Tạ Hải Nhạc an ủi nói.

Tạ Thư Dật thấy Hải Nhạc nói như vậy, thở dài một cái, sầu khổ mà nói: "Anh chỉ là rất muốn em sinh cho anh một cặp sanh đôi Tiểu Hôn Tiểu Ái, như vậy thì phải chờ tới lúc nào đây?” 

Nghe được lời đùa cợt của hắn, mặt của Hải Nhạc ửng hồng lên: “Tạ Thư Dật, anh, thật là hết nói nổi mà, rốt cuộc là anh đang suy nghĩ đi đâu đấy? Thật là ông nói gà bà nói vịt!”

“Chẳng lẽ anh nói không đúng sao? Chính em ban đầu đã đồng ý với anh đấy!" Tạ Thư Dật làm vẻ mặt thành thật mà nói.

Hải Nhạc im lặng, đầu óc cũng choáng váng, cô miễn cưỡng nói: " Đúng vậy a, là em đã đồng ý với anh, nhưng mà bây giờ anh cần nghỉ ngơi thật tốt, chuyện đứa nhỏ, thật sự không vội, em không có sốt ruột a!” 

Tạ Thư Dật đột nhiên lôi cô vào trong ngực mình, ở bên tai cô nói: " Nhưng mà anh gấp a, gấp đến độ không đợi được, chỉ muốn cùng em tạo em bé thôi!”

“Trời ạ, Tạ Thư Dật! Anh thật…thật… cả ngày lẫn đêm anh cứ suy nghĩ cái gì vậy chứ?” Mặt của Hải Nhạc vì xấu hổ mà càng ngày càng đỏ lên. 

“Cả ngày lẫn đêm không nghĩ gì khác, chỉ muốn em, nghĩ tới cùng em tạo ra em bé.” Tạ Thư Dật tiếp tục trơ mặt ra trả lời.

Hải Nhạc vừa nóng vừa giận, cô đỏ mặt đẩy Tạ Thư Dật ra: "Không nói với anh! Em và anh bây giờ thật sự chẳng còn lời nào để nói! Anh đang nghĩ cái gì vậy chứ? Người ta là quan tâm đến anh! Mà anh lúc nào cũng quan tâm đến chuyện khác!” 

Tạ Thư Dật một lần nữa lôi cô vào trong ngực, nghiêm túc nhìn cô: “Em là đang thật sự tức giận, hay là giả vờ tức giận?” 

“Em thật sự tức giận, em ghét anh không biết thương tiếc thân thể của mình!”

Tạ Thư Dật thở dài một cái, có chút ủy khuất nói: " Anh đang nói lời thật lòng, em lại không thích nghe!” 

Hải Nhạc trợn mắt nhìn Tạ Thư Dật một cái: “Ai cho anh nói loại lời thật lòng thế này? Những lời này anh không thể giấu ở trong lòng à?”

Tạ Thư Dật cười cười, hôn trán của cô một hớp, nói: "Nhạc Nhạc của tôi, em cũng đã là mẹ của hai đứa trẻ năm tuổi rồi, thế mà tư tưởng vẫn còn như mấy năm trước, anh đã nói lịch sự như vậy rồi, vậy mà em vẫn không nghe được, anh gọi đây là tâm tình, em có hiểu hay không?”

“Không hiểu không hiểu, em không hiểu, tóm lại nhiệm vụ thiết yếu của anh bây giờ là tĩnh dưỡng thân thể thật tốt! Không thể dùng lực, không thể động tâm tình! Hiểu chưa?" Hải Nhạc liếc Tạ Thư Dật một cái.


Tạ Thư Dật nhìn cô, lại cười xấu xa cười, sau đó dính vào bên tai Hải Nhạc, nhẹ nói: "Nhạc Nhạc, anh sẽ không dùng sức, sẽ rất nhẹ nhàng, được không? Hơn nữa anh cũng sẽ bình tĩnh, bất động, chúng ta cũng nên thử một chút?” (((((((((Dật ca… anh thật là… ba chấm quá đi!! Hehe)))))))))))))

Mặt của Hải Nhạc nhất thời lại đỏ tới mang tai, cô thật sự là không nói nổi hắn mà! 

“Anh, có thể nói chuyện khác hay không? Sao mà trong đầu anh chỉ có mỗi thứ này? Em nói thật đó! Anh còn như vậy, em sẽ không nói chuyện với anh nữa!” 

“Vậy em muốn anh nói những gì a? Lời nói nam nhân, ba câu cũng sẽ không rời nghề chính, Nhạc Nhạc, anh chỉ là muốn em vui vẻ a!" Tạ Thư Dật không vội không xoắn hì hì mà cười.

Hải Nhạc dùng sức đẩy hắn ra, cô dốc hết sức lực muốn thoát khỏi lồng ngực của hắn, tức giận nói: “Anh không phải là muốn cho em vui vẻ, anh là đang chọc giận em đấy!” 

Tạ Thư Dật thấy Hải Nhạc thật sự tức giận, không khỏi thở dài một cái, chép miệng, nói: "Hóa ra em không phải yêu thích anh như vậy, được rồi, nếu không thì, thế này cũng được?”

Tạ Thư Dật không để cho Hải Nhạc rời khỏi ngực hắn, mà ngược lại, một tay ôm lấy hông của Hải Nhạc, một tay vịn chặt cái ót của cô, cúi đầu cho Hải Nhạc một nụ bất ngờ.

“Uhm” Hải Nhạc tức giận trợn to hai mắt nhìn Thư Dật, bác sĩ nói rồi, không thể động tình! Không thể động tình! Nhưng mà hắn, nhất định không nghe!

Tạ Thư Dật thấy thân thể Hải Nhạc vẫn cứng ngắc, hắn mở mắt ra thì thấy cô đang phẫn hận nhìn hắn, không nói lời gì liền lấy tay che mắt của cô lại: “Nữ nhân ngốc, nhắm mắt lại, hưởng thụ nụ hôn này cho tốt!” 

Hải Nhạc tranh thủ nói: "Bác sĩ nói rồi, anh không thể động tình! Sẽ chạm đến vết thương đó!” 

“Một cái hôn mà thôi, chỉ là một nụ hôn mà thôi, chúng ta cũng không phải là làm toàn bộ! Yên tâm đi, anh sẽ không động tình!" Tạ Thư Dật tức giận nói.

Nhìn bộ dạng trông gà hóa quốc của Hải Nhạc, hắn thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười, cũng chỉ là muốn trêu chọc cô mà thôi, cô lại tin là thật! Hắn sẽ không xúc động như vậy, tất nhiên sẽ nghiêm túc nghe lời bác sĩ, hắn còn phải dưỡng tốt thân thể, bởi vì, hắn và cô còn có một thời gian cả một đời, làm sao phải nóng nảy nhất thời? Hắn thật ra thì cũng chỉ là muốn hôn cô mà thôi! Chẳng lẽ hôn một cái cũng có thể chết người a? Nhìn bộ dạng của cô giống như là bị dọa chết vậy! 

“Nhưng mà…" Hải Nhạc chưa từ bỏ ý định kháng nghị, tiếp tục mở miệng, nhưng lời của cô vẫn chưa nói hết, Tạ Thư Dật đã rất không bình tĩnh ngăn lại môi của cô, không nói lời gì cho cô một nụ hôn nóng hừng hực nóng bỏng.

Hải Nhạc dần dần đáp lại, cô từ từ đưa tay lên bả vai Tạ Thư Dật, chậm rãi vòng lên cổ của hắn. 

Hai người đắm chìm vào nụ hôn nóng bỏng không thể kiềm chế, hoàn toàn không hề nhận thấy được phía sau cánh cửa khép hờ có hai khuôn mặt nhỏ xíu đang rướn cổ lên ngây ngốc chìm đắm vào nụ hôn sâu của cha mẹ. Bọn nhóc vốn là muốn đến thăm ba, không nghĩ tới lại được chứng kiến một màn đặc sắc này.

Nhìn thật lâu, thấy hai người còn chưa kết thúc biểu diễn, Tiểu Bối không nhịn được lên tiếng: "Ba, mẹ nước miếng ăn có ngon không? Còn tay của ba nữa, sao lại cứ sờ tới sờ lui trên người mẹ như thế? Trên người mẹ cũng đâu có cái gì a?” (((((((((Hahaha, Bối Bối à, ba em đang mát xa cho mẹ thôi mà… hí hí hí ))))))))))

Lời nói Tiểu Bối giống như tiếng đạn giữa không trung, nhanh chóng khiến cho hai vị đang dính chặt lấy nhau cả người đều cứng nhắc, đầu óc cũng muốn nổ tung.

Tạ Thư Dật có chút xấu hổ ho khan hai tiếng, cũng nhanh chóng chỉnh lại áo cho Hải Nhạc, da mặt hắn phải nói là dày, nhưng lần này cũng khiến cho hắn phải đỏ mặt một phen, còn Hải Nhạc thật sự chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui vào, nhưng mà vô dụng, cô chỉ biết lấy hai tay che kín mặt, một mực không muốn cho Tiểu Bảo Tiểu Bối thấy bộ dạng xấu hổ của mình bây giờ. 

Tạ Thư Dật rất nhanh đã không còn vẻ bối rối, phục bình thường, làm bộ dạng như không có gì nói với Tiểu Bối: " Cái đó, Tiểu Bối à, ba đang kiểm tra xem mẹ có răng sâu hay không, sau đó ba giúp mẹ thanh khiết khoang miệng. Rồi mẹ nói trên người mẹ ngứa ngáy, nên ba gãi ngứa cho mẹ!” 

“A? Là vậy sao?" Tiểu Bối cái hiểu cái không gật đầu một cái.


Tiểu Bảo ranh ma bĩu môi nhìn ba, thằng bé sờ sờ chóp mũi, nói: “Ba nói xạo, ba nói xạo, hôn nhẹ chính là hôn nhẹ, còn muốn lừa gạt con và Tiểu Bối, cái gì mà kiểm tra xem có răng sâu hay không đều không phải! Con cũng đã đi kiểm tra rồi, bác sĩ dùng một cái gương rất nhỏ đưa vào trong miệng của con, sau đó dùng một cây kim nhọn thật dài đi thăm dò lỗ sâu răng đó.” 

Nói xong, Tiểu Bảo liền lấy tay sợ hãi áp vào má, nói: “Cây kim nhọn đâm vào lỗ nhỏ thì hàm răng của con rất đau! Đau đến mức muốn khóc cơ! Mẹ lại không khóc, hơn nữa ba cũng không có cái gương nhỏ, không có kim châm, làm sao kiểm tra lỗ sâu răng chứ? Cho nên, ba mẹ căn bả là đang hôn nhẹ, chắc chắc không phải là đang kiểm tra lỗ sâu răng cho mẹ!” 

Tiểu Bảo nói trúng tim đen của ba, lật tẩy lời nói dối của hắn, khiến cho Tạ Thư Dật càng thêm lúng túng, cái tên tiểu quỷ này sao lại ranh mãnh như thế! 

“Ai, Tiểu Bảo quá thông minh, phải, là ba mẹ đang hôn nhẹ, không phải là đang giúp mẹ kiểm tra lỗ sâu răng gì cả!” Tạ Thư Dật không thể làm gì ngoài việc thừa nhận.

“Cái gì? Ba, ba lừa gạt Tiểu Bối! Ba nói xạo! Mẹ nói rồi, nói xạo là không tốt, nói xạo thì cái mũi sẽ dài ra như quái vật, trẻ con mà nói xạo thì bị đánh đấy! Ba, ba nói xạo gạt chúng con! Chúng con muốn đánh cái mông của ba! Nói xạo thì phải bị phạt!” Tiểu Bối đẩy cửa ra, lon ton chạy đến trước mặt của Tạ Thư Dật, chu môi không hài lòng nhìn hắn.

“Đúng vậy a, mẹ đã nói rồi, trẻ con nói xạo là phải bị đánh mông! Ba, ba đã nói xạo với chúng con rồi, mẹ, mẹ nói xem, phải xử phạt ba như thế nào?” Tiểu Bảo hùng hổ đến trước mặt hỏi Hải Nhạc.

Hải Nhạc buông hai tay ra khỏi khuôn mặt của mình, ánh mắt như nước long lanh nhìn về Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật cầu cứu nhìn cô: "Bà xã!” 

Hải Nhạc không khỏi phì cười, cô mở to mắt, nhìn hai kẻ dở hơi, lên tiếng: “Tiểu Bảo Tiểu Bối nói rất đúng, nói xạo là không tốt, bây giờ ba nói xạo các con, lúc trước mẹ phạt các con như thế nào, thì cứ phạt ba ba như thế!” 

“Cái gì? Cái gì? Nhạc Nhạc, làm sao ngươi có thể ném đá xuống giếng à? Anh là người lớn a, là ba ruột của chúng nó, làm sao anh có thể bị chính con trai cùng con gái của mình xử phạt à? Nếu như phải bị phạt thì cũng là em làm chứ?” Thư Dật há hốc mồm cứng lưỡi trợn mắt nhìn Hải Nhạc.

Tiểu Bảo nhẫn tâm nói: "Bởi vì ba nói dối với Tiểu Bảo Tiểu Bối, chứ không phải mẹ, cho nên phải để cho con và Tiểu Bối xử phạt rồi! Ba là người lớn! Người lớn thì càng không được nói dối, nhất là với trẻ con! Bởi vì muốn giáo dục mỗi đứa trẻ, người lớn phải làm tấm gương cho đứa trẻ noi theo, ba làm như vậy, chính là đang giáo dục thiếu niên hư hỏng! Để tránh sau này ba dạy hư chúng con, cho nên lần đầu tiên ba nói dối với chúng con, nhất định phải bị con và Tiểu Bối xử phạt!”

“Tiểu Bảo nhà ta chính là Tiểu Thẩm phán! Tiểu Bảo nói vậy thì đúng là vậy nha! Để tránh sau này cha dạy hư các con, các con cứ tận tình xử phạt nhé!

Hải Nhạc nhịn cười, có bộ mặt phớt tỉnh nói với Tiểu Bảo Tiểu Bối. 

“Hoan hô! Thật tốt quá! Ba nói láo thì phải bị Tiểu Bảo Tiểu Bối xử phạt! Mẹ thật công bằng, mẹ thật vĩ đại!" Tiểu Bối ở một bên vỗ bàn tay nhỏ bé.

“Nhạc Nhạc! Làm sao em có thể đối xử với anh như vậy à?" Tạ Thư Dật ủy khuất hướng về phía Hải Nhạc kêu lên, "Anh không nói dối không được, còn không phải là vì em sao!”

“Chuyện không liên quan đến em, đây là chuyện của anh và mấy đứa nhỏ, là anh nói dối trước, cho nên phải do Tiểu Bảo Tiểu Bối xử lý!" Hải Nhạc nghiêm mặt trả lời, trong lòng cũng đang cười trộm không dứt, nhân cơ hội này để cho hai đứa bé tới trị hắn một chút!

“Hì hì, Tiểu Bảo Tiểu Bối, các con muốn phạt ba như thế nào à?" Tạ Thư Dật vẻ mặt đau khổ hì hì mà hỏi, lại phải chấp nhận bị hai đứa bé xử phạt! Thật là mất hết thể diện, uy nghiêm cũng mất hết a!

“Giống như mẹ xử phạt chúng con vậy a, chúng con muốn đánh cái mông ba!" Tiểu Bối xem như chuyện đương nhiên mà nói.

“Sao, đánh mông?” Tạ Thư Dật tiếp tục vẻ mặt đau khổ, hắn đứng lên, sau đó cúi người xuống, quay mông về phía hai đứa bé, vẻ mặt cam chịu đau khổ nói: “Được rồi, đánh đi!” 

“Như vậy không được! Ba phải tuột quần xuống, để lộ cái mông ra!” Tiểu Bảo rất quyền uy hô lên.

“Cái gì? Còn phải cởi quần? Đừng mà!" Tạ Thư Dật không khỏi lần nữa cầu cứu nhìn Hải Nhạc, "Bà xã, cứu anh! Anh không thể nào bị cởi quần đánh mông được!” 


Hải Nhạc không thể làm gì giơ hai tay ra trước mặt hắn, bày tỏ vẻ muốn giúp mà không được.

“Không được! Ba cho dù là ba, dù ba là người lớn, nhưng mà ba nói dối, ba phạm lỗi rồi, phạm lỗi chính là phạm lỗi! Phải chấp nhận xử phạt công bằng! Ba không được lấy mẹ ra làm lá chắn! Mẹ xử phạt chúng con thế nào, thì chúng con cũng sẽ xử phạt ba như thế đó!” Tiểu Bối cũng nghĩa chánh từ nghiêm mà nói.

Hải Nhạc che miệng, bả vai run lên run lên, cô cười muốn đau bụng luôn rồi. 

Tạ Thư Dật thấy Hải Nhạc không giúp hắn, chỉ đành phải nhắm mắt cởi bỏ dây lưng, lộ ra chiếc underwear màu đen.

“Không được! Phải là cái mông cơ, không được mang quần! Mẹ chính là đánh cái mông của con đó!” Tiểu Bảo cứng rắn không chịu thỏa hiệp.

“Cái gì? Như vậy còn không được? Không thể nào..., ba là lớn người, ba sẽ xấu hổ, làm sao có thể để cho các con nhìn thấy cái mông của ba được? Như vậy thật sự rất xấu hổ a!” Tạ Thư Dật không đồng ý.

“A, nếu như ba thấy xấu hổ thì lúc đầu ba đừng có nói dối! Nói dối thì phải bị phạt! Đánh mông là hình phạt nhẹ nhất rồi!" Tiểu Bối bắt chước mẹ giọng của, nghiêm túc nói.

“Bà xã, có thể để cho anh chút mặt mũi không, không cần phải để lộ cái mông của anh ra nhé?” Tạ Thư Dật lần nữa cầu khẩn Hải Nhạc.

Đây đúng là Tiểu Ma Vương và Tiểu Ma Nữ, hắn cuối cùng cũng thấy được thế nào là lợi hại rồi! Thật là khóc không được mà cười cũng không xong! 

“Ai bảo anh không chịu nghe lời của em?” Tạ Hải Nhạc liếc hắn một cái, sau đó ngọt ngào nói với hai đứa bé: " Tiểu Bảo Tiểu Bối, các con nói rất đúng, cho dù ba là người lớn, nhưng mà ba đã nói dối, sẽ phải bị phạt công bằng, không có đặc cách, mẹ đồng ý cách làm của các con, các con nên làm thế nào thì cứ làm như thế!”

Ai bảo hắn không nghe cô..., cứ sấn tới muốn hôn một cái? Hôn một cái coi như xong, tay còn không quy củ, hay lắm, bị các con thấy được, hại cô cũng không biết giấu mặt đi đâu, đã thế hắn lại còn mặt không đổi sắc nói dối hai đứa trẻ, kết quả lại bị Tiểu Bảo nhìn thấu! Đây là hắn tự làm tự chịu, cô cũng muốn mượn cơ hội này để giáo huấn hắn một trận!

Nghe được mẹ nói như vậy, Tiểu Bảo không chút do dự lột quần “xi-líp” của ba xuống, không quan tâm ba kháng nghị, bàn tay nhỏ bé nhẫn tâm đánh lên cái mông trắng trắng của hắn, sau đó Tiểu Bối cũng thích thú gia nhập cuộc chơi, trong phòng chỉ nghe được tiếng bành bạch thanh thúy cùng với tiếng kêu gào đau đớn của Tạ Thư Dật! 

Hải Nhạc cũng nhịn không được nữa, phá lên cười ha ha, không ai bì nổi Tạ Thư Dật, lại bị con trai và con gái yêu của mình oanh oanh liệt liệt tét mông, giáo huấn một trận ra trò Thật sự là quá khôi hài! Quá khôi hài rồi! Nếu như bị truyền ra ngoài, chắc hắn sẽ bị cười chết mất! 

Mà theo sau bọn trẻ cùng đến là mẹ Hải Nhạc và Tạ ba ba vẫn luôn núp ngoài cửa nhìn lén, nhìn thấy cảnh đó hai người cũng không nhịn được mà cười ha ha, Tạ ba ba còn cười điên cuồng không ngừng. 

“Đủ rồi đủ rồi!" Tạ Thư Dật nghe được bên ngoài tiếng cha cười cuồng loạn, quẫn bách đẩy móng vuốt của Tiểu Bảo ra, đoạt lại dây lưng ở trong tay của Tiểu Bối, sau đó nhanh chóng đứng dậy mang dây lưng vào. Tạ Thư Dật nhìn Hải Nhạc cười đến mức bò lăn ra không dậy nổi, nhìn thấy cha đang đứng ngoài cửa ngửa mặt lên trời cười tới cười lui, lại nhìn sang hai tiểu quỷ nhà mình, hắn thật sự là khóc ra nước mắt.

Tạ Thư Dật ngửa mặt lên trời mà than: “Ông trời ơi…thượng đế ơi! Tạ Thư Dật tôi thanh danh cả một đời thế nhưng lại bị hủy ở trong tay hai tiểu quỷ này! Tôi không muốn sống nữa! Thật sự muốn chết a!” 

Tạ ba ba cười chảy cả nước mắt bước vào trong phòng, ôm lấy Tiểu Bảo hôn rồi lại hôn lên mặt thằng bé: “ Tiểu Bảo a, Tiểu Bối a! Giỏi lắm! Ông nội còn chưa từng đánh cái mông của ba con, không ngờ lại bị các con đánh! Giỏi lắm! Cuối cùng cũng thay ông nội làm một chuyện tốt a!”

“Ông nội, ông nội cũng cẩn thận nha, ông nội không được nói dối, nếu như người nói dối Tiểu Bảo Tiểu Bối thì chúng con cũng sẽ đánh cái mông của ông nội! Người cũng không ngoại lệ!” Tiểu Bảo thần khí nói với ông nội.

Tạ ba ba đang cười cũng bị mắc nghẹn, trán cũng xuất hiện hai vạch đen, Tạ ba ba liếc nhìn Tạ Thư Dật một cái, hắn đã sớm nằm úp xuống gường lấy chăn che mặt mình lại, xem ra hắn thật sự là không còn mặt mũi gặp người rồi!

Tạ ba ba không khỏi lại cười to, sau khi cười xong, ông nghiêm túc nhìn Tiểu Bảo: “Được, ông nội hứa sẽ không nói dối Tiểu Bảo Tiểu Bối, ta nào dám chứ? Bởi vì ông nội sợ bị các con đánh cái mông a!” 

Mẹ Hải Nhạc đã sớm cười đến không thở ra hơi, nghe Tạ ba ba trả lời như vậy, càng thêm thiếu chút nữa cười lạc giọng.

“Dạ, con tin tưởng ông nội sẽ không nói dối.” Tiểu Bảo cũng nghiêm túc nhìn Tạ ba ba gật đầu một cái.

Mẹ Hải Nhạc ôm Tiểu Bối đi tới trước mặt Hải Nhạc, ba lau nước mắt, cảm động nói:“Nhạc Nhạc, các con đã trở lại, thật là tốt, có các con, cái ngôi nhà này mói gọi là nhà a, ngôi nhà này đã rất lâu không có được tiếng cười sung sướng hạnh phúc như vậy rồi! Chăm sóc giáo dục Tiểu Bảo Tiểu Bối tốt như vậy, thật vất vả cho con rồi! Mẹ biết để nuôi dưỡng hai đứa trẻ rất cực khổ, nhớ năm đó mẹ chỉ mang theo một mình con ra ngoài nuôi dưỡng, mẹ cảm thấy thật sự rất vất vả, Nhạc Nhạc, thật sự là khổ cho con, làm liên lụy đến con rồi!


Hải Nhạc ngồi dậy, cũng lau nước mắt, nói với mẹ: “Mẹ, không có gì, thật ra thì Tiểu Bảo Tiểu Bối vẫn luôn rất biết điều, con cũng không phải hao tâm bao nhiêu, hơn nữa cả gia đình Phương gia đều giúp con chống đỡ giúp con chăm sóc hai bé, con so với trước đỡ vất vả hơn nhiểu rồi. 

Tiểu Bối từ trong ngực bà nội bò đến trong ngực của mẹ, tiếp lời nói: " Bà nội, ông bà ngoại đối với con và anh hai rất tốt, dì Tĩnh đối với chúng con rất tốt, còn có cả cậu út nữa, mỗi lần về nhà chơi đều mua đồ ăn ngon và đồ chơi cho Tiểu Bảo Tiểu Bối nữa đấy!" 

Mẹ Hải Nhạc không khỏi hôn Tiểu Bối một hớp, trăm mối cảm xúc ngổn ngang mà nói: "Không nghĩ tới người nhà Tiểu Tĩnh lại tốt với các con như vậy! Hải Nhạc à, chúng ta phải cảm tạ người ta thật tốt! Giống như con nói, không có người nhà Phương gia, thật sự cũng sẽ không có con và Tiểu bảo Tiểu Bối rồi!" 

Hải Nhạc mỉm cười nói: " Đúng vậy a, nếu không có Tiểu Tĩnh, không có cha nuôi mẹ nuôi năm đó cứu vớt chăm sóc con, thật sự con đã sớm không còn trên đời này nữa, con thật sự đã từng nghĩ muốn tự sát, muốn rời xa khỏi cái thế giới này không một chút lưu luyến…” 

Lời vẫn chưa nói hết, Tạ Thư Dật đã từ trên giường bò dậy, nhào tới Hải Nhạc trước mặt, kinh hoảng mà nói: "Làm sao em lại muốn như vậy chứ? Sao em không nghĩ tới em vẫn còn có anh, còn có cha mẹ, làm sao lại không có một chút lưu luyến chứ? Về sau không cho phép suy nghĩ thế này a!”

Nói xong, hắn đẩy Tiểu Bối ra, đem Hải Nhạc kéo vào trong ngực thật chặt: " Nhạc Nhạc! Không cho em có cái ý tưởng điên rồ đó!” 

Hải Nhạc không khỏi giãy giãy, nhưng không có tránh hắn, thở dài một hơi mà nói: "Thư Dật! Em nói là trước kia! Lúc mà em tỉnh dậy phát hiện mình bị hủy dung, lại còn không nói được! Không phải là bây giờ!” 

“Trước kia cũng không được! Trước kia cũng không cho em có cái suy nghĩ đó! Tóm lại là trong đầu em không được tồn tại cái ý tưởng đáng sợ đó!” Tạ Thư Dật ôm chặt lấy cô, cường ngạnh nói.

“Không có a, bây giờ em đã tốt như vậy, tại sao lại có cái ý tưởng đó được? Anh đó, em chỉ là đang cùng mẹ nói chuyện phiếm, không có chuyện của anh, anh đi qua một bên đi!” Hải Nhạc liếc hắn một cái.

“Vậy nếu như hai đứa các con còn chưa nói chuyện xong, là mẹ đã quấy rầy rồi, để mẹ đưa Tiểu Bảo Tiểu Bối đi ra ngoài nhé!” Mẹ Hải Nhạc tâm lí nói, cũng đứng lên. 

“Không có không có! Mẹ, mẹ không cần đi, mọi người cứ nói chuyện đi, không để ý tới con là được.” Tạ Thư Dật vội vàng ngẩng đầu nói với mẹ Hải Nhạc.

Mẹ Hải Nhạc ngớ ngẩn, trong lúc nhất thời còn không có phản ứng kịp, Hải Nhạc cũng có chút kinh ngạc nhìn Thư Dật, hắn thế nhưng không gọi mẹ cô là dì, mà lại mở miệng gọi bà là mẹ! 

Mẹ Hải Nhạc không tin mở miệng: "Thư Dật, con mới vừa gọi ta là gì?” 

Tạ Thư Dật xoa xoa đầu, có chút thẹn thùng mà nói: “Con gọi người là mẹ, mẹ!” 

Tạ Thư Dật gọi một tiếng ‘mẹ’, để cho Mẹ Hải Nhạc nước mắt không khỏi tràn mi ra, bà còn cho là, cả đời này cũng sẽ không nghe được Tạ Thư Dật gọi bà một tiếng mẹ! Không nghĩ tới, lúc này bà lại nghe được! 

Tạ Thư Dật có chút áy náy nhìn mẹ Hải Nhạc đang vui mừng, nói: "Con biết, con gọi một tiếng ‘Mẹ’ này là hơi trễ, nhưng mà con cảm thấy vẫn chưa muộn, mẹ, thật ra thì mẹ đối với con rất tốt, rất tốt! Con đã tùng hành động lỗ mãng, xúc phạm đến người, hiện tại con chỉ xin mẹ người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của người nhỏ, con lúc ấy chẳng qua là còn trẻ không hiểu chuyện, từ lâu con đã muốn nhận lỗi với mẹ, nhưng mà con vẫn không dám kéo xuống cái mặt này, cũng không biết làm thế nào. Hiện tại cả gia đình đều đang ở đây, con Tạ Thư Dật trịnh trọng nhận lỗi với người: Mẹ, thật xin lỗi, xin mẹ hãy tha thứ cho những hành động sai trái đứa con trai này! Con ở đây trịnh trọng cầu xin sự tha thứ của mẹ! 

Nói xong, Tạ Thư Dật đứng lên trước mặt mẹ Hải Nhạc, sau đó nghiêm túc cúi người xuống.

“Đừng, Thư Dật, đừng! Mẹ đã sớm tha thứ cho con rồi!” Mẹ Hải Nhạc đưa tay ngăn cản hắn, cũng tựa như an ủi ôm lấy Tạ Thư Dật, bà nghẹn ngào khóc nấc lên, không ngừng lấy tay lau nước mắt.

“Thư Dật, Thư Dật, mẹ rất vui, rốt cuộc cũng được nghe con gọi ta một tiếng mẹ. Thật ra thì ta vẫn luôn để ý, vẫn cảm thấy tiếc nuối vì con không thể gọi ta là mẹ. Bây giờ rốt cuộc con cũng đã gọi một tiếng mẹ, mẹ một chút tiếc nuối cũng không có, một chút cũng không có! Thư Dật, cám ơn con! Cám ơn con!” 

Đôi mắt của Tạ ba ba cũng đã ươn ướt, ông bước tới, đau lòng ôm mẹ Hải Nhạc vào trong ngực. 

Tạ Thư Dật cảm động mà nói: "Mẹ, thật ra thì con vẫn luôn cảm kích người, cảm kích mẹ đã chăm sóc cho cha con tốt như vậy, hơn nữa đối với con cũng rất tốt tới bây giờ. Con nghĩ, mẹ con ở dưới cửu tuyền cũng sẽ cảm thấy được an ủi, bởi vì chúng ta thành người một nhà, bà ấy sẽ rất vui! Mẹ, con thật sự rất cảm kích người, mẹ đã sinh ra Nhạc Nhạc, vì con mà sinh ra người con gái mà con yêu nhất đời này! Không có cô ấy, con khẳng định vẫn cứ là Tạ Thư Dật luôn sống trong thế giới của bản thân mình, ích kỷ, cực đoan và cuồng bạo! Bời vì con hận người, mà vẫn luôn khi dễ cô ấy! Làm nhục cô ấy! Con muốn trả thù người, cho nên đem tất cả thù hận trút lên người Nhạc Nhạc! Thế nhưng con lại bị tấm lòng lương thiện của cô ấy làm cho cảm động, tim của con, cũng bắt đầu vì cô ấy mà nhảy lên, mà cô ấy cũng dùng sự ôn nhu mà toàn tâm toàn ý yêu thương con, kéo con ra khỏi thế giới thù hận. Mẹ, cảm ơn mẹ, cảm ơn mẹ đã sinh ra một người con gái tốt là Nhạc Nhạc! Cô ấy để cho con lần nữa biết được giá trị của mình, để cho con lần nữa có được cái nhìn đúng đắn, để cho con qua được một cuộc sống hoàn toàn mới. Là cô ấy đã cứu vớt Tạ Thư Dật con! Thật sự rất cảm tạ người! Mẹ, sau này con không đơn thuần chỉ là con trai của mẹ! Con tương lai sẽ làm một người con rể tốt! Con sẽ cố gắng để gia đình chúng ta được vui vẻ hạnh phúc!” 

Tạ Thư Dật nói một phen chắc nịch, khiến cho hai mẹ con Hải Nhạc đều rơi lệ, Hải Nhạc nghĩ đến thời gian đó mình bị Tạ Thư Dật khi dễ, trong lòng không khỏi có chút chua xót, cũng may, đây hết thảy, cũng đã qua! Cũng đã qua!

Hải Nhạc nhẹ nhàng đi tới bên người Tạ Thư Dật, khẽ ngả vào trong ngực hắn, hai tay ôm lấy thắt lưng hắn, mang theo lệ cười nói: “Hôm nay em mới phát hiện ra một điều, anh lại có thể nói ra lời chân thành cảm động như vậy, xem ra hiểu biết của em về anh vẫn chưa sâu sắc! Nhưng em thật sự cảm động, thật sự rất cảm động! Thu Dật, đây hết thảy, hình như là ý định của ông trời, để mẹ đi tới Tạ gia, nói là mẹ tìm ra hạnh phúc của chính mình, nhưng em thấy, chẳng qua là đang vì tình yêu của chúng ta mà tạo nên sợi dây hồng đó, đem hạnh phúc của em đặt vào trong tay của anh, chúng ta đã định sẵn là phải ở bên nhau đấy! Thư Dật, có anh, có được tình yêu của anh, em cảm thấy mình chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế gian này rồi! Em cũng muốn cảm ơn anh, cảm ơn anh đã yêu em, cảm ơn anh đã cho em một đôi thiên sứ đáng yêu như Tiểu Bảo Tiểu Bối, để cho em không còn cô đơn đau đớn khi trải qua mấy năm thống khổ đó, Thư Dật, cảm ơn anh!” 

Khóe miệng Tạ Thư Dật khóe miệng lộ ra tia mỉm cười, nói: "Anh còn muốn cảm ơn em đã vì anh mà sinh ra Tiểu Bảo Tiểu Bối, nào có nghĩ đến em lại tới cảm ơn anh!" 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui