Ác Ma Ca Ca

Khi Trì Hải Hoan tỉnh lại, lại phát hiện ra mình thế nhưng lại đang nằm ở trên giường của mình!

Trì Hải Hoan nặng nề xoa đầu, thật là đau, giống như bị dao chém một nhát vậy! 

Trì Hải Hoan nhớ lại lúc mình còn ở trong phòng của Tạ Thư Dật, kết quả, hắn thế nhưng cự tuyệt cô, còn mắng cô chỉ là một người đàn bà dâm đãng, chỉ xứng với loại người đê tiện như Kim Cương, còn nói, ở cùng cô, hắn cảm thấy rất bẩn, sợ cô làm dơ hắn! 

Rồi sau đó, hắn hình như là đánh một quyền trên gáy của cô, cô liền ngất đi!

“Tạ Thư Dật, anh thật ác độc! Anh thật ác độc!" Trì Hải Hoan không khỏi ô ô khóc.

Những tưởng rằng lần này sẽ được như ý, nào ngờ đến ý chí của hắn lại kiên cường như thế, cô trần truồng đứng ở trước mặt của hắn, hắn thế nhưng đến liếc một cái cũng không thèm nhìn cô! Hắn đã trúng thuốc, tại sao vẫn không chạm vào cô? Không lẽ, không lẽ vóc dáng cô kém cỏi như vậy sao? Không hấp dẫn được hắn? Cô thật sự kém cỏi như vậy sao? Phải biết khi ở nước ngoài, dáng người mê hoặc của cô khiến cho bao người đàn ông thèm thuồng không dứt đó! 

Trì Hải Hoan liên tục vỗ ngực cắn răng nghiến lợi: " Tạ Thư Dật! Anh thật quá đáng! Một cơ hội duy nhất cũng không cho tôi! Tôi nhất định sẽ khiến cho anh chết không được tử tế! Tôi muốn anh chết không được tử tế! Ghê tởm, đến cả một cơ hội anh cũng không nguyện ý cho tôi!”

Cuộc đời của cô, bởi vì Tạ Thư Dật và Tạ Hải Nhạc mà rối tinh rối mù, là do hai người bọn họ, đều do hai người bọn họ! Không! Đều do Trì Hải Nhạc! Đều do nó! Nếu là không có nó! Tạ Thư Dật nhất định sẽ yêu cô! Hắn nhất định sẽ yêu cô! Cô so với Trì Hải Nhạc hoàn hảo hơn nhiều! Là nó! Đều tại nó! Nếu không có nó, Tạ Thư Dật nhất định sẽ chọn cô! Là Trì Hải Hoan cô đấy!

"Trì Hải Nhạc, mày chờ đó! Mày chờ đó! Tao không có được Tạ Thư Dật, thì cũng sẽ không để cho Tạ Thư Dật có được mày! Một con đàn bà xấu xí như mày, chắc chắn hắn sẽ không để ý đến! Không! Tao muốn cho mày biến mất! Mày biến mất vĩnh viễn thì tao mới có thể cam tâm! Tạ Thư Dật! Tôi sẽ giết Trì Hải Nhạc! Tôi nhất định sẽ giết nó! Chờ tôi giết nó rồi, tôi sẽ giết luôn hai đứa con của các người! Đến lúc đó, tôi sẽ nói cho anh biết, nó chính là Trì Hải Nhạc! Nó chính là người phụ nữ mà anh yêu nhất! Mà hai đứa con hoang kia chính là con ruột của anh! Tôi muốn để anh mất đi người quan trọng nhất mà anh coi như sinh mệnh của mình! Tôi muốn anh phải thống khổ muốn nổi điên! Tôi muốn anh phải phát điên lên! Ha ha!"

Trì Hải Hoan điên cuồng phá lên cười, sau khi cười xong, cô lại khóc thút thít lên.

“Tạ Thư Dật, Trì Hải Nhạc, tôi sẽ không để cho các người được chết cùng nhau đâu! Tôi muốn các người, một chết! Một sống! Vĩnh viễn cách xa nhau, sinh ly tử biệt! Cả đời cũng không được ở bên nhau. Tạ Thư Dật, tôi muốn anh phải nếm trải cảm giác mất đi người mình yêu thương nhất vĩnh viễn có tư vị gì! Chờ anh phát điên! Để các người hiểu cảm giác đó như thế nào! Ha ha ha!”

Trì Hải Hoan điên cuồng vừa khóc lớn vừa cười lớn.

“Trì Hải Nhạc, tao muốn cho mày xuống Địa Ngục, tao muốn mày cả đời vĩnh viễn không được siêu sinh! Tao nguyền rủa mày đời đời kiếp kiếp xấu xí! Tao nguyền rủa mày đời đời kiếp kiếp cũng không được một người đàn ông nào yêu!”

Trì Hải Hoan ác độc gào lên, giống như đang nói với Hải Nhạc ở trước mặt mình vậy. Trì Hải Hoan hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng, cô thật sự tuyệt vọng, rất tuyệt vọng, lần này không thành công, sau này cũng sẽ không bao giờ còn cơ hội mang thai con của Tạ Thư Dật nữa, không còn gì khiến cô tuyệt vọng hơn điều này! Không có một đứa nhỏ nào! Một chút lợi thế cũng không có!

“Đứa nhỏ! Đứa nhỏ! Trì Hải Nhạc! Mày chết rồi! Tao sẽ nhường Tiểu Bảo Tiểu Bối cho mày, mày yên tâm đi, mày sẽ không cô đơn đâu! Tao sẽ không để mày phải cô đơn đâu! Tao chỉ muốn Tạ Thư Dật phải sống cô độc một mình, có điều, nếu như hắn nghĩ không thông, có thể sẽ lựa chọn đi theo mày, tao sẽ không ngăn cản sự lựa chọn của hắn nữa!” Trì Hải Hoan thầm thì nở nụ cười.

Tạ Thư Dật vứt cô ở nhà, mà đi ra ngoài! Hắn sẽ đi tìm ai giúp hắn? Đi tìm vị ca sĩ hoặc minh tinh nào đó dưới trướng của hắn? Xem ra, không có cô, hắn vẫn có thể tìm ra một đống đàn bà giúp hắn giải dược a!

Hắn sẽ không đi tìm Trì Hải Nhạc chứ? Hắn sẽ không đi tìm nó chứ? Trong lòng Trì Hải Hoan đột nhiên rét lạnh, theo lý mà nói, hắn không thể nào nhìn trúng nó! Có rất nhiều đàn bà xinh đẹp để cho hắn lựa chọn! 

Không! Cô muốn đi tìm hắn! Cô phải đi tìm hắn! Cô tuyệt không để cho hắn cùng Hải Nhạc được toại nguyện bên nhau! 

Hồi lâu, Trì Hải Hoan từ trên giường nhảy xuống, lấy bộ quần áo mặc lên người, trang điểm một chút, khuôn mặt xinh đẹp lại ngời sáng, khôi phục lại dáng vẻ tiểu thư mỹ miều, sau đó, cầm túi xách lên. Suy nghĩ một chút, Trì Hải Hoan cúi người lấy chiếc súng lục dưới giường ra, bỏ vào trong túi xách, an tâm ung dung mở cửa, bước xuống lầu. 

Lúc này, vú La đang bận rộn ở phòng khách, nhìn thấy Trì Hải Hoan xuống lầu, liền hỏi cô ta: “ Cô muốn đi đâu?”

Tâm tình Trì Hải Hoan cực kỳ không tốt, thấy vú La tra hỏi mình khi muốn đi ra ngoài, không khỏi giận tím mặt: "Làm phản à! Bà là ai? Tôi muốn đi đâu? Bà cũng dám tới hỏi?”


“Thiếu gia nói rồi, cô chỉ có thể ở nhà, không được đi ra ngoài!” Vú La cũng cường ngạnh. 

“Cái gì? Thiếu gia nói tôi không được đi ra ngoài.” Trì Hải Hoan không khỏi ngây người như phỗng.

Tạ Thư Dật thật ác độc! Hắn lại không cho cô ta đi ra ngoài! Đúng là cô ta cũng không có ngờ đến!

“Thật quá đáng! Hắn là thiếu gia, tôi và hắn cũng ngang hàng địa vị! Tôi muốn đi đâu thì đi! Hắn nói tôi không được đi là tôi không thể đi sao?” Trì Hải Hoan giận đến mức toàn thân đều run lên, cô ta ác ngoan ngoan trợn mắt nhìn vú La một cái, sau đó ngạo nghễ liền đi ra phía ngoài!

“Vậy cô cũng đừng trách chúng tôi làm quá mức, chúng tôi cũng chỉ làm theo lệnh mà thôi, thiếu gia là chủ nhân của chúng tôi, chúng tôi không thể không nghe!” Vú La giơ tay ngăn cản Trì Hải Hoan, cũng xoay người về phía nữ giúp việc khác, nói: “Các người ngăn cô ấy lại cho tôi!”

Lúc bà quay đầu lại, liền bị Trì Hải Hoan tát một cái: “Vú La! Không để cho bà cảm nhận một chút, thì bà vẫn không biết trên dưới là gì! Một bà vú già, lại dám cản tôi?” 

Vú La ôm lấy một bên mặt bị Trì Hải Hoan đánh, thở cũng không ra hơi, làm sao cô ta có thể ở Tạ gia mà thị uy xấc xược như thế? Thân phận của cô ta cũng là giả! Thiếu gia căn bản cũng không thích cô ta, vậy mà còn bám lấy thiếu gia! Còn dám nói mình và thiếu gia ngang hàng địa vị! Thật là không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ!

Vú La ở trong lòng hung hăng mắng Trì Hải Hoan, nhưng mà bà cũng không dám mở lời cãi lại, đứng ở đây nói chuyện này là không hay. 

Trì Hải Hoan đắc ý hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra phía ngoài, mấy cô hầu gái nhìn thấy Trì Hải Hoan ngay cả vú La cũng đánh, ai nấy đều không khỏi hoảng sợ lui vể phía sau. 

“Coi như các người thức thời!" Trì Hải Hoan ngạo nghễ đi thẳng ra ngoài.

Hừ, lại dám ngăn cô lại! Cũng không nhìn xem mình là ai!

Vú La thấy Trì Hải Hoan muốn đi ra, trong lòng quýnh lên, hô to: "Chờ một chút!”

Trì Hải Hoan không khỏi hận hận xoay người, nhìn vú La nói: "Thế nào? Một cái tát chưa đã ghiền, còn muốn tôi cho bà thêm một cái tát nữa?”

“Nếu cô thật muốn đi ra ngoài, vậy tôi cũng không dám cản! Nhưng mà thiếu gia cũng nói rồi, hôm nay cô dám bước ra khỏi Tạ gia nửa bước, về sau cũng không cần trở về! Cô cũng biết tính khí của thiếu gia, tốt nhất là đừng chống đối cậu ấy! Cô và thiếu gia xảy ra chuyện không vui, người làm chúng tôi không dám xen vào, nhưng mà bởi vì cô muốn đi, nếu như cô đi khỏi Tạ gia, sau này không về được, cũng đừng trách vú La tôi không nhắc nhở a!” Vú La thẳng thừng nói với Trì Hải Hoan.

Bà dám nói như vậy, chẳng qua là bà hoàn toàn nhìn ra vị trước mắt đây không thể nào từ bỏ Tạ gia mà chạy ra ngoài, cô ta muốn đi, nhưng phải ra khỏi Tạ gia, cô ta còn muốn đi nữa sao? 

Quả nhiên, nghe vú La nói như vậy, Trì Hải Hoan ở trong lòng cực kì tức giận mà mắng to, Tạ Thư Dật là thật sự không muốn cô bước ra khỏi cái nhà này!

Nếu như lời của vú La là thật, cô còn chưa dám cùng Tạ Thư Dật cương đối cương như vậy, nếu bây giờ mà đi ra ngoài, từ đó không vào được Tạ gia thì làm sao bây giờ? Dù sao mẹ cùng lão già kia cũng không thích mình, hơn nữa nếu Tạ Thư Dật này đem chuyện lần này cô quyến rũ hắn cho bọn họ nghe, nói không chừng bọn họ sẽ đuổi cô ra khỏi cửa lớn Tạ gia mất! 

Nhưng Trì Hải Hoan thật không cam lòng! Thật không cam lòng!

Trì Hải Hoan nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không thể làm gì, thật sự cô không dám mạo hiểm như vậy, tình hình rõ ràng rất bất lợi cho cô!

“Ai da, ai da! Bụng của tôi đau quá! Đột nhiên đau quá!” Trì Hải Hoan đành phải ôm bụng từ từ xoay người, trong lòng tức giận muốn điên, Tạ Thư Dật đáng chết, hại cô ở trước mặt người hầu mất mặt như vậy! 

Khi nghe thấy tiếng cười trộm của mấy cô hầu gái phía sau, Trì Hải Hoan xấu hổ thành giận, cô không khỏi đột nhiên quay đầu, ác độc nhìn chằm chằm mấy cô hầu gái, dọa bọn họ thất kinh vội lấy tay che miệng, bởi vì ánh mắt của Trì Hải Hoan thật quá đáng sợ, giống như muốn giết hết bọn họ! 


“Đau bụng sao? Vậy thì cô mau trở về phòng nghỉ ngơi đi.” Vú La cũng nhẹ nhàng mở đường cho Trì Hải Hoan.

“Ừ. Tôi lên phòng nghỉ ngơi một chút.” 

Trì Hải Hoan mặt không chút thay đổi gật đầu, cố nén tức giận, đi từ từ lên lầu, bước tới đạp tung cửa phòng, cô liền nổi điên đem túi xách trong tay ném mạnh xuống sàn nhà, đồ đạc bay tứ tung, ném còn chưa hả giận, Trì Hải Hoan điên cuồng dẫm đạp lên đồ đạc trên sàn nhà. 

“:Tạ Thư Dật, anh thật quá đáng! Thật quá đáng! Tạ Thư Dật, Trì Hải Nhạc, các người đi chết đi! Đi chết đi! Tôi sẽ khiến cho các người chết không có chỗ chôn! Chết không có chỗ chôn!” Trì Hải Hoan cuồng loạn gào to.

Không cho cô đi ra ngoài còn chưa tính, lại còn nói không cho cô trở về?

“Tạ Thư Dật, anh xem tôi là thứ gì? Anh cũng chỉ là tốt số được sinh ra ở Tạ gia mà thôi! Ra khỏi Tạ gia, anh ngay cả con chó cũng không bằng! Có cái gì tốt đẹp mà chảnh ở trước mặt của tôi chứ? Anh chẳng qua là tốt số! Trì Hải Hoan tôi chỉ là thiếu chút mệnh số mà thôi! Bằng không, anh cũng phải quỳ gối dưới chân tôi, tùy ý tôi dẫm đạp anh đến chết!” 

Trì Hải Hoan tức đến đến mức muốn nổi điên, cô chịu đủ rồi! Cô chịu đựng đủ rồi! Tức giận nhưng không thể làm gì, Trì Hải Hoan chỉ đành phải ở trong phòng cuồng nộ đập nát hết thảy mọi thứ.

Thật vất vả lắm mới có thể bình tĩnh lại, đúng vậy, cô cần tỉnh táo, cô không thể để cho Tạ Thư Dật đem cô trở thành trò đùa mà xoay vòng như vậy, từ trước tới giờ, Trì Hải Hoan cô luôn nắm trong tay mọi chuyện, lần này, cũng vậy! 

Tạ Thư Dật vẫn chưa về nhà, cho đến giữa trưa ngày hôm sau hắn mới trở về, Trì Hải Hoan lúc ấy đang ngồi ở phòng khách, nhìn thấy Tạ Thư Dật trở về, không khỏi đứng dậy.

“Thư Dật!” Cô vẫn còn có chút chột dạ, chuyện cô làm cũng không vẻ vang gì. 

Tạ Thư Dật không để ý tới Trì Hải Hoan, trực tiếp hô một tiếng: "Vú La!”

Vú La vội vã chạy ra: "Thiếu gia, tôi ở đây!”

“Đi giúp nữ nhân này thu dọn đồ đạc, tôi không muốn thấy cô ta xuất hiện trước mặt tôi, Tạ gia đã không còn liên can gì tới cô ta nữa!” Tạ Thư Dật lạnh lùng nói với vú La.

Vú La nhanh chóng nhìn Trì Hải Hoan một cái, cô đang ngây người như phỗng đứng đó, giống như cũng không còn cảm giác gì. 

“Vâng! Thiếu gia." Vú La thấp giọng đáp lời.

“Không! Không! Không thể! Thư Dật! Anh không thể làm như vậy!” Trì Hải Hoan hoang mang sợ hãi nhào tới trước mặt của Tạ Thư Dật, nắm chặt tay của hắn.

“Không thể, Thư Dật, anh không thể làm như vậy! Đi khỏi Tạ gia, em biết phải đi đâu?” 

Tạ Thư Dật không chút nghĩ ngợi đẩy cô ta ra, sau đó nói với vú La: “Vú La, gọi thêm 2 người nữa, thu dọn đồ đạc cho cô ta, tôi cho các người một canh giờ để cô ta đi khỏi đây!” 

“Tôi hiểu, thiếu gia." Vú La vội vàng gật đầu.


Nữ nhân cáo mượn oai hùm này chọc giận thiếu gia, rốt cuộc cũng bị thiếu gia đuổi khỏi Tạ gia rồi! Thật đáng mừng!

Trì Hải Hoan thật ngu, cô thật là không ngờ Tạ Thư Dật thật sự muốn đuổi cô ra khỏi Tạ gia!

Ra khỏi Tạ gia, cô thật sự không biết đi đâu! 

Ra khỏi Tạ gia, cô đã không biết làm sao rồi, nếu như bị người ta biết cô là bị đuổi ra ngoài, cô càng không có chỗ dung thân rồi! Những thứ bạn bè đểu giả kia không phải là chỉ nhìn vào hai chữ Tạ gia mới đến gần kết thân với cô sao? Nếu bọn họ biết cô bị đuổi ra ngoài, khẳng định lập tức sẽ cười nhạo cô!

Không! Cô không muốn bị đuổi ra khỏi Tạ gia!

“Thư Dật! Thư Dật! Anh không thể đối xử với em như vậy! Mẹ chỉ có một mình em là con gái thôi! Anh đuổi em ra ngoài, bên cạnh mẹ đến một người thân cũng không có!” Trì Hải Hoan nói. 

Tạ Thư Dật nghe cô ta nói như vậy, không khỏi thản nhiên cười: "Không, người thân của bà ấy còn có tôi và cha tôi, cái này cô không cần lo lắng, bà ấy vãn là phu nhân của Tạ gia, tôi sẽ để bà ấy nhàn nhã, vui vẻ mà hưởng tuổi già ở Tạ gia, bởi vì bà ấy là mẹ của Hải Nhạc!”

“Không! Không! Anh không thể đối xử với em như vậy! Anh nên nhớ! Không có em, cha sẽ gặp nguy hiểm, bọn chúng sẽ đến trả thù ông ấy! Ông ấy sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng!” Trì Hải Hoan vẫn cố gắng thuyết phục Tạ Thư Dật.

Tạ Thư Dật không khỏi phá lên cười, sau đó âm trầm nhìn Trì Hải Hoan, nói: “Cô thật đúng là quá tự phụ rồi! Cô cho rằng cô thật sự có tác dụng lớn như vậy sao? Cô chỉ là lớp ngụy trang mà thôi! Mà ý đồ của cha tôi, chính là không đành lòng để đứa con gái còn lại duy nhất của dì bị giết sạch mà thôi! Cô cho rằng là vì cái gì? Trì Hải Hoan! Tạ gia có thể cho cô tất cả! Cũng có thể thu hồi tất cả! Bây giờ, tôi quyết định thu hồi toàn bộ! Cô không xứng có được những thứ này!” 

Trong lòng Trì Hải Hoan không ngừng hối hận, lúc trước, cô không nên thừa nhận là mình đã hạ dược hắn! Cô không nên thừa nhận! Cô lúc ấy chẳng qua là mong mọi chuyện được như ý muốn, cho nên nói ra tất cả! Kết quả, lại để cho Tạ Thư Dật có được cái cớ để đuổi cô ra khỏi Tạ gia! Hơn nữa, lần này, có thể mẹ cũng không giúp được cô! Không giúp được cô rồi! Bởi vì chính cô đã bỏ thuốc đi câu dẫn Tạ Thư Dật a!

Lần này, cô thật sự sai lầm rồi! Mười phần sai rồi!

Nhìn thấy Tạ Thư Dật chuẩn bị rời đi, Trì Hải Hoan vội vàng chạy theo, kéo kéo áo hắn, cầu khẩn nói: “Thư Dật, hãy nghe em nói, hôm qua em làm sai rồi, em về sau sẽ không làm thế nữa, anh đừng tức giận được không!”

Tạ Thư Dật không khỏi dừng bước, quay đầu lại mặt không chút thay đổi nhìn cô: "Cô cũng biết mình làm sai? Trong từ điển của cô có hai chữ làm sai sao?” 

“Em biết sai rồi, em thật sự chỉ muốn được ở cùng anh thôi! Cho nên, em mới làm như vậy, lần sau em tuyệt đối không làm như vậy! Em tuyệt đối sẽ không làm vậy nữa! Cho em một cơ hội! Em bảo đảm sau này em sẽ ngoan! Em bảo đảm!” Trì Hải Hoan làm bộ dạng thề thốt.

Tạ Thư Dật mặt không chút thay đổi nhìn cô, nói: "Không! Tôi không thể tin cô được, lần này là xuân dược, nói không chừng lần sau cô sẽ đầu độc hại chết tôi, cho nên, Tạ gia không thể chứa chấp cô!”

“Không! Em sẽ không! Em sẽ không làm thế! Em sao có thể làm như vậy chứ? Anh biết em yêu anh mà! Em yêu anh rất nhiều a!” Trì Hải Hoan không khỏi khóc, “Anh đã nói nếu như em đi ra ngoài thì sẽ đuổi em đi, nhưng mà em vẫn luôn ngoan ngoãn ở nhà, không hề bước chân ra ngoài! Sao anh còn muốn đuổi em đi!” 

“Người nào nói với cô là cô đi ra ngoài thì tôi mới có thể đuổi cô đi?” Thư Dật có chút tức giận bừng bừng rồi.

“Thiếu gia, là tôi nói!" Vú La nhẹ nhàng nói.

“A?" Tạ Thư Dật thoáng khôi phục một chút thần sắc, sau đó nhíu mày hỏi vú La: “Vậy bà có nói cho cho cô ta biết, thời khắc tôi đặt chân về nhà, cũng chính là lúc cô ta đi khỏi đây!” 

Vú La thở phào nhẹ nhõm, nói: “Thiếu gia, tôi không dám nói.”

“Được, bà không dám nói, vậy tôi nói! Tôi nói lại một lần nữa! Hạn cho các người một canh giờ, để cho cô ta cút khỏi Tạ gia! Tôi không muốn nhìn thấy cô ta còn trong ngôi nhà này!” Tạ Thư Dật không bao giờ nghĩ tới mình phải phí lời nói nhiều như vậy.

“Làm nhanh một chút! Một canh giờ nữa mà tôi vẫn còn thấy cô ta, tất cả các người cũng theo cô ta ra khỏi Tạ gia!” 

“Dạ, dạ, dạ!" Vú La nhất điệt liên thanh trả lời, đẩy mấy cô hầu gái lên trên phòng của Trì Hải Hoan thu dọn đồ cho cô ta! 

“Không! Không thể! Tôi muốn chờ tôi mẹ về nhà! Tôi muốn đợi bà ấy! Bà ấy sẽ không để tôi đi khỏi đây đâu!” Trì Hải Hoan cuối cùng vùng vẫy giãy chết.


“Phải không? Dì sẽ không để cô đi khỏi đây? Chỉ cần tôi đem chuyện ngày hôm qua nói cho bà ấy biết, hỏi bà ấy làm sao muốn giữ cô lại đây? Tóm lại, nếu cô ở đây! Thì tôi đi! Cô nói xem, cha tôi và mẹ cô, họ sẽ chọn ai? Cô thử xem?” Tạ Thư Dật không khỏi phá lên cười ha ha, thấy Trì Hải Hoan hoang mang sợ hãi, hắn thật cảm thấy rất khoái ý!

Trì Hải Hoan thấy mình không còn đường lui nữa, không khỏi cũng phá lên cười ha ha, ngửa mặt lên trời mà cười.

Tạ Thư Dật ngưng cười, cau mày nhìn cô ta một cái, hắn không biết cô ta đang cười cái gì, nhưng hắn cũng không lên tiếng, lẳng lặng chờ đợi phản ứng của Trì Hải Hoan.

Trì Hải Hoan cười đủ rồi, sau đó nhìn thẳng vào mắt Tạ Thư Dật nói: “ Tạ Thư Dật, xem như anh lợi hại!”

Sau đó khuôn mặt chết lặng, Trì Hải Hoan chậm rãi đi theo vú La lên trên dọn dẹp đồ của mình, cô cũng không có đồ đạc gì, ngày hôm qua cũng đã đập nát toàn bộ rồi, cô cũng chỉ cần mang theo mấy bộ y phục mà thôi. Suốt nhiều năm qua, cô đi làm cũng không đi, chỉ dựa vào tên tuổi của Hải Nhạc, tạo thành thói quen tiêu xài tiền của gia đình, lúc đi mới phát hiện ra, những gì thuộc về cô cũng chẳng có mấy! 

Khi Trì Hải Hoan đi xuống, Tạ Thư Dật còn đứng ở phòng khách, Trì Hải Hoan đi thẳng đến chỗ Tạ Thư Dật, đứng trước mặt của hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn, cũng không nói một lời.

“Thế nào? Còn có lời gì muốn nói?" Tạ Thư Dật hiếm khi mang theo tia cười hỏi cô.

Trì Hải Hoan cũng cười nhìn hắn, nhưng nụ cười của cô, khiến cho vú La đứng ngay bên cạnh cũng sởn cả tóc gáy, không biết nói như thế nào, tóm lại cô cười lên khiến cho người ta cảm thấy sợ. 

Tạ Thư Dật bình tĩnh nhìn cô, miễn cưỡng nói: "Không có lời gì để nói? Vậy thì cô đi đi, thứ lỗi không tiễn!” 

Vừa nói hắn ngáp một cái, vươn vươn lưng mỏi: "Cô quá ác đi, thuốc thực sự rất mạnh, tối hôm qua hại tôi thiếu chút nữa mệt chết đi, khiến cho người nằm dưới thân tôi ngất đi mấy lần! Trì Hải Hoan, trộm gà không được còn mất đi nắm gạo a, kết quả lại thành toàn cho người khác! Tôi thấy thật buồn cười! Cười đã lắm! Được rồi, tôi không nói nữa, đi đi!” 

Hai hàm răng của Trì Hải Hoan cơ hồ muốn nghiền nát tất cả: “ Cùng ai? Anh đã cùng ai? Rốt cuộc là cùng với ai?” 

Tạ Thư Dật nhíu mày: “Tại sao tôi phải nói cho cô biết?” 

“Rốt cuộc là cùng ai? Không phải là anh nói trừ Hải Nhạc ra, anh sẽ không chấp nhận một người đàn bà nào bò lên giường của mình sao? Tôi còn tưởng rằng anh sẽ vì Trì Hải Nhạc mà thủ thân như ngọc đấy!” Trì Hải Hoan cười lớn lên, sau đó lại lã chã rơi lệ.

“Quả nhiên, anh thà tình nguyện lên giường với người đàn bà khác, cũng không nguyện ý cùng tôi! Anh hận tôi đến vậy! Anh hận tôi đến như vậy sao?” 

Tạ Thư Dật thần sắc ngưng tụ, nói: “Không sai! Tôi hận cô! Tôi chưa từng hận người nào đến như vậy! Trì Hải Hoan! Là cô làm! Chính cô khiến cho tôi hận cô đến tột đỉnh! Chim sẻ thì mãi là chim sẻ, làm sao có thể biến thành phượng hoàng? Cho nên, cô vĩnh viễn cũng chớ ảo tưởng có thể thay thế được Hải Nhạc!”

Trì Hải Hoan nghe hắn nói như vậy, cười cười đứng lên: "Tôi là chim sẻ? Trì Hải Nhạc là phượng hoàng? Ha ha, anh có nghe câu phượng hoàng rụng lông, không bằng cả con gà! Nó ngay cả con gà cũng không bằng!” 

“Phải không? Cô là đang nói chính mình đấy! Suy nghĩ một chút, khi cô ra khỏi Tạ gia rồi, ngay cả con gà cũng không bằng a! Cô tự mình cầu nguyện đi! À, đúng rồi, về sau đi ra ngoài, xin dùng tên của mình, cái tên Tạ Hải Nhạc này, cô không xứng!” Tạ Thư Dật giễu cợt mà nói 

“Anh!” Trì Hải Hoan bị tức đến xanh cả mặt, hồi lâu, cô vừa thần bí nở nụ cười, sau đó nói, “Ha ha, ha ha, Tạ Thư Dật, anh toan tính rất tốt, nhưng có một số việc, không phải anh có thể khống chế trong tay! Tôi cho anh biết! Anh, anh sẽ phải hối hận! Anh nhất định sẽ hối hận vì đã đuổi tôi ra khỏi Tạ gia! Tôi sẽ khiến cho anh phải hối hận!”

“Không! Tôi sẽ không hối hận! Người hối hận, là cô, chính cô là người phải hối hận vì đã làm ra biết bao chuyện vô sỉ như vậy! Bất quá, loại người như cô chắc hẳn sẽ không biết hai chữ hối hận viết như thế nào đâu! Đủ rồi, không nói nhiều nữa, cô đi đi!” Tạ Thư Dật xoay người lại, không muốn nhìn thấy cô ta nữa.

“Tạ Thư Dật, anh, anh nhất định sẽ phải hối hận, nhất định sẽ hối hận!” Trì Hải Hoan đứng đó cười khanh khách.

Tạ Thư Dật vừa bước chân đi lên bậc thang, chợt dừng lại, hô một câu với vú La, rồi đi thẳng: “Vú La, tiễn khách!”

“Vâng, thiếu gia!” Vú La đáp lời, sau đó quay sang nhìn Trì Hải Hoan nói đi thôi! 

Trì Hải Hoan lại khanh khách cười, càng cười càng điên cuồng: “Tạ Thư Dật à Tạ Thư Dật, rồi anh sẽ phải hối hận! Anh sẽ phải hối hận! Chờ xem, tôi sẽ gặp lại anh vào cái ngày đó!” 

Tạ Thư Dật cũng không thèm bận tâm, đi thẳng lên lầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui