Nghe một câu cảnh cáo như vậy, bọn họ làm sao dám a? Ngẫm lại, một người có ba là quân nhân, một người có ba là trùm thương nhân lớn, hai bên đều không thể đắc tội nổi! Chỉ có thể đóng chặt miệng lại. “Được, các cậu về đi, đúng rồi, tấm hình kia có rửa không? Rửa ra nhớ đưa cho tôi.” Thích Hán Lương hỏi.
“Chụp rồi, rửa ra nhất định em sẽ tự mình đem qua cho thầy.” Cậu phóng viên học trò nói.
“Rồi, đi đi.” Thích Hán Lương gật đầu.
Chờ hai người kia đi khỏi, Thích Hán Lương nhìn văn phòng một mảnh bừa bộn, lại vuốt miệng vết thương cạnh đầu lông mày, khóe miệng nổi lên một tia cười.
Đúng thật là, từ tối hôm đó vừa nhìn thấy Tạ Hải Nhạc, cô lại cứ thường trú trong đầu của anh gạt không ra, anh cũng không hiểu tại sao mình lại sinh ra cảm giác mãnh liệt như vậy với một cô bé, đáng tiếc sau đó cuối cùng không thể tìm thấy cô ấy, anh luôn thầm tiếc nuối trong lòng, thật không ngờ vào đến Ngũ Châu, thình lình phát hiện ra cô lại là học sinh của tớ! Anh gần như là tự nhiên vui mừng, ai, anh tự nhận không có luyến đồng, cô vẫn còn con nít, anh không thể sinh ra ảo tưởng với một đứa nhỏ đúng không? Nhưng khi đêm đó nhìn thấy cô như một cô tiên đứng trên đài, anh đối với cô, vậy mà lại đã thật sự sinh ra cái loại cảm giác “yêu” trong truyền thuyết này, chỉ là, anh cũng là chủ nhiệm của cô! Anh chỉ có thể lặng yên ở một bên chờ cô lớn lên, đợi cô vừa đủ lớn, anh nhất định sẽ phải điên cuồng theo đuổi cô! Nhưng anh trai của cô, Tạ Thư Dật, hình như cực kì căm ghét anh, vừa thấy anh và Hải Nhạc đứng chung một chỗ, cậu ta sẽ hay dùng cái loại ánh mắt như sói nhìn anh, vị anh trai này thể hiện ra lòng chiếm hữu mạnh như thế, xem ra, cậu ta đối với cô em gái của mình cũng không phải đơn thuần là tình anh em! Chẳng lẽ, cậu ta đối với em gái của mình… sinh ra tình yêu cấm kị trong truyền thuyết?
Thật sự là cuộc chơi hấp dẫn a, càng ngày càng thú vị, Thích Hán Lương anh bình sinh thích nhất là thử thách, thử thách Tạ Hải Nhạc lần này, anh nhận!
Khi hai anh em nhà họ Hứa nhìn thấy Tạ Thư Dật nổi giận đùng đùng lôi Tạ Hải Nhạc đi tới, Tạ Hải Nhạc lại đang nước mắt giàn giụa, mà khóe miệng Tạ Thư Dật giống như hơi hơi xanh tím, lại còn rướm máu, hai người hoảng sợ.
“Các người đang bị cái gì vậy?” Nhã Nghiên kinh ngạc hỏi.
“Không có gì, chúng ta đi thôi.” Tạ Thư Dật nói.
“Thật sự không có gì sao? Khóe miệng anh bị cái gì? Còn đang rướm máu kia kìa.” Nhã Nghiên quan tâm nói.
“Tôi nói không có việc gì thì không có việc gì!” Tạ Thư Dật bực bội trừng mắt nhìn Nhã Nghiên một cái, “Cô là ai a? Nhiều chuyện với tôi như vậy?”
Nhã Nghiên chưa từng bị tức giận như thế, bị hắn quát sửng sốt, lập tức đôi mắt cô đỏ lên, miệng mím lại, giậm chân la: “Thư Dật ca ca, anh nạt em như vậy? Em ghét anh!” Cô bật khóc chạy về phía trước.
Hứa Chí Ngạn tức giận nhìn Tạ Thư Dật, nói: “Thư Dật, mày thật sự là rất quá đáng, em gái tao nói sai cái gì? Mày lại có thể nạt nộ nó như vậy?”
Hắn sải chân chạy theo em gái.
“Nhã Nghiên, Nhã Nghiên!” Tạ Hải Nhạc lo lắng gọi Nhã Nghiên, muốn giãy tay Tạ Thư Dật, cùng đuổi theo Nhã Nghiên.
Tạ Thư Dật gắt gao bắt lấy tay cô không buông lỏng, nói: “Tự cầu nhiều phúc cho mình đi, còn muốn đi quản chuyện người ta!” Hải Nhạc tức giận nhìn hắn: “Tạ Thư Dật, bất kể thế nào anh cũng phải làm cho ai cũng ghét anh hận anh hay sao?”
“Người ta hận tôi hay yêu tôi đâu có liên quan gì tới tôi? Tôi không rảnh đi để ý cảm nhận của người khác, tôi chỉ chú ý cảm nhận của mình!” Tạ Thư Dật khinh thường nói.
“Anh đáng ghét tự đại cuồng, ích kỷ cuồng! Nhã Nghiên là một cô gái tốt, sao anh có thể đối xử với người ta như vậy chứ?” Tạ Hải Nhạc bị Tạ Thư Dật kéo đi xềnh xệch, nhưng cô vẫn không quên thấy bất công cho Hứa Nhã Nghiên bị tổn thương.
“Còn nói nữa, tự lo cho mình đi! Tôi còn chưa tính sổ với cô đâu!” Tạ Thư Dật nói.
Hắn kéo Tạ Hải Nhạc vào trước xe, mãnh bạo nhét cô vào.
Vừa về tới nhà, hắn lại nhốt cô vào tầng hầm ngầm, Tạ Hải Nhạc vẫn luôn khóc, cô đã làm sai cái gì? Từ đầu đến cuối cô không hề làm sai, vì sao hắn lại đối xử với cô như vậy?
Cô cứ khóc cứ khóc, cho đến khi khóc đến khàn họng, cô thật sự rất ghét cuộc sống như thế, cô hoàn toàn không có quyền tự chủ của tớ, cũng hoàn toàn không có hỉ nộ ái ố riêng tư, hắn luôn cứ điều khiển cô, kiềm chế cô chặt chẽ, không cho cô có một tia tự do nào, cô hoàn toàn mất đi niềm tin đối với tương lai của chính tớ! Khóc đến mệt lả, cô nằm ở trên ghế sofa cũ thiếp đi.
Lúc này, cửa tầng hầm ngầm vang lên một tiếng “Ầm ầm”, cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, một bóng người cao lớn bị ánh trăng chiếu bóng thật dài vào trong tầng hầm ngầm.
Tạ Thư Dật chậm rãi đi đến bên người Tạ Hải Nhạc đang co người ngủ trên sofa, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào gương mặt phủ đầy nước mắt của cô, trông cô tái nhợt và nhu nhược.
Kỳ thật hôm nay thấy cô vẫn vì hắn mà ở trước mặt Thích Hán Lương nói hết lời hay, hắn đang thắc mắc, cô đang bảo vệ hắn sao? Nhìn cô cứ cầu xin nhìn Thích Hán Lương, cảm giác trong lòng hắn rất quái dị, cái loại cảm giác quái dị này cứ từ từ mọc rễ trong lòng hắn, sau đó lại cứ chậm rãi nảy mầm.
Hắn không sợ Thích Hán Lương, tuy nói bây giờ hắn còn đang đi học, nhưng sự nghiệp của gia tộc hắn đã hiểu rõ, hắn biết bất kể là ở giới thương nhân hay là giới chính trị, địa vị nhà tớ đều vô cùng quan trọng, chỉ bằng một Thích Hán Lương hắn làm sao có thể sợ lão ta? Nhiều lắm là tính lưỡng hổ tranh đấu, nhưng kẻ không biết tình huống như Tạ Hải Nhạc, lại bị dọa sợ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...