Ác Ma Ca Ca, Nói Ngươi Yêu Ta!

Hải Nhạc vô cùng xấu hổ, cầm CD đứng đó đi không được, ở lại cũng không xong.
“Vậy… chị hai, em xin lỗi, quấy rầy chị, em đi đây.” Hải Nhạc nói rồi rời khỏi phòng Hải Hoan.
Cô rầu rĩ không vui trở lại phòng ngủ của mình, chị hai lại có thể vì một tấm hình của Tạ Thư Dật, nổi giận với cô đến như vậy. Chị hai… để ý ảnh chụp của Tạ Thư Dật như vậy… Bỗng nhiên, trong lòng của cô đột nhiên ớn lạnh, chị hai… thích Tạ Thư Dật?
CD trong tay cô nhanh như chớp rớt xuống đất.
Chị hai mà thích Tạ Thư Dật?! Cô luống cuống ngồi đờ người trên ghế.

Tin chị hai thích Tạ Thư Dật này… giống như một tia sấm sét, “rầm’ một tiếng, đánh nát tất cả mọi suy nghĩ của Hải Nhạc. Cô đột nhiên cảm thấy mình như không thở nổi. Chị hai làm sao có thể thích Tạ Thư Dật chứ? Bắt đầu từ bao giờ?
Không biết vì sao, cô cảm thấy trước mắt là một mảnh tối đen, cô chỉ nghe được tiếng thở của mình vang lên bên tai vô cùng dồn dập, trong lỗ tai cũng đầy tiếng ong ong.
Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật có cái gì tốt? Làm cho chị hai cũng thích hắn?
Một loại cảm giác như bị chìm trong bể nước ngập đầu ập tới Hải Nhạc, cô không tự chủ được ôm chặt lấy chính mình, thở gấp từng hơi từng hơi, cô sắp không còn thở được nữa… Bỗng, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
“Mời vào.” Tạ Hải Nhạc yếu ớt nói.
Tạ Thư Dật mở cửa, nhìn thấy ánh mắt Tạ Hải Nhạc trừng lớn, trống rỗng và dại ra, hơn nữa, sắc mặt cũng tái nhợt một cách đáng sợ, Tạ Thư Dật hoảng hốt, vội vàng vọt tới trước mặt cô, đưa tay đặt lên trán cô, hỏi: “Em làm sao vậy? Sắc mặt tái nhợt thành như vậy, không phải làm sao mà không thoải mái đấy chứ?”
Tạ Hải Nhạc thấy người vào lại là Tạ Thư Dật, cô vội vàng hít thở sâu mấy lần, lắc đầu liên tục: “Không có việc gì đâu, tôi không sao, tôi rất tốt.”
Tạ Thư Dật nhìn cô hoài nghi: “Thật sự không có chuyện gì sao? Không được gạt tôi.” Tạ Hải Nhạc tiếp tục lắc đầu như trống bỏi: “Tôi không sao, tôi thật sự không có việc gì.”
Tạ Thư Dật yên lòng, cúi đầu liền trông thấy chiếc CD trên đất.

“Đây là cái gì?” Hắn nhặt CD lên.
“À, là đĩa phim quảng cáo, Thịnh Đạt Hoa ra tặng cho tôi với Nhã Nghiên, bên trong còn có nhiều cảnh NG quý giá, nói cho tôi cất giữ.” Tạ Hải Nhạc nói.
Vốn là cầm về đã muốn cùng chị hai chia sẽ niềm vui này, nhưng mà, lúc này đây, cô đột nhiên cảm thấy rất nhạt nhẽo, đã không có một tí vui sướng nào.
“Nga? Tôi xem xem.” Tạ Thư Dật bỏ CD vào trong máy tính Hải Nhạc.
Máy tính là của hắn đền cho cô, Thích Hán Lương tặng Hải Nhạc, được chính hắn sửa lại, mở ra liền thấy trên mặt bàn có địa chỉ MSN Thích Hán Lương cho Hải Nhạc để liên lạc, mặt trên còn dán một phong thư hắn viết cho Hải Nhạc nữa, trong đó ẩn hàm tình ý, hắn xem mà tức sôi máu, hắn biết ngay tên này là một con sói khoác áo giáo viên mà! Laptop Apple quý giá đáng thương, cứ vậy mà bị hắn lấy cớ không sửa được quăng ngay vào thùng rác. Âm nhạc vang lên, Hải Nhạc và Thường Hàn gặp nhau ở trên bờ biển dài lãng mạn, nhờ đó phát triển tình yêu của hai người liên quan đến chocolate, Tạ Thư Dật không hề nháy mắt lấy một cái nhìn màn hình vi tính, Hải Nhạc trong quảng cáo, dù sao cũng đã qua một loạt công đoạn tân trang đóng gói, thoạt trông còn xinh đẹp hơn người thật một chút, làm Tạ Thư Dật nín thở trong phút chốc không thể dời tầm mắt.
Tạ Hải Nhạc thấy hắn xem vô cùng nghiêm túc, lần đầu tiên lấy hết can đảm vụng trộm ngắm hắn, không thể không thừa nhận, hắn rất tuấn tú, thật sự rất tuấn tú, đẹp trai đến không thể miêu tả được, đẹp đến không thể diễn tả bằng lời. Mặt bên của hắn, so với mặt chính diện của hắn, cũng có một loại vẻ đẹp khác, mái tóc hơi dài, vì mới vừa tắm rửa lúc nãy, chưa khô hẳn từng sợi từng sợi rũ xuống thái dương, mà đuôi tóc lại rõ ràng cong lên, giống như con người của hắn, nhìn như khiêm tốn, kỳ thật vô cùng kiêu ngạo! Dưới vầng trán rộng lớn của hắn là đôi mắt sâu thẳm, đôi mắt bình thường thoạt nhìn điềm tĩnh kia, lúc này đang chuyên chú nhìn chằm chằm vào màn hình, hàng mi mảnh dài kia, hơi hơi rung rung, sống mũi thẳng băng kia, bờ môi mỏng thường thường hay nhếch lên kia, lúc này cũng đang khẽ nhếch, cho thấy độ tập trung của hắn đối quảng cáo đến đáng kính ngạc.

Mà chiếc cằm được hắn cạo rất sạch sẽ kia, hơi hơi lộ ra chút râu lún phún, cực kì mạnh mẽ, cực kì nam tính, lại có một loại quyến rũ không nói nên lời. Khuôn ngực của hắn, cũng rộng lớn như vậy, rắn chắc như vậy, đủ để cất chứa một cái thân hình kiều nhỏ nũng nịu ghé vào… Nghĩ đến đây, Tạ Hải Nhạc không tự chủ được đỏ mặt lên.
Cô cũng là lần đầu tiên phát hiện ra, cho dù hắn chỉ ngồi yên ở đó thôi, đều có vẻ thật cao lớn, thật mạnh mẽ cường tráng, trên người tản ra một loại khí chất vừa khiêm tốn mà cũng vừa đường hoàng cuồng ngạo, làm cho không ai có thể không chú ý đến hắn, làm cho người ta không thể không thần phục hắn. Tạ Hải Nhạc không thể dời ánh mắt của mình, cô cảm nhận được một cách rõ ràng, Tạ Thư Dật, đã từ một đứa con trai mới lớn ngây ngô, từ từ biến thành một người đàn ông thật thụ! Qua vài năm nữa thôi, lăn lộn trong xã hội rồi, chắc chắn hắn sẽ biến thành một người đàn ông vĩ đại hào quang bắn ra ban phía, một vị vua có thể bày mưu tính kế, hô phong hoán vũ bậc nhất! Đột nhiên, cô thấy khóe miệng của hắn cong lên, lại tiếp tục cong lên nữa, độ cong càng lúc càng lớn, làm cho Hải Nhạc biết giờ phút này tâm tình của hắn đang rất là vui vẻ, nụ cười tươi kia, làm cho toàn bộ khuôn mặt hắn đều nhu hòa lại, tỏa sáng không nói nên lời, khi hắn cười rộ lên, thật sự rất đẹp trai, rất đẹp trai, Hải Nhạc không khỏi ngắm ngây người, ngay cả trái tim đang đập, cũng không chịu sự khống chế của cơ thể mà tăng nhanh gấp bội.
Chỉ thấy độ cong nơi bờ môi mỏng của hắn lại một lần nữa kéo lớn, thẳng đến khi lộ ra hàm răng trắng noãn, sau đó, môi mỏng mở ra: “Xem đủ chưa? Hử?
“Không… A?” Hải Nhạc trả lời theo bản năng, đến khi hiểu được ý tứ của hắn, cô không khỏi xấu hổ che kín mặt.
Hắn lại có thể biết cô đang nhìn lén hắn! Cái bộ dạng hết sức chuyên tâm vào màn hình kia, hại cô tưởng là hắn không hề phát hiện gì hết, cho nên mới to gan nhìn lén hắn như vậy! Thì ra hắn là cố ý! Hỗn đản này!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui