Tạ Thư Dật nước mắt không khỏi tràn mi. Nhạc Nhạc, em để cho anh tìm thật khổ! Em lừa anh thật đau! Em rõ ràng đang ở bên cạnh anh, nhưng tại sao lại không chịu nhận anh? Chỉ vì anh không nhận ra em sao?Chỉ vì anh không nhận ra em mà em liền từ bỏ sao? Em có biết là như vậy đối với anh tàn nhẫn lắm không? Mấy năm qua anh một mực đi tìm em, chưa từng quên em một lần nào, chỉ vì khuôn mặt em thay đổi lại không thể nói chuyện nên anh mới không nhận ra em, em cứ thế mà từ bỏ anh sao? Anh yêu em như vậy, làm sao em có thể hoài nghi tình yêu mà anh dành cho em chứ? Trái tim hắn đau đớn vô cùng, Nhạc Nhạc của hắn, mấy năm này phải sống cực khổ như thế nào, hắn thực sự không dám nghĩ!
Tay Tạ Thư Dật run run click mở trang nhật kí gần đây nhất, một bài viết được đặt tên là ‘Nhật kí tôi yêu thích nhất’, không nghĩ tới, đó là một bài thơ, hắn vội vàng kéo xuống dưới.
“Ta mở mắt tỉnh lại yêu ngươi không phải ở chỉ chừa cho ta trong lòng một phiến trống không trong lòng chỗ yêu ta cả đời mong đợi không có ngươi ta chỉ có thể không tiếng động than nhẹ ta ước mơ qua thuộc về ta ngươi mỹ tốt tương lai vậy mà hôm nay đây hết thảy cũng đang trong trí nhớ mất đi sắc thái ngẩng đầu nhìn lên kia sáng chói tinh không nhớ tới ngươi đối với ta tỏ tình thật lâu không có thể quên được ngươi ái tâm trong bi theo nước mắt trôi xuống Lưu Tinh Vũ lướt qua bầu trời đêm nguyện nó mang đi ta đối với ngươi kêu gọi ta đắm chìm ở ngươi được lắm trong trí nhớ không muốn toan tính tỉnh lại mắt của ta lệ đã sớm hội tụ thành lạnh như băng mà Thâm Lam biển rộng góc bể cái kia bên ngươi có từng cảm nhận được ta đối với ngươi thật sâu yêu thời gian rất cổ quái để cho yêu nhau người phân ta nỗ lực thử thói quen tốc độ thủ phát đang không có ngươi trong đêm khuya ngủ trong bầu trời đêm chung quy lại truyền đến quen thuộc đàn vi-ô-lông thiên lại khiến nó ký thác ta đối với ngươi tư niệm đi thật lâu ngắm nhìn bầu trời đêm sắc màu giống như ngắm nhìn lòng ta trong thích nhất ta thích nhất ngươi là hay không hiểu hôm nay ta đây yếu ớt tồn tại vô hạn bi chỉ có thể không ngừng nhớ lại ngươi đối với ta yêu vẫn cứ còn nghe được ngươi ở đây bên tai ta thề không có bất kỳ người nào có thể thật đang thuyết minh ra chân ái chỉ có ta biết ta đối với ngươi yêu giống như Vân Đóa loại trắng noãn ta vô vọng chờ đợi một ngày kia ngươi có thể phát cảm giác ta mới phải ngươi thích nhất không cách nào quên ngươi ôn nhu cầm ta vào để cho ta nước mắt hóa làm mưa đi rơi vào thân thể của ngươi thượng để cho ngươi cảm giác đến ta tồn ở không thể dựa vào ngươi nghi ngờ trong để cho ta vào ngươi mộng du để cho ta ở trong mộng thủ hộ ngươi ta yêu cho dù hải khô cho dù thạch nát ta cũng vậy không muốn từ trong mộng của ngươi cách ta thích nhất trong lòng ta đau chỉ có ngươi mới có thể thích ta ở trong giấc mộng cầu nguyện ta như cũ là của ngươi chân ái.” (((((((Ây da, đoạn này văn thơ lai láng, mị tự cảm thấy mình không thể nào phiên âm hoa mĩ được, cho nên để các bạn tự nghiền ngẫm nhé.)))))))))))
Tạ Thư Dật cơ hồ khóc không thành tiếng, Nhạc Nhạc của hắn! Nhạc Nhạc đáng thương của hắn, cô ấy đang sợ điều gì? Cô ấy cần cầu nguyện sao? Cô ấy cảm thấy chỉ khi cầu nguyện mới cảm nhận được tình yêu của hắn sao? Hắmà nói với cô, cô vẫn luôn là tình yêu của hắn!
Nhạc Nhạc! Nhạc Nhạc đáng thương của anh! Thì ra là em vẫn một lòng, thì ra là em vẫn luôn nhớ đến anh, thì ra là trong năm năm này, em chính là luôn yêu anh!Nhưng em, em tại sao năm năm trước lại không xuất hiện? Em tại sao không để cho anh tìm thấy khi mới đi tìm em? Em tại sao lại không chịu xuất hiện chứ? Tại sao lại không quay trở lại bên cạnh anh? Chúng ta có bao nhiêu lần năm năm? Chúng ta có bao nhiêu lần năm năm như thế chứ? Đứa ngốc này! Cái cô ngốc đần độn này! Em vì sao lại đối xử với anh như vậy? Tại sao em lại không chịu thừa nhận anh? Tại sao?
Tạ Thư Dật thống khổ đánh một quyền rồi lại một quyền nện ở trên bàn.
Năm năm a, hắn cũng cô đơn thống khổ mà trải qua năm năm này, mà năm năm Nhạc Nhạc sống ở đây, so với hắn còn bi thảm hơn. Mặt cô bị hủy dung, không thể nói chuyện, lại còn phải nuôi dưỡng Tiểu Bảo Tiểu Bối đáng thương, Nhạc Nhạc của hắn, rốt cuộc đã phải khổ cực như thế nào để trải qua năm năm đó a?
Nhạc Nhạc a! Cô bé ngốc này, em rốt cuộc là đang sợ hãi cái gì đây? Em rốt cuộc là đang sợ cái gì? Là sợ vì mặt biến dạng, vì bị câm mà anh không yêu em nữa sao? Em đúng là ngu ngốc, là đại ngốc! Anh yêu em, không phải vì khuôn mặt txinh đẹp đó, anh chỉ là yêu em, đơn thuần mà yêu em, giao cả trái tim mình cho em! Tại sao em lại không tin vào tình yêu của anh chứ? Anh thà chết cũng muốn cùng em ở chung một chỗ, chẳng lẽ còn để ý đến dung nhan đó sao? Em đúng là đồ ngốc, đại ngu ngốc! Nhạc Nhạc a, dù em xấu, em không thể nói chuyện, nhưng em vẫn chính là Nhạc Nhạc a! Anh thật quá nực cười! Thật sự quá nực cười! Còn em là đồ đại ngốc! Em cứ như vậy lấy đi của anh năm năm! Lấy đi năm năm thuộc về chúng ta! Em thật ngốc! Thật là ngốc!
Nước mắt Tạ Thư Dật như đê vỡ, không ngừng nước rơi trên hai gò má nam tính, Nhạc Nhạc của hắn, thật sự quá ngu ngốc! Cô vẫn luôn là tình yêu của hắn, là người hắn yêu nhất! Tại sao lại nghi ngờ điều này chứ? Tại sao? Hắn không đáng giá để cô tin tưởng như vậy sao?
Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện với nhau dọa Tạ Thư Dật sợ hết hồn, hắn xoa xoa nước mắt, vội vàng tắt máy vi tính, là Tiểu Bảo Tiểu Bối được ba Phương đón về sao? Hay là Hải Nhạc quay về rồi?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...