Ác Ma Ca Ca, Nói Ngươi Yêu Ta!

Buổi sáng cứ như vậy mà qua, buổi chiều, chọn ban cán sự lớp, có một nam sinh tên là Trình Tranh, mà Nhã Nghiên luôn luôn làm lớp trưởng ở Thần Phong cũng đành thua hắn ba phiếu, thành lớp phó, về phần những cán sự lớp khác, Hải Nhạc tuyệt không chú ý, trước nay cô đều chúi mũi lặng lẽ đọc sách, không để ý tới sự vụ bên mấy người đó.
Cuối cùng, Thích Hán Lương công ba danh sách đại diện khoa, điều khiến Hải Nhạc bất ngờ là, cô lại là đại diện ban Văn!
“Thầy ơi, em có thể từ chối không ạ?” Hải Nhạc hỏi Thích Hán Lương.
Thích Hán Lương kinh ngạc nhìn cô, sau đó lắc lắc đầu, nói: “Không thể, thầy không nhận lời từ chối của em, thành tích ngữ văn của em là tốt nhất trong tất cả các học sinh, em là chọn lựa thích hợp nhất.”
Hải Nhạc đành phải từ bỏ, cô không muốn làm đại diện khoa gì đó, cô chỉ muốn lẳng lặng đọc sách thôi.
Tan học, Nhã Nghiên cùng Hải Nhạc đi ra khỏi phòng, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng kêu: “Tạ Hải Nhạc!”
Hải Nhạc nhìn lại, là Thích Hán Lương.
“Lão soái, có chuyện gì không ạ?” Cô bình thản hỏi. (Tớ không biết chỗ này đúng không, tại trong qt là “lão suất” thì chính nó rồi, tức là “đẹp trai” ấy, chế lại từ từ “thầy” tức “thầy giáo” ấy, nhưng mà Nhạc Nhạc sao lại to gan đột xuất thế này cơ chứ!!! Cho nên tớ cũng không biết âu nhazzzz!)
“Vì sao em không muốn làm đại diện khoa?” Thích Hán Lương hỏi.
“Không muốn, em không thích.” Hải Nhạc nói.
“Nga, vì sao không thích?” Thích Hán Lương hỏi.
Hải Nhạc ngẩn ra.

“Em chỉ muốn yên lặng đọc sách.” Cô nói.
“Nha.” Mắt Thích Hán Lương lóe lóe sáng.
Sau đó, hắn nhìn hai bé tiểu nữ sinh, nói: “Hai người các em về nhà, thầy không ngại đưa các em một quãng.” Thích Hán Lương chủ động mời.
Không đợi hai tiểu cô nương mở miệng trả lời, đã có người lạnh lùng nói: “Anh không ngại, tôi ngại, bọn họ có người tới đón, có người đến đưa, không phiền anh lo lắng.”
Hải Nhạc nhìn lại, là Tạ Thư Dật cùng Hứa Chí Ngạn.
“Xú tiểu tử, từ đâu đến? Muốn tán gái, năm nhất năm hai năm ba Đại học còn nhiều kia kìa! Chạy tới khoa dự bị đại học làm cái gì?” Tạ Thư Dật nói, hắn trừng mắt nhìn nam nhân vừa mới nói không ngại đưa Hải Nhạc Nhã Nghiên về, trực giác nói cho hắn biết, người nam nhân này có chút quen mặt.
“Thư Dật ca ca, người này là thầy chủ nhiệm của bọn em Thích Hán Lương, anh hiểu lầm rồi, thầy Thích đây là Tạ Thư Dật, anh trai của Hải Nhạc”. Hứa Nhã Nghiên giải thích.
Thích Hán Lương nhìn Tạ Thư Dật, giật mình cười: “Nga, cậu chính là Tạ Thư Dật? Gặp mặt thật không bằng nghe danh a.”
Tạ Thư Dật nhíu mày: “Anh có ý gì?”
Hắn không phải là người ngu ngốc, vừa nghe đã có thể nghe ra người này khiêu chiến đầy mùi thuốc súng.
“Cậu không nhớ rõ? Thật là quý nhân hay quên a, chúng ta từng gặp qua một lần, ở trong đêm tối, cậu để một cô gái xinh đẹp tại ven đường, tôi lên tiếng bất bình giùm một chút, Tạ Thư Dật, thì ra cậu chính là Tạ Thư Dật?” Thích Hán Lương ôm ngực nhìn Tạ Thư Dật.
Tạ Thư Dật rốt cục nhớ ra, thì ra là hắn!

Hắn lạnh lùng nhìn Thích Hán lương, đưa tay kéo Tạ Hải Nhạc qua.
“Thầy giáo thì thế nào? Thầy giáo có thể mượn cớ tiếp cận học trò ngây thơ không hiểu chuyện sao?” Tạ Thư Dật mỉa mai.
“Thầy giáo tiếp cận học sinh nói công việc cũng là chuyện đương nhiên, sao cậu có thể nói là mượn cớ tiếp cận chứ? Cậu Tạ Thư Dật à, xem ra, cậu rất có thành kiến với thầy giáo a!” Thích Hán Lương vẫn ôm ngực, lành lạnh nói.
“Không, không phải tôi có thành kiến với thầy giáo, mà là anh, tôi sợ anh là cái loại thầy giáo khoác da người nhưng thật ra là sói kìa.” Tạ Thư Dật nói.
Hứa Chí Ngạn đứng bên cạnh vừa nghe Tạ Thư Dật nói như thế, hách nhất đại khiêu, không rõ vì sao hắn lại căm ghét Thích Hán Lương này đến vậy, thấy Thích Hán Lương trầm mặt xuống, hắn nhanh chóng sẽ mở miệng, nhưng Tạ Hải Nhạc lại mở miệng trước hắn.
“Em cảm thấy, Thích thầy không phải là loại thầy kia, anh nói hơi quá đáng rồi.” Hải Nhạc ôn nhu mở miệng nói.
Dù sao lần trước hắn từng nhiệt tình giúp đỡ cô, lần này Tạ Thư Dật cố tình gây sự, cô tuyệt không thể khoanh tay đứng nhìn.
Thích Hán Lương vừa nghe cô nói như vậy, trên mặt lộ ra mỉm cười.
Đến phiên Tạ Thư Dật giận tái mặt, hắn âm trầm liếc Hải Nhạc một cái.
“Phải không? Em cảm thấy hắn không phải cái loại thầy giáo kia, em lập tức chắc chắn như vậy?”
“Đúng vậy, thầy không phải.” Hải Nhạc vẫn không sợ chết trả lời.

Trong mắt Tạ Thư Dật hiện lên tia giận dữ, nhưng hắn rất nhanh nén tức giận xuống, kéo Hải Nhạc thật mạnh, nói: “Đi thôi!”
Hải Nhạc quay đầu, lễ phép đúng mực nói với Thích Hán Lương: “Thưa thầy em về.”
“Thưa thầy em về.” Hứa Nhã Nghiên cũng mở miệng, nhanh chóng lôi ca ca bước đi.
Bầu không khí mới vừa rồi, mùi thuốc súng thật dày a, tại sao Thư Dật ca ca lại muốn nói Thích thầy như thế a? Thật đúng là rất không đầu không đuôi rồi, chẳng lẽ, trước đây bọn họ từng kết thù gì sao? Hứa Nhã Nghiên thầm nghĩ trong lòng.
Tài xế đã chờ ở đây từ sớm, thấy hai người lại đây, cung kính mở cửa xe cho bọn họ.
Mới ngồi vào xe, Tạ Thư Dật liền mở miệng: “Về sau, cách xa ông thầy gì đó một chút!”
Hải Nhạc nhìn hắn một cái, nói: “Thầy đó là giáo viên chủ nhiệm kiêm thầy giáo giảng bài của tôi.”
Tạ Thư Dật vừa nghe, sắc mặt lại trầm xuống.
“Tốt nhất là cô nên cách xa hắn một chút, nếu để cho tôi thấy cô đi lại với hắn, cô cẩn thận đó!”
Trong lòng Hải Nhạc cũng là một trận tức giận, hắn thật là rất vô lý rồi! Ngay cả chuyện này cũng phải quản cô sao?
Nhưng, cô lại có gắng giấu tức giận đi, nói đều đều: “Tôi sẽ không tiếp cận thầy, nhưng nếu thầy muốn tiếp cận tôi, tôi cũng không thể cự tuyệt, bởi vì, hắn là chủ nhiệm.”
Cô nghĩ cô nói đã đủ nhún nhường rồi, thật không ngờ, Tạ Thư Dật lại có thể nổi trận lôi đình, hắn chợt đưa tay, kéo mạnh cô đến trước mặt hắn.
“Chết tiệt, cô không thể cự tuyệt? Cái gì gọi là không thể cự tuyệt? Vậy nếu hắn mượn danh nghĩa giáo viên chủ nhiệm có mưu đồ gây rối với cô, cô cũng không nên cự tuyệt sao?” Lửa giận trong mắt Tạ Thư Dật đủ để thiêu chết cô.

Cằm bị hắn nắm chặt, Hải Nhạc nói chuyện thật sự khó khăn: “Thầy không phải người như vậy, thầy sẽ không.”
“Cô cứ tin tưởng hắn như vậy? Bằng cái gì cô có thể tin tưởng hắn như vậy chứ?” Tạ Thư Dật trợn to mắt hỏi cô.
Bằng cảm giác của tôi!” Hải Nhạc thật muốn thét to, nhưng thanh âm của cô vẫn thật dè dặt.
“Cảm giác của cô? Cô cảm thấy cảm giác của cô đáng tin sao? Tốt nhất cô nên chính miệng nói cho tôi biết, cô sẽ không tới gần hắn! Cũng sẽ không cho hắn có cơ hội tới gần cô!” Tạ Thư Dật âm trầm nói.
Nước mắt khuất nhục lưu chuyển trong mắt Hải Nhạc, hắn buộc cô thi vào Ngũ Châu, không phải là muốn khiến cho cô nghe lời không có ý nghĩ của chính mình cùng ý chí đấu tranh sao? Được, cứ như hắn muốn đi!
“Tôi sẽ không tới gần thầy! Cũng không cho thầy có cơ hội tới gần tôi! Anh hài lòng chưa?” Cuối cùng cô khàn giọng hô to, nước mắt cũng lăn xuống.
Tạ Thư Dật chăm chú nhìn cô chằm chằm, nhẹ tay mơn trớn gương mặt của cô, Tạ Hải Nhạc nghiêng mặt sang một bên, lại rước lấy tức giận của hắn, hắn xoay mặt cô qua, thô lỗ chà tay trên mặt cô: “Không được khóc, thu hồi nước mắt đáng giận của cô lại đi! Để tôi thấy nước mắt của cô chảy xuống nữa, tôi liền” “Không phải tôi muốn khóc, là chính nó muốn chảy xuống, anh cũng muốn đổ trên đầu tôi sao? Chẳng lẽ, ngay cả quyền lợi được khóc của tôi anh cũng muốn cướp đoạt sao? Ngay cả khóc tôi cũng không thể phải không?” Tạ Hải Nhạc oán hận nhìn Tạ Thư Dật.
Lòng của cô đang co nhanh, sau này cô ở Ngũ Châu sống cái dạng ngày thế nào hoàn toàn có thể tưởng tượng rađược, lòng của cô, lạnh như nước hồ thu.
Tạ Thư Dật giật giật môi, hắn rũ mắt xuống, cũng buông tay, sau đó mới nói: “Nhớ rõ cô vừa mới đáp ứng tôi!”
Tạ Hải Nhạc dùng hai tay che mặt, cúi đầu tựa trên đầu gối, nước mắt không ngừng chảy xuống, vì sao? Vì sao vận mệnh lại bất công với cô như thế, cô không nên bị hắn đối xử như thế, cô hẳn nên sống ở dưới ánh mặt trời, không nên sống ở trong bóng ma của hắn a!
Trong lòng Tạ Thư Dật cũng phiền chán vô cùng, hắn tự tay lấy ra một điếu thuốc trong cặp, châm lên chậm rãi hút.
Thích Hán Lương xuất hiện, làm cho hắn có một loại nguy cơ chưa từng có, cái loại cảm giác này, giống như là có thứ gì đó thuộc về mình đang ở bị người khác mơ ước thậm chí có thể sẽ bị đoạt đi mất!
Hắn nhẹ nhàng nhả một vòng khói, không rõ loại cảm giác này rốt cuộc từ đâu đến lại vì sao mà đến, trong lòng hắn rất loạn rất loạn, nhưng lại không thấy rõ đầu dây tơ vò, tóm lại, hắn rất phiền, chưa bao giờ phiền như thế!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui