Ác Ma Ca Ca, Nói Ngươi Yêu Ta!

Trong cơn hoạn nạn, rốt cuộc giọng nói của Hải Nhạc cũng quay trở về, nhìn thấy Tạ Thư Dật, nước mắt Hải Nhạc không nhịn được liền trào ra.
“Thư Dật, là anh sao?” Hải Nhạc vừa khóc vừa hỏi Tạ Thư Dật.
Nghe được Hải Nhạc hỏi như thế, Tạ Thư Dật trong lòng đau xót, nước mắt không nhịn được liền nổi lên hốc mắt. Cũng nghĩ đến cô cuối cùng sẽ có một ngày phải thừa nhận, nhưng không ngờ lại ở trong hoàn cảnh này, thật khiến cho lòng hắn chua xót.
Tạ Thư Dật lấy lại bình tĩnh, quay người nói với Lưu Kim Miểu: “Cho tao một chút thời gian, tao có chuyện muốn nói riêng với cô ấy.”
Lưu Kim Miểu suy nghĩ một chút, hừ lạnh một tiếng nói: "Được rồi, nhanh lên!”
Sau đó hai tay hắn vung lên, ra lệnh cho đàn em: “Chúng ta ra ngoài trước!”
Sau khi đám người kia đi ra ngoài, Tạ Thư Dật ôm lấy đầu của Hải Nhạc, nhìn thật sâu vào đôi mắt của cô. Hải Nhạc bị động nhìn vào ánh mắt thâm tình của hắn, lòng của cô không tự chủ được mà run rẩy, hắn vẫn là hắn phải không? Đôi mắt này, vẫn biểu lộ tình yêu dành cho cô như lúc ban đầu!
Nước mắt cũng không khỏi chảy trên gò má trắng trẻo, cô run rẩy kêu: “Thư Dật, Thư Dật, Thư Dật!”
Hải Nhạc động tình khóc nấc lên, cũng kéo theo tình yêu nóng bỏng như nham thạch trong lòng Tạ Thư Dật, hắn cúi đầu, không nói lời gì, cho Hải Nhạc một nụ hôn sâu. Hải Nhạc bỏ qua khiếp sợ, niềm vui to lớn khiến cho cô vòng tay ôm chặt lấy bả vai Tạ Thư Dật, cô nhiệt tình đáp lại hắn, dường như muốn đem tất cả tình cảm của mình dành cho hắn vào trong nụ hôn này.
Nước mắt của Tạ Thư Dật cũng rơi xuống, cô không còn cự tuyệt tình cảm của hắn nữa, cũng hiểu được mà đáp lại hắn, Nhạc Nhạc của hắn đã trở lại rồi, Tạ Thư Dật càng thêm quý trọng gấp đôi, chỉ muốn cho cô cảm nhận được hắn yêu cô sâu đậm như thế nào, nước mắt mặn đắng không ngừng rơi vào trong miệng cả hai người, cũng không biết là nước mắt của ai.
Nụ hôn kéo dài cho tới khi hai người cảm giác được không khí quá mức mỏng manh, Tạ Thư Dật mới kết thúc nụ hôn khiến cả hai đều hít thở không thông này, hắn ôm Hải Nhạc vào trong ngực, trấn tĩnh lại hô hấp, sau đó, mang theo một chút giọng mũi, thở dài nói: " Đứa ngốc, thật là đồ ngốc, anh đã sớm biết em là Nhạc Nhạc rồi, bằng không, anh chạy tới nơi này làm cái gì? Anh chỉ là muốn đợi, muốn để cho em tự mình thừ nhận em là Nhạc Nhạc, mà không phải anh vạch trần em, anh rất sợ, nếu anh làm như thế em sẽ chạy trốn khỏi anh thật xa, sợ em không để ý đến anh nữa. Cho nên anh đợi, anh muốn dẫn dắt để em chính miệng mình nói ra, nhưng lại không ngờ lại là ở nơi này.”
Hải Nhạc không tin ngẩng đầu lên, ngưng khóc thút thít, ngây ngốc nhìn Tạ Thư Dật: "Anh biết? Anh đã sớm biết rồi? Làm sao anh biết? Em vẫn luôn giấu diếm, làm sao anh biết được?”
“Em có nhiều biểu hiện thất thường như vậy, anh mà không biết thì là kẻ ngu rồi! Lần đó em chạy trốn, anh liền đuổi theo về làng chài, ngoài mật khẩu MSN của em ra, anh còn phát hiện em viết bài thơ kia!” Tạ Thư Dật thở dài một cái.

“Sao? Bài thơ kia?" Hải Nhạc không tin cà lăm hỏi.
Tạ Thư Dật thâm tình nhìn cô, chậm rãi đọc ra từng câu thơ mà cô viết cho hắn:
“Em mở mắt tỉnh sau cơn mê
Người em yêu nay đã nơi nào
Chỉ còn lại con tim trống rỗng
Tình yêu giờ đã thiếu vắng anh
Lệ sầu chỉ biết lặng thầm rơi.”
(((((((((Ahihi, bản gốc của bài thơ này các bạn xem ở “
Trong lòng Hải Nhạc vô cùng vui mừng, vô cùng cảm động nhưng cũng có chút xấu hổ, thì ra hắn đã sớm biết cô là Nhạc Nhạc! Là chính cô vẫn chẳng hay biết gì, vẫn cho là hắn không biết!
Tạ Thư Dật chậm rãi nói: "Nhạc Nhạc, bây giờ em đã hiểu, lúc đầu anh nói cho em biết tình yêu chân chính là có dụng ý gì chứ? Anh đã nói với em, tình yêu chân chính, không phải là vì vẻ bề ngoài, anh cũng đã nói về loại đàn ông sẽ không trông mặt mà bắt hình dong; anh còn nói thật sự yêu một người, là không quan tâm đến chuyện người đó xấu hay đẹp, bây giờ em đã hiểu chưa? Đừng hỏi anh có ghét bỏ em hay không, anh yêu chính là nội tâm của em, bất kể em biến thành bộ dạng gì, em vẫn chính là em, em vẫn chính là Tạ Hải Nhạc, vẫn là Tạ Hải Nhạc mà anh yêu, em vẫn không hề thay đổi, một chút cũng không!”
Hải Nhạc đưa tay che lại miệng của hắn, đôi mắt đẫm lệ mông lung mà nói: “Thì ra là…thì ra là anh đã sớm biết! Là em tự cho rằng mình thông minh! Thật xin lỗi, là em hiểu lầm anh, em còn tưởng rằng lần trước ở bệnh viện anh chỉ là khinh bạc em, sau đó phủi tay rời đi, khiến cho em rất hận anh. Thì ra là, thì ra là anh đã sớm biết! Thật xin lỗi, thật xin lỗi!” Hải Nhạc khóc không thành tiếng.
“Hả? Chẳng lẽ em cho rằng lần trước là anh khinh bạc em sao? Lúc đó anh thấy em ngủ rất ngon, cho nên không nỡ đánh thức em dậy, thế mà em lại cho rằng anh khinh bạc em? Anh biết chính là em, cho nên mới đối với em như vậy! Em hiểu chưa? Nói cho cùng thì đó cũng là lỗi của anh, đáng lẽ anh nên gọi em thức dậy, như vậy thì em cũng sẽ không suy nghĩ lung tung.” Tạ Thư Dật áy náy nói.
“Thư Dật, là lỗi của em, thật xin lỗi. Anh vẫn thủy chung với em trước sau như một, mà em vẫn luôn hoài nghi anh, thật sự xin lỗi!” Hải Nhạc nức nở nói.

Tạ Thư Dật thở dài một cái, mang theo một tia kích động, nói với Hải Nhạc: “Thật ra thì vào đêm đính hôn năm năm trước, biết đó không phải là em, anh nổi điên chạy đến Hải Giác muốn đi tìm em, sau đó anh từ trên vách đá nhảy xuống. Là cha tới kịp thời cứu anh, cha đưa anh đến Mỹ trị liệu, anh cứ ở bên đó mà ngẩn ngơ suốt ba năm, cha sợ rằng anh nghĩ không thông, nói với anh rằng có thể em vẫn còn sống! Cho nên anh vẫn luôn nghĩ như vậy, em nhất định sẽ thoát chết như anh, anh chính là dựa vào niềm tin này mà mới chống đỡ được cho tới ngày hôm nay! Nhạc Nhạc, anh yêu em như vậy, còn để tâm đến dáng vẻ bề ngoài sao? Cho nên, Nhạc Nhạc, không cần chất vấn tình yêu của anh đối với em! Không cần!”
“Thư Dật, Thư Dật đáng thương của em, tại sao anh không nói sớm? Tại sao anh không chịu nói sớm hơn? Còn để cho em hiểu lầm anh như vậy? Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Em không biết rằng mọi người đã sớm biết đó không phải là em, em còn hiểu lầm anh, em còn hiểu lầm anh vẫn không nhận ra đó là Trì Hải Hoan, hiểu lầm rằng anh thích cô ta! Cũng vì vậy mà trong lòng không ngừng oán hận anh, thật xin lỗi, thật xin lỗi!” Hải Nhạc ôm thật chặt Tạ Thư Dật, cơ hồ là gào khóc lớn lên.
Tạ Thư Dật cũng ôm thật chặt Hải Nhạc, nước mắt chảy xuống, hắn ngẹn ngào nói: " Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc a! Chúng ta xa cách nhiều năm như vậy! Em cho rằng anh làm sao trụ được đến bây giờ? Anh mỗi ngày đều tự nói với bản thân mình rằng, anh có thể thoát chết, thì em cũng có thể còn còn sống! Anh vẫn luôn đi tìm em! Chưa từng từ bỏ ý định đi tìm em! Anh tin nhất định em đang ở nơi nào đó chờ anh! Hôm nay, tất cả khổ nạn đều qua hết rồi, qua hết rồi, chỉ cần em vẫn còn sống, chỉ cần em vẫn ở bên cạnh anh là đủ! Anh tưởng rằng, tưởng rằng mình lại mất đi em lần nữa, nếu như hôm nay em có bất trắc gì, anh tuyệt đối sẽ không tha thứ cho chính bản thân mình, anh nhất định sẽ đi theo cùng em! Không bao giờ bỏ em lại một mình nữa!”
“Không, em không đi nữa! Em sẽ không rời đi nữa! Em cũng sẽ không làm loạn nữa, chỉ cần có anh ở đây, em cũng sẽ ở đây, em sẽ không đi đâu cả, có anh, còn có Tiểu Bảo Tiểu Bối, em thế nào cũng không rời đi! Em cũng không bao giờ tách khỏi anh nữa!” Hải Nhạc khóc nói.
“Ừ, chúng ta sẽ không xa rời nhau, không bao giờ xa rời nhau. Đừng khóc, chỉ cần bây giờ em an toàn là tốt rồi, bọn chúng không có làm gì em chứ? Không có làm hại em chứ?” Tạ Thư Dật vừa thay Hải Nhạc lau đi nước mắt, vừa hỏi.
“Bọn họ, bọn họ, bọn họ…” vừa nghĩ phút trước Lưu Kim Miểu chuẩn bị cưỡng bức cô, toàn thân Hải Nhạc liền sợ đến run rẩy: “Hắn, cái tên Lưu Kim Miểu đó…hắn......” Hải Nhạc sợ không dám nói tiếp, nói ra Tạ Thư Dật nhất định sẽ tức giận muốn giết người!
“Hắn làm gì rồi? Nói a!” Tạ Thư Dật không khỏi thúc giục.
“Không có gì, em rất ổn! Rất tốt! Anh vừa tới kịp thời, cũng chưa xảy ra chuyện gì, chúng ta mau đi thôi! Chúng ta mau đi khỏi đây thôi!” Hải Nhạc liên thanh mà nói.
Tạ Thư Dật không khỏi thở dài một cái, chỉ sợ là đã tới cũng không dễ dàng mà đi ra ngoài như vậy.
“Anh sẽ dẫn em ra ngoài, anh sẽ dẫn em đi khỏi đây.” Tạ Thư Dật an ủi nói.
“Đi thôi! Chúng ta hãy mau chóng rời khỏi đây!” Hải Nhạc lo lắng nói.
Lúc này, cửa đột nhiên lại được mở ra, Lưu Kim Miểu đi vào: " Hai vị, ôn chuyện cũ thế nào rồi? Tạ Thư Dật, tao đã để cho mày gặp cô ta, bây giờ đã đến thời điểm mày thực hiện cam kết rồi!”

Tạ Thư Dật cảm giác được Hải Nhạc đang run rẩy, hắn an ủi ôm chặt lấy cô, sau đó lớn tiếng nói với Lưu Kim Miểu: “Được! Nhưng mày phải đáp ứng với tao một điều kiện, mày đáp ứng, tao sẽ thực hiện cam kết với mày!”
“Điều kiện gì? Nói một chút coi?" Lưu Kim Miểu hỏi.
Tạ Thư Dật nhìn Hải Nhạc một cái, nói: " điều kiện của tao là: dùng tao đổi lấy cô ấy! Mày thả cô ấy ra, tao ở lại! Tao so với cô ấy còn có giá trị lợi dụng hơn, có tao trong tay, ông già tao nhất định sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của mày!”
Hải Nhạc nghe hắn nói như vậy không khỏi giật mình.
“Không! Thư Dật, không thể! Không thể như vậy! Anh đã nói là chúng ta không xa rời nhau nữa mà! Cũng nói sẽ dẫn em ra ngoài! Em không thể trao đổi với anh để ra ngoài! Em không cần! Hắn sẽ giết anh! Hắn nhất định sẽ giết anh! Làm sao anh lại ngu ngốc như vậy! Sao lại đưa ra điều kiện ngu xuẩn như vậy? Thư Dật, rút lại lời nói đi! Em cầu xin anh, rút lại lời nói đó đi!” Hải Nhạc lại gấp gáp mà khóc lên.
Lưu Kim Miểu lại phá lên cười ha ha: "Tạ Thư Dật, mày đúng là cái loại si tình! Được! Tao đồng ý với điều kiện của mày, mày ở lại đây, để cho cô ta đi!”
“Không! Không cần! Để cho tôi ở lại đây đi! Hãy để cho hắn rời đi! Để cho hắn rời đi!" Hải Nhạc gấp đến độ sắp điên rồi, cô không thể để cho Thư Dật ở lại chỗ này, Lưu Kim Miểu hận hắn như vậy, hắn nghĩ ra mọi thủ đoạn như vậy, nhất định là muốn giết Thư Dật! Vì cô mà hắn phải lâm vào tình cảnh nguy hiểm, cô không muốn cảnh này xảy ra!
Tạ Thư Dật ôm Hải Nhạc thật chặt vào ngực của mình, ôn nhu nói với cô: “Em phải tin tưởng anh, anh sẽ không có chuyện gì đâu, bọn chúng sẽ không làm gì anh. Chỉ cần lúc này em đi khỏi đây, anh sẽ lo mọi chuyện còn lại.”
“Không, em không muốn! Sinh mệnh của anh so với mạng của em còn quan trọng hơn! Em không muốn anh mạo hiểm! Em không cần! Anh không đi, em cũng không đi!” Hải Nhạc lôi kéo cổ áo của Tạ Thư Dật, thương xót nhìn hắn.
“Cũng được, hai người ở lại thì càng tốt!” Lưu Kim Miểu vỗ tay nói.
Tạ Thư Dật nhìn Lưu Kim Miểu, nói: "Lưu Kim Miểu, tao muốn để Long Đế Uy tới đưa cô ấy đi! Tao muốn tận mắt thấy cô ấy đi khỏi đây! Cô ấy an toàn, tao sẽ thực hiện lời hứa của mình!”
“Không cần! Không cần! Thư Dật, anh đừng bỏ lại em! Đừng bỏ lại em! Đừng bỏ lại em!” Hải Nhạc thấy Tạ Thư Dật nghiêm túc như vậy, cô thống khổ chỉ biết nói không muốn.
Lưu Kim Miểu trầm ngâm một chút, nói: "Được rồi! Mày có thể gọi cho Long Đế Uy đến đưa cô ta đi! Nhưng tốt nhất đừng giở trò với tao!”
Tạ Thư Dật lấy điện thoại di động ra gọi cho Long Đế Uy: " Đế Uy, cậu mau tới trung tín đường của Trúc Bang đón Nhạc Nhạc!”
Long Đế uy lấy làm kinh hãi: " Vậy còn cậu?”

“Cậu không cần xía vào, hãy mau qua đây đưa cô ấy đi! Nhanh lên!” Thư Dật lớn tiếng nói xong liền cúp điện thoại.
Hải Nhạc khóc đến thở không ra hơi, tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Hắn thế nhưng tình nguyện dùng mạng của mình để đổi lấy cô! Vậy mà cô lúc trước vẫn hoài nghi hắn! Hiểu lầm hắn như vậy!
Rất nhanh, Long Đế Uy chạy tới, muốn đưa Hải Nhạc đi, Hải Nhạc gắt gao ôm lấy Tạ Thư Dật, không chịu buông tay.
“Đứa ngốc, buông tay a! Anh không sao, thật đấy, em phải tin tưởng anh!” Tạ Thư Dật cũng mau muốn nổi giận.
“Thư Dật, anh làm như vậy, nếu như anh xảy ra chuyện gì, em phải làm sao bây giờ? Anh nói em phải làm sao?” Hải Nhạc nước mắt ướt đẫm nhìn Tạ Thư Dật.
Tạ Thư Dật một lần một lần xoa đầu của cô, nói: "Anh cam đoan với em, anh nhất định sẽ không có chuyện gì! Anh thật sự sẽ không xảy ra chuyện gì! Anh đã mất đi em lần thứ nhất, anh không muốn lại mất đi em lần thứ hai! Cho nên, em phải đi khỏi đây an toàn! Hiểu không?”
“Em cũng mất đi anh một lần rồi, em cũng không muốn mất đi anh lần thứ hai nữa! Thư Dật, anh đừng bỏ lại em! Em không cho phép anh bỏ lại em và Tiểu Bảo Tiểu Bối! Anh nhất định không được xảy ra chuyện gì!” Hải Nhạc ôm thật chặt Tạ Thư Dật, cương quyết không buông tay.
“Đế Uy, cậu đưa cô ấy đi trước!” Tạ Thư Dật nóng nảy hô tô gọi Long Đế Uy.
Long Đế uy chỉ đành phải tới kéo Hải Nhạc ra, Hải Nhạc chết cũng không buông tay, cô rất sợ nếu như cô rời đi, thì sẽ không còn tháy được Tạ Thư Dật nữa.
Lúc Long Đế Uy sắp kéo Hải Nhạc ra được, thì Tạ Thư Dật đột nhiên lại không nỡ, hắn lại đem Hải Nhạc kéo về trong ngực của mình, lần nữa quyến luyến cho Hải Nhạc một nụ hôn sâu, nếu như có thể, hắn thật sự rất muốn cứ như vậy mà hôn cô, không bao giờ cùng cô tách ra nữa. Hắn cũng không muốn bỏ lại Hải Nhạc, nhưng hiện tại không thể không tách cô ra! Hắn không muốn cô gặp nguy hiểm.
Nụ hôn này, quả thật giống như là nụ hôn sinh ly tử biệt, ngay cả Hải Nhạc cũng cho là như thế, cô vừa rơi lệ, thế nào cũng không chịu kết thúc nụ hôn này, cho đến Tạ Thư Dật cương quyết đẩy cô ra, Hải Nhạc không khỏi lên tiếng khóc lớn lên.
Tạ Thư Dật nhẹ nhàng hôn lên trán của Hải Nhạc thêm lần nữa, ở bên tai cô, thấp giọng nói: “ Bảo bối, phải nhớ kỹ, anh yêu em! Anh vĩnh viễn yêu em! Em hãy về nhà cùng với Tiểu Bảo Tiểu Bối, chờ anh trở về!”
“Được, em chờ anh, em và con chờ anh trở về!” Rốt cuộc, Hải Nhạc khóc không thành tiếng đi đến bên cạnh Long Đế Uy.
“Đế Uy, đưa cô ấy đi!” Tạ Thư Dật xoay người qua, không nhìn Hải Nhạc nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui