“Cái gì? Như vậy có được không? Nhưng mà đóng giả làm Hải Nhạc thay nó quay vài ngày? Chưa chắc Hải Nhạc đã đồng ý đâu, đây là cơ hội của nó mà.” Tạ Hải Hoan kinh ngạc ngẩng đầu lên.
“Em có muốn thử không? Anh có thể nói giúp em.” Tạ Thư Dật nghiêm túc nói với Hải Hoan, kỳ thật, trong lòng hắn đang cười thầm, đồng thời cũng âm thầm bội phục khả năng diễn xuất của mình.
Hải Hoan gần như đã hoan hô nhảy nhót cả lên: “Được không? Anh Thư Dật đồng ý giúp em ạ?”
Tạ Thư Dật gật đầu: “Đương nhiên, anh đồng ý giúp em rồi, nghĩ lại đi, có thể tiếp cận với Thiên vương Thường Hàn, có thể được đạo diễn danh tiếng chỉ đạo, chính là cơ hội ngàn năm có một a, cho nên, anh đương nhiên thật sự tình nguyện giúp em việc này rồi.”
“Vâng, vậy em cám ơn anh Thư Dật, cám ơn anh.” Hải Hoan gật đầu như giã tỏi.
Tạ Thư Dật cứ vậy mà thu phục Trì Hải Hoan, còn làm cho Trì Hải Hoan mang ơn hắn, làm sao cô có thể biết được tính toán thật sự trong lòng Tạ Thư Dật cơ chứ?
Tạ Thư Dật nhắc nhở Tạ Hải Nhạc không được lộ ra dấu vết, không được để cho Hải Hoan biết ý đồ chân chính của hắn, mà Hải Nhạc nhìn thấy chị tỏ vẻ mười vạn phần nhiệt tình trong việc đi diễn thay cô, cô còn có thể nói gì đây? Cô chỉ có thể lợi dụng vài ngày ngắn ngủi, dạy cho Hải Hoan không ít bí quyết và kinh nghiệm đối diện với máy quay, đồng thời nói cho cô biết tổ quay phim chủ yếu tiếp xúc với người nào, tên gọi là gì, gương mặt có đặc điểm gì, Hải Hoan đều một mực ghi nhớ.
Thật không ngờ, Hải Hoan vào đoàn quay phim, ngay cả Nhã Nghiên cũng không nhận ra cô, thỉnh thoảng cô có nói sai hoặc nhận lầm người thậm chí bị NG (cảnh quay hỏng), mọi người cũng chỉ nghĩ là cô ở nhà dưỡng bệnh vài ngày, có chút không quen mà thôi.
Mà cảnh hôn kia, sau vô số lần NG, rốt cục Hải Hoan cũng có thể thông qua, Hải Hoan hạnh phúc muốn chết, trở về liền nói cho Hải Nhạc nghe, cuối cùng cô đã có thể thông qua rồi.
“Anh đã nói mà, đúng không? Em cứ không tin anh, chúc mừng.” Tạ Thư Dật chúc mừng Hải Hoan.
“Cái đó còn phải cám ơn anh Thư Dật nữa kìa, anh giúp cho em có được niềm tin vào chính mình, em tin tưởng chính mình, Hải Nhạc có thể làm được, em cũng có thể, Hải Nhạc, chị hai không kém em chút nào đâu nha.” Hải Hoan được Tạ Thư Dật tán thưởng, mừng như điên.
Hải Nhạc làm bộ không thấy Tạ Thư Dật lén Hải Hoan giơ tay hình chữ V chiến thắng với cô, dịu dàng nói với chị: “Vâng, chị hai là giỏi nhất.”
Hải Nhạc nhìn chị, trong lòng thật sự có hơi áy náy, Thư Dật lợi dụng chị hai, cũng là vì cô, mà cô, cũng là kẻ đồng mưu, cô thật sự cảm thấy rất có lỗi với chị.
Cô đồng ý với Hải Hoan, cho cô thay cô quay nhiều cảnh một chút, cuối cùng, Hải Hoan lưu luyến giao nhiệm vụ quay phim trả lại cho Hải Nhạc, cuối cùng, quảng cáo cũng có thể hoàn thành phần quay phim một cách thuận lợi, dự kiến sẽ phát sóng trước đêm Valentine năm sau.
Vụ quảng cáo ồn ào qua đi, Hải Nhạc và Nhã Nghiên về lại trường học, tăng cường học bổ túc bài vở, không lâu nữa sẽ phải đối mặt với kì thi cuối kỳ.
Tạ Thư Dật cũng vì ba đã hoàn toàn bình phục, hắn cũng một lần nữa trở về trường học, xử lí tấn bài tập trên trường.
Vì hai người đều bận việc bài học bài tập, rất ít chú ý đến những thứ việc vặt khác, Tạ Thư Dật cũng thu liễm tâm tư với Tạ Hải Nhạc lại, chuyên tâm bổ sung kiến thức bài học của mình.
Mắt thấy lễ Giáng Sinh và Tết Nguyên Đán sắp đến, Ngũ Châu lại muốn tổ chức dạ hội, nhờ Hải Nhạc làm người chủ trì, Hải Nhạc từ chối ngay, đây không phải là thứ thích hợp với cô, cô nhường cơ hội lại cho Nhã Nghiên.
Nhã Nghiên từ sau khi quay quảng cáo, hình như lại nhiều hơn một chút tâm sự, có đôi khi, Hải Nhạc lại có thể bắt gặp cô ngẩn người, hỏi cô có chuyện gì, Nhã Nghiên lại cứ nói không có gì, sau khi nhận trọng trách làm người chủ trì, công việc lu bù lên, Hải Nhạc vô cùng thanh nhàn, tập trung dồn hết tâm tư vào trên sách vở.
Hải Nhạc đối với Hải Hoan cũng tốt đến không thể tốt hơn, bởi vì vụ quay quảng cáo, cô vẫn có cản giác áy náy với Hải Hoan, cho nên, vẫn muốn tốt với chị mình hơn một chút, muốn nhờ vậy mà giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng, bất kể là đồ ăn, mặc, dùng, cô đều phải đợi Hải Hoan chọn xong trước, đồ Hải Hoan bỏ thừa lại không cần, mới là của cô, Tạ Thư Dật vì thế mà nổi giận với cô rất nhiều lần, nhưng, cô cứ không nhịn được tốt với chị mình như vậy.
“Chị hai, chị xem em đem cái gì đến cho chị nè?” Vì Hải Nhạc vui vẻ quá mức, ngay cả cửa cũng quên gõ, đã xông vào trong phòng Hải Hoan.
Hải Hoan thấy cô đột nhiên xông vào, cô bước loạn xa, cầm lấy vài quyển sách chất lộn xộn lên bàn, kết quả đụng phải cốc nước trên bàn, cốc nước rơi “xoảng” xuống đất, nước và mảnh vụn thủy tinh đều rơi xuống trên đất.
“Nhạc Nhạc, có chuyện gì không?” Hải Hoan hỏi Hải Nhạc.
“Chị, chị làm sao thế?” Hải Nhạc khó hiểu.
“Chị… chị đâu có gì đâu? Chỉ là em đột nhiên vào, làm chị giật cả mình, mới bất cẩn làm rơi cốc nước xuống đất thôi.” Hải Hoan nói.
“Nga, vậy để em giúp chị quét ra đi.” Hải Nhạc nói.
“Không cần đâu, chị tự làm được rồi.” Hải Hoan chạy ra hành lang lấy chổi với ki đến, bắt đầu quét mảnh thủy tinh ra ngoài.
Hải Nhạc ngồi xuống, lấy đống sách trên bàn ra, chuẩn bị bỏ CD trong tay vào ổ đĩa máy tính Hải Hoan, nhưng khi lấy sách vở ra, cô thấy rõ ràng bị đè dưới sách vở thì ra chính là ảnh chụp của Tạ Thư Dật! Điều này làm cho Hải Nhạc sững sờ ngồi đó không thể động đậy, làm cho chị hai kích động luống cuống chính là tấm hình của Tạ Thư Dật này sao?
“Nhạc Nhạc!” Khi Trì Hải Hoan đúng lúc nhìn thấy tấm hình kia lại đang nằm trong tay Hải Nhạc, cô đỏ bừng cả mặt đưa tay giật lại.
“Nhạc Nhạc, làm sao em có thể tùy tiện lục lọi đồ đạc của chị chứ?” Trì Hải Hoan có chút thẹn quá hóa giận.
Hải Nhạc ấp úng: “Chị hai, em không phải cố ý, em chỉ muốn giúp chị dọn dẹp lại thôi.”
“Ai nhờ em dọn dẹp?” Trì Hải Hoan tức giận nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...