Ác Ma Ca Ca, Nói Ngươi Yêu Ta!

Hắn không muốn tổn thương Nhã Nghiên, nhưng hắn thật sự không thể nào tiếp nhận Nhã Nghiên! Hắn chỉ coi cô như một đứa em gái! Hắn không cách nào quên được Nhạc Nhạc! Hắn còn không thể mở lòng đón nhận người phụ nữ khác, huống chi người con gái mà hắn xem như em gái? Làm sao hắn có thể đón nhận Nhã Nghiên chứ?
Thật phiền phức! Nếu như Thường Hàn biết, cậu ta có trách hắn không?
Tạ Thư Dật nhức đầu thở dài một hơi. Có nên nói rõ sự thật cho Nhã Nghiên hay không? Nói cho cô ấy biết rằng hắn vẫn còn yêu Hải Nhạc! Nói cho cô ấy biết người đã chết chính là Hải Nhạc chứ không phải Hải Hoan?
Trời ạ, chuyện này sao lại rối tung lên như vậy? Tạ Thư Dật vò đầu bứt tai phiên não.
Nghĩ lại, sắp đến thứ 4 rồi, hắn sẽ quay lại Hải Giác. Hắn đột nhiên rất muốn quay về một chuyến, hắn cảm giác Phương Viễn Chi quá là thần bí, một cô gái kỳ quái, cô giống như một bức màn sương mù, hắn rất muốn đem toàn bộ sương mù đó vạch ra. Có thể nói, vc đã khơi dậy lòng hiếu kỳ trong lòng hắn.
“Viễn Chi, em thật sự không muốn đi à? Tại sao lại muốn chị từ chối? Còn nói là chị bị bệnh! Nhìn xem, thân thể chị vô cùng khỏe mạnh, ngộ nhỡ Hứa Nhã Nghiên tới nhà chúng ta, nhìn thấy chị mạnh khỏe như vậy, thì họ sẽ nghĩ như thế nào đây?” Tiểu Tĩnh chu môi nói với Hải Nhạc.
Hải Nhạc cười lắc lắc đầu, dùng ngôn ngữ của người câm điếc nói: “ Không, cô ấy sẽ không tới.”
“Làm sao em biết cô ấy sẽ không tới à?" Tiểu Tĩnh kỳ quái Viễn Chi làm sao lại chắc chắn như vậy.

“ Em biết, cô ấy sẽ không tới đây, cô ấy không thích làm khó người khác.” Hải Nhạc nói.
“ Em biết? Kỳ lạ, làm sao mà em biết chứ? Nhưng mà, dù không nói được, nhưng em lại có cái đầu thông minh hơn chị, có thể đoán được trong đầu người khác đang suy nghĩ cái gì. Được rồi, không đến là tốt, như vậy chị cũng yên lòng.” Tiểu Tĩnh nói.
Hải Nhạc khẽ mỉm cười.
“ Nhưng mà, em không cảm thấy như vậy là bỏ lỡ một cơ hội tốt sao? Đó là cơ hội để em nổi tiếng nha? Lần này có ký giả đi theo, nếu như họ biết tác phẩm nổi tiếng lại do một người phụ nữ sống thầm lặng chốn này viết ra, không lớn tiếng truyền tin mới là lạ a! Em không cảm thấy rất đáng tiếc sao?” Tiểu Tĩnh tiếc hận mà nói, Hải Nhạc chỉ cười lắc lắc đầu.
“ Em đó, ý nghĩ của em luôn trái ngược với chị, nếu chị là em, nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này. Haiz, đáng tiếc a, chị không phải là em, hơn nữa, gặp phải trường hợp như vậy, chị không có gan cho em đóng giả rồi!” Tiểu Tĩnh không ngừng nuối tiếc thay cho Hải Nhạc.
Hải Nhạc chẳng qua là cười.
Cô là cần danh tiếng, cũng muốn danh tiếng của mình lớn hơn một chút, danh tiếng cùng lợi ích luôn đi cùng với nhau, nhưng mà, cô thật không thích hợp xuất hiện ở trước mặt công chúng, cô không có tư cách, thà rằng không lộ diện còn có thể để lại trong lòng công chúng sự tò mò và sự tưởng tượng hiếu kì, còn hơn là dùng khăn che mặt rồi xuất hiện trước mặt họ, thật sự rất kì quái, cô không muốn như vậy. Hơn nữa, ngày mai chính là sinh nhật của tt, Hải Nhạc muốn cùng các con trải qua ngày sinh nhật, cho nên, dù mất đi cơ hội này cô cũng không nuối tiếc.
“Ai da, đã đến giờ đón Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối rồi, chị phải đi đây.” Tiểu Tĩnh nói.
Hải Nhạc nhẹ nhàng kéo Tiểu Tính ngồi xuống ghế, nói với Tiểu Tĩnh: “ Để em đi, chị hãy ra ngư trường với ba mẹ đi, mấy ngày nay, ngư trường bề boonj nhiều việc, em không thể nào giúp được, ngày mai là sinh nhật của tt, em muốn qua trường xin cô giáo cho tụi nhỏ nghỉ học một ngày. Ngày mai, em sẽ dẫn tụi nhỏ đi khu vui chơi Hoa Liên.”
“Được rồi, được rồi, chúng ta sẽ ở nhà hảo hảo chuẩn bị, chị sẽ đi đặt bánh sinh nhật, để cho bọn nhóc về đến nhà là có thể được nếm vị bánh sinh nhật. Vậy chị đi ngư trường, có thể tối nay sẽ ngủ lại ở đó, mấy con cá kia thật không biết nghe lời, mấy ngày nay chúng ta có thể sẽ rất bận rộn.” Tiểu Tĩnh nói.
Tiểu Tĩnh ngồi trong nhà phương tiện duy nhất của cả nhà là một chiếc xe nhỏ nhanh chóng chạy đến ngư trường. Hải Nhạc đi bộ tới nhà trẻ trong thôn đón Tiểu Bảo Tiểu Bối, cô giáo Hướng biết ngày mai sinh nhật 2 đứa nhỏ nên đồng ý cho tụi nhỏ nghỉ học, khi hai đứa bé nghe nói mẹ muốn dẫn bọn chúng đi khu vui chơi thiếu nhi Hoa Liên, cao hứng huơ tay múa chân.
Hải Nhạ hai tay dắt hai đứa, nghe Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối tranh nhau kể chuyện ở lớp học, nói bạn nào được nhận hoa, có bạn học lại tè giầm trên giường, lại nói có bạn bị đánh khóc, hai đứa nhỏ vừa nói vừa cười đi về nhà mình.
Qua chỗ ngoặt, liền nhìn thấy nhà bọn họ, Hải Nhạc thấy giống như có người cầm đồ đang đứng ở cửa nhà, là nhân viên chuyển phát đưa thứ gì tới sao?
“Mẹ, hình như có người đứng ở cửa nhà chúng ta, trong tay còn giống như cầm đồ gì đó." Tiểu Bảo cũng nhanh mắt nhìn thấy người kia.

“ Phải rồi, con cũng thấy, là ai vậy? Hình như trong tay còn ôm một cái hộp thiệt to a! Oa, Oa, mẹ! Là dì Tĩnh sao? Dì Tĩnh mua quà sinh nhật cho chúng con sao?” Tiểu Bối hưng phấn liền chạy tới chỗ người đó.
Tiểu Bảo cũng nhanh chân chạy theo em gái.
Hải Nhạc chỉ đành phải chạy theo tụi nhỏ, khoảng cách được thu hẹp, khi người kia quay đầu lại, thấy tt liền nở nụ cười, nói với hai đứa trẻ: “Tiểu Bảo, Tiểu Bối, ba nuôi tới thăm các con đây!”
“A!Ba nuôi mà!" "Ba nuôi mà!" Hai đứa trẻ thét lên vui vẻ cái mông nhỏ nhanh nhảu chạy tới chỗ Tạ Thư Dật.
Hắn đến rồi! Hải Nhạc không nghĩ rằng hắn sẽ đến a! Trong lòng cô không ngừng dao động, tốc độ cũng chậm dần lại, từ từ đi tới chỗ Tạ Thư Dật.
“Mẹ! Mẹ! Mau đến xem! Ba nuôi mua cho con một con Hello Kity rất to a! Mẹ! Con rất thích! Mau đến đây đi mẹ!” Tiểu Bối cao hứng hướng về phía Hải Nhạc kêu.
“Mẹ! Ba nuôi mua cho con xe đồ chơi àm con thích nhất! Con không cần phải đi bộ nữa! Mẹ! Thật tốt quá! Con rất thích a!" Tiểu Bảo cao hứng không thua gì em gái.
Tạ Thư Dật hai tay ôm hai đứa nhỏ trên bả cai, mỉm cười nhìn Hải Nhạc đang đi tới chỗ bọn họ.
Tâm của Hải Nhạc nhảy được loạn như vó ngựa, cô không tự chủ được lấy tay áp lên ngực, dường như ngăn không cho trái tim nhảy ra ngoài.
“Mẹ, ba nuôi rất tốt, đến thăm chúng con, lại còn tặng quà sinh nhật cho chúng con nữa! Con rất yêu ba nuôi!” Tiểu Bối ôm búp bê, oa oa hưng phấn kêu.

“Viễn Chi, chào cô, tôi lần trước đã nói sẽ tới chúc Tiểu Bảo Tiểu Bối sinh nhật vui vẻ." Tạ Thư Dật đối với Hải Nhạc gật đầu một cái.
Hải Nhạc ngượng ngùng nhìn hắn gật đầu một cái, sau đó cô hướng về phía Tiểu Bảo dùng tay ra hiệu nói: “ Mẹ có lời muốn nói với chú ấy, con hãy phiên dịch cho chú nghe.”
“Vâng.”Tiểu Bảo gật đầu một cái.
Tiểu Bảo nhìn mẹ thủ ngữ nói: “ Ba nuôi, mẹ con nói, cám ơn ba đã đến thăm hai anh em con, lại còn mua quà cho chúng con nữa.”
“Không cần cám ơn, đó là chuyện đương nhiên, các con là con nuôi của ba, ba tất nhiên phải yêu thương hai đứa.” Tạ Thư Dật nói.
“ Mẹ con mời ba nuôi vào nhà uống trà!” Tiểu Bảo nói.
“Được” Tạ Thư Dật gật đầu một cái.
Có một tiểu phiên dịch ở đây, hắn cũng không khó xử khi không hiểu lời của Phương Viễn Chi nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui