Ác Ma Ca Ca

Hải Nhạc đành phải cùng mẹ đi dạo phố, ở cửa hàng Burberry, cô nhìn trúng một cái váy màu trắng liền thân dài đến gối, áo hình chữ U, tay áo ngắn bồng một chút như áo công chúa, bên hông là một dây lưng màu đen kết thành hình hồ điệp, xinh xắn và trẻ trung, mặc trên người Hải Nhạc, lập tức tôn lên khí chất thanh thuần của cô, làm cho mẹ Hải Nhạc nhìn thấy liền hai mắt tỏa sáng.

“Nhạc Nhạc, con mặc cái váy này thật sự thật khá, quả nhiên là “Phật yếu kim trang, nhân yếu y trang” (Phật phải dát vàng, người nhờ quần áo)” Bà ca ngợi nữ nhi.

“Kìa mẹ.” Hải Nhạc có chút thẹn thùng, bất quá, cô cũng rất thích cái váy này.

Cuối cùng, cô lại chọn một cái váy dài chấm gót cổ điển màu hồng, thiết kế có hơi bảo thủ, nhưng lại rất hợp với tuổi của cô, cái váy này mà mặc lên người liền làm nổi bật màu da phấn phấn nộn nộn của cô, hơn nữa, làm cho thân hình cô càng lộ vẻ thon thả và cao quý.

“Con gái của mẹ thật tinh mắt, chọn quần áo đều rất được.” Mẹ Hải Nhạc rất vừa lòng khẩu vị của con gái, “Mẹ lại dẫn con đi mua một đôi giày da, lại đi làm tóc trang điểm.”


Hai người bận đến khoảng năm giờ mới về nhà, mà Hứa gia đã gọi điện thoại lại thúc giục Thư Dật rồi, Thư Dật ngồi nhà đợi sắp hết kiên nhẫn, nhưng khi hắn nhìn đến Hải Nhạc lúc đó đã làm tóc và trang điểm nhẹ, trong một khoảnh khắc đôi mắt liền sáng ngời lên, Hải Nhạc ăn diện lên một chút lại rất đẹp.

“Bọn họ đã thúc giục.” Tạ Thư Dật nói.

“Nhanh, Hải Nhạc, con chạy nhanh đi lên thay cái áo này, đừng để mọi người chờ lâu.” Mẹ Hải Nhạc nói.

Hải Nhạc lên lầu, đổi lại cái váy mới mua kia, mang vào một đôi giày xăng ̣đan đính đầy đá lấp lánh đang là mốt, lúc cô từ trên lầu chậm rãi đi xuống thì Tạ ba ba lại kiêu hãnh huýt sáo.

Mà Tạ Thư Dật gần như bị sự xinh đẹp của Hải Nhạc đoạt đi hơi thở, hắn thật không ngờ Hải Nhạc mặc cái váy đó vào, giống như biến thành một người khác, thoạt nhìn tựa như một ngôi sao chói mắt mê người, lại vừa giống như một cô công chúa xinh đẹp thanh thuần, cơ hồ khiến hắn nhận không ra.

“Tạ gia có nữ nhi sắp trưởng thành, “thiên sinh lệ chất nan tự khí” (Sắc đẹp trời sinh không bỏ phí) a.” Tạ ba ba nhìn Hải Nhạc đang từng bước một đi về phía bọn họ, lớn tiếng tán thưởng nói.

Nói xong mặt Hải Nhạc liền đỏ rần lên.


“Con gái của mẹ, chắc chắn sẽ trở thành tiêu điểm khiến người ta chú ý nhất!” Mẹ Hải Nhạc kiêu ngạo nói.


“Mẹ, mẹ lại nói như vậy, con sẽ không đi nữa.” Hải Nhạc ngượng ngùng nói.

“Đi thôi.” Tạ Thư Dật mở miệng nói.

“ Ba, mẹ, chúng con đi.” Hải Nhạc nói.

“Đi đi đi đi, đi cho vui vẻ một chút a.” Mẹ Hải Nhạc cao hứng đẩy con gái cho Tạ Thư Dật.

Tạ Thư Dật thấy Hải Nhạc bị đẩy đến bên cạnh mình, nhiều năm trải qua nền giáo dục thân sĩ làm hắn vươn tay, không chút suy nghĩ nắm bàn tay Tạ Hải Nhạc.


Bàn tay cô nhỏ bé trắng noãn, nộn nộn, mềm mại, ở trong bàn tay to dài của Tạ Thư Dật, lại có vẻ nhỏ như vậy,mềm mại không xương như vậy, Tạ Thư Dật không tự chủ gắt gao nắm chặt tay nhỏ bé của cô giữ trong lòng bàn tay mình.

Nhiệt độ trong lòng bàn tay Tạ Thư Dật, nháy mắt truyền từ đầu ngón tay Hải Nhạc đến đầu dây thần kinh, khiến Hải Nhạc cảm thấy như bị điện giật, đó là một loại cảm giác khác thường cho tới bây giờ cô chưa từng trải qua, Hải Nhạc hít nhẹ một hơi, trực tiếp muốn bỏ tay hắn ra.

Tạ Thư Dật cảm thấy được tay cô đang rụt lại, trừng mắt nhìn Hải Nhạc một cái, ngay cả nắm tay cô ta cũng không muốn sao? Hắn xuất phát từ ý muốn làm ngược lại, càng nắm chặt tay cô hơn, gần như là mười ngón đan xen rồi, thấy tay cô cuối cùng không thể đào thoát, hắn vừa lòng dắt Hải Nhạc bị động đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng hai đứa con, Tạ ba ba cười ha hả nói: “Tư Nguyên, em xem em xem, hai đứa chúng nó đi cùng một chỗ, nhìn đẹp như tranh như vậy, sao mà anh xem thế nào cũng thấy đứa nhỏ nhà tớ là đẹp trai nhất đẹp gái nhất thế này? Anh dám chắc đứa nhỏ nhà khác thế nào cũng kém Thư Dật với Hải Nhạc nhà ta a!”

“Anh a, nếu có người ngoài nghe được, đảm bảo sẽ nghĩ anh yêu thổi phồng con mình, bất quá, sao em cũng có cảm giác này a, bộ dáng Thư Dật thật là so với ngôi sao còn đẹp trai hơn a, thật sự là nó kế thừa gen ưu tú nhất của anh và đại tỷ rồi! Mà Hải Nhạc nhà ta, không phải em thổi phồng nó, vẫn chưa tới mười sáu tuổi a, nếu vừa được mười tám tuổi, đám con trai theo đuổi nó, chắc chắn có thể đạp phá cửa nhà chúng ta, đến lúc đó, chúng ta lại thêm phiền não rồi a.” Mẹ Hải Nhạc cũng cười nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui