“ Hải Nhạc, hôm nay cậu có vẻ không vui, không phải là lại có chuyện gì với anh Thư Dật rồi chứ? Hai người các cậu đi một vòng luẩn quẩn, khó khăn lắm mới được ở bên nhau, cậu không nên giận dỗi anh ấy.” Hứa Nhã Nghiên nói với Hải Nhạc.
Hải Nhạc kinh ngạc cười khổ mà nói: “ Nhã Nghiên, tớ không hề giận dỗi vô cớ, chỉ là dù tớ có muốn đến mấy thì tớ và Thư Dật thật sự không có duyên phận.”
“ Sao lại không có duyên phận? Hai người là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau, duyên phận so với người khác là hơn chứ không kém, cậu đừng suy nghĩ lung tung nữa?” Nhã Nghiên nói.
Hải Nhạc thở dài một cái, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, cô không thể mở miệng nói với Hứa Nhã Nghiên chuyện của mình và Tạ Thư Dật được. “Nhã Nghiên, suy cho cùng tớ không nên quay trở về, đáng lẽ tớ nên sống ở Mĩ, đáng tiếc trên đời này cũng không có thuốc hối hận để mà uống.”
“Ai da, chẳng lẽ cậu với anh Thư Dật lại xảy ra chuyện gì sao? Anh ấy cũng không có cáu kỉnh với cậu, cậu cũng không nên giận dỗi quá lâu a, như vậy sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của hai người nha.” Nhã Nghiên nói.
Không thể làm gì! Tạ Thư Dật nhất định là không thể làm gì, xảy ra chuyện như vậy, cho dù Tạ Thư Dật có lợi hại hơn nữa cũng là vô phương cứu chữa.
Ai, cũng không thể trách hắn, là do Trì Hải Hoan bày trò hãm hại hắn, hắn cũng không hề muốn như vậy a!
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng trong lòng Hải Nhạc vẫn thật là đau! Thật là đau! Đứa nhỏ trong bụng tỷ tỷ lại là con của hắn a! Nghĩ một chút thôi, Hải Nhạc đã cảm thấy khó khăn giống như nuốt một con bọ a! Dù biết hắn không hề cố ý, nhưng Hải Nhạc cũng không phải thánh mẫu, trong lòng cô vô cùng ghen tức, vô vùng uỷ khuất mà đau đớn, khiến cho cô đêm nào cũng khóc ướt đẫm gối. Chỉ nghĩ tới mình muốn cùng Tạ Thư Dật ở bên nhau nhưng lại bị người khác chia rẽ, tâm của Hải Nhạc thật đau quá, cảm giác như bị dao cứa đến nhỏ máu.
Hải Nhạc và Tạ Thư Dật rõ ràng là yêu nhau, nhưng hết lần này tới lần khác Trì Hải Hoan lại xen vào giữa bọn họ! Còn chưa nói, chị ta lại cố ý bày trò lên giường cùng Thư Dật, lại còn mang thai đứa nhỏ của hắn! Còn đúng lúc họ chuẩn bị đính hôn!
Định mệnh có phải muốn cô một bước rời khỏi Tạ Thư Dật hay không?
Nếu nhất định phải đi, sao không để cô sớm rời đi? Sao lại bắt cô ở đây chịu nhiều đau khổ đến như vậy?
Mỗi lần nhìn thấy Trì Hải Hoan xuất hiện trước mặt, nhìn thấy bụng cô ta cũng đã lộ ra nhiều, Hải Nhạc liền cảm thấy gai tâm!
Phải đi thôi, phải đi, cô nhất định phải rời khỏi nơi này!
“Tạ Hải Nhạc, Thích lão sư tìm cậu!" Có một nữ sinh gọi Hải Nhạc
“Ừ. Cảm ơn.” Hải Nhạc lên tiếng trả lời.
Bây giờ là giờ nghỉ trưa, Thích lão sư tìm cô làm cái gì?
Vừa nghĩ tới lúc trước Thích lão sư ở trước mặt ba mẹ cô nói cũng thích cô, nói muốn theo đuổi cô, lại còn nghe được những lời của hắn trong đoạn ghi âm, khiến cho Hải Nhạc lại có chút lúng túng khi phải gặp hắn. nhất là ở ghi âm hắn nói những lời đó, để cho côbây giờ nhìn đến hắn, cảm giác có chút lúng túng.
“Đi đi, thầy tìm cậu có thể có chuyện gì đó?” Nhã Nghiên đẩy một cái Hải Nhạc.
Hải Nhạc đi tới phòng làm việc của Thích Hán Lương, chỉ thấy Thích Hán Lương đang chống cằm ngồi trên ghế trầm tư.
“Thích lão sư, thầy tìm em có chuyện gì ạ?” Hải Nhạc nhẹ giọng hỏi.
Thích Hán Lương vừa ngẩng đầu, thấy Hải Nhạc liền lộ ra nụ cười.
“Hải Nhạc, ngồi đi.”
Đối mặt Thích Hán Lương, Hải Nhạc có chút không tự nhiên, nhất là bây giờ Thích Hán Lương hoàn toàn không che giấu được cái bộ dạng to gan, ánh mắt sáng quắc mà nhìn cô, Hải Nhạc cúi đầu không dám ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Hải Nhạc, ai, sao em lại từ Mĩ trở về rồi? Hắn cầu hôn em, chỉ một chiếc nhẫn đã kéo em trở lại?” Thích Hán Lương có chút ê ẩm nói.
“Thích lão sư, nếu như không có chuyện gì khác, Hải Nhạc có chút vội, em muốn làm cho xong bài tập.” Hải Nhạc nói.
“Tôi nói rồi, để tôi giúp em học thêm, nhưng em lại thà chết cũng không đồng ý, em cảm thấy tôi sẽ ăn thịt em sao? Nếu như muốn, thì lần kia tôi đã đem em nuốt vào bụng rồi!” Thích Hán Lương tức giận nói.
“Thầy, em không có ý đó, thầy đừng hiểu lầm, chỉ là em không muốn các bạn học khác hiểu lầm khi thấy thầy giúp em học thêm.”
Thích Hán Lương có chút tức giận: “Em rõ ràng là có ý đó, từ khi em quay trở về, em vẫn luôn trốn tránh tôi! Tôi đáng sợ như vậy sao? Tôi chẳng qua là thấy em sau dạo này có vẻ không vui nên mới lo lắng cho em! Chẳng lẽ, Tạ Thư Dật không đối xử tốt với em sao? Không phải hắn muốn đính hôn với em sao? Nếu không hắn đưa em trở về làm cái gì chứ?”
Trong lòng Hải Nhạc đột nhiên đau xót, tâm tình của cô biểu hiện rõ ràng như vậy sao? Người người đều có thể nhìn ra được sao? “ Không liên quan đến anh ấy, là chuyện của cá nhân em, em chỉ là có chút không vui mà thôi, chỉ nghĩ đến bài tập dồn dập chất như núi, em liền thấy mệt mỏi không muốn đi học.” Hải Nhạc nói.
Thích Hán Lương không khỏi đứng lên: " Không nghiêm trọng như thế chứ?” Thành tích của em không phải đã đuổi kịp rồi sao? Lần này, chỉ cần chờ thêm hai mươi ngày nữa học kì một sẽ kết thúc! Em rốt cuộc là đang gặp chuyện gì? Có thể nói với thầy?”
Hải Nhạc cúi đầu xuống, nhẹ nhàng nói: " Thầy, em thật sự không có có chuyện gì, thầy không cần phải phí tâm, cảm ơn thầy đã quan tâm đến em, em còn một núi bài tập cần phải làm nữa.”
Côcũng không đợi Thích Hán Lương phản đối, cũng như chạy trốn trốn ra phòng làm việc của hắn.
Đi tới cuối hành lang Hải Nhạc cũng không nhịn được nữa, nước mắt điên cuồng trào ra khỏi hốc mắt.
Tạ Thư Dật, chúng ta biến thành như vậy, em sao có thể tĩnh tâm mà đi học chứ?
Em thật sự hối hận khi theo anh từ Mĩ trở về! Thật sự rất hối hận!
“Ba, ba nói đi, chuyện này nên xử lí như thế nào?” Tạ Thư Dật hỏi Tạ ba ba.
Tạ Thư Dật đã nói chuyện của Trì Hải Hoan nói cho Tạ ba ba, hắn cũng đã điều tra cặn kẽ, đem tư liệu của Kim Cương cho Tạ ba ba xem qua, chuyện lớn như vậy, hắn cũng muốn nói cho ba hắn. Quan trọng hơn, là có thể chứng minh đứa nhỏ trong bụng Trì Hải Hoan không phải là của hắn!
“Thật không nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy, tại sao Trì Hải Hoan lại không nói cho chúng ta? Nếu nói ra chúng ta nhất định sẽ thay nó chủ trì công đạo, tại sao có thể bỏ mặc cho bọn chúng nhởn nhơ như vậy? Ai, có lẽ nó không xem Tạ gia chúng ta là nhà, xảy ra chuyện như vậy, đối với một đứa trẻ, quả thật là tai hoạ ngập đầu. Chỉ có điều, đứa bé trong bụng Trì Hải Hoan…” Tạ ba ba trầm ngâm nói.
“ Ba, chúng ta bây giờ đều biết rõ rồi, nó không phải của con, thì cũng không thể để cô ta sinh đứa bé ra! Con sẽ có cách để cô ta tự làm mất đứa bé!” Tạ Thư Dật chắc chắc mà nói.
Tạ ba ba thở dài một cái: “ Có thể là do con bé cảm thấy nhục nhã, không muốn để cho người ta biết, vì tự ái mà cất giấu trong lòng. Chuyện này đừng nói cho dì của con biết, chỉ cần hai chúng ta biết là được rồi, còn cái tên Kim Cương kia cứ giao cho ba xử lí, ba sẽ không bỏ qua cho hắn! Lão đại Trúc Bang thì sao chứ? Những người có quyền có của xúc phạm đến Tạ gia chúng ta, mấy ai có kết quả tốt? Thư Dật, con bây giờ vẫn còn trẻ tuổi, không nên tạo kẻ thù quá nhiều, ba đã đắc tội với nhiều người rồi, một tên Kim Cương này, không thành vấn đề, con hãy xử lí tốt chuyện của Trì Hải Hoan, chuyện của Trúc Bang để ba xử lí!”
“Được rồi, con để hắn cho ba xử lí, con sẽ lo chuyện của Trì Hải Hoan.” Tạ Thư Dật nói.
Hắn nói xong liền lập tức đi làm.
“Trì Hải Hoan, tôi đưa cô đến một nơi, tôi nghĩ có có một số chuyện chúng ta phải nói cho rõ ràng.” Tạ Thư Dật nói.
“Được.” Trì Hải Hoan cũng sảng khoái đáp ứng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...