Hải Nhạc ngơ ngác nhìn tạ Thư Dật biến mất khỏi tầm mắt mình, hồi lâu cô mới buông tầm mắt xuống, tan nát cõi lòng té nhào trên giường, nước mắt tuôn ra như mưa. “ Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật…” Hải Nhạc ô ô mà khóc lên.
Cô thật sự cũng không muốn nói như vậy, nhưng cô rất hận hắn, hận hắn tại sao nói ra lời chia tay dễ dàng như vậy! Không lẽ tình cảm mặn nồng trước đó đều là giả sao? Nói chia tay liền chia tay? Thật là tàn nhẫn a!
Cô thật ra rất muốn cầu khẩn hắn đừngbỏ lại cô một mình, cầu hắn đừng bỏ cô, nhưng tự trọng lại không cho phép cô làm thế. Cô chỉ có thể cố giả bộ so với hắn không để ý, so với hắn còn máu lạnh hơn, so với hắn càng vô tình hơn!
Cô rất muốn chết! Cô cảm thấy mình như chết đi rồi! Hắn tại sao đối xử với cônhư vậy? Hắn không cho cô một đao chết ngay nhưng lại nói ra lời chia tay không khác gì vạn tiễn xuyên tâm.
Tạ Thư Dật trở lại phòng của mình, nặng nề lết thân thể đến bên giường, ngửa mặt lên trời mà đổ xuống. Hắn cảm thấy như khí lực của mình đã bị rút cạn đi rồi, linh hồn cũng như bị rút cạn, hắn bây giờ chỉ còn là cái xác không hồn. Hắn nghiêng người co chân rúc toàn thân ở trên giường, nước mắt xẹt qua gò má, thấm vào chăn tựa như chưa từng xuấthiện.
Chia tay thật sẽ làm mình tốt hơn một chút sao? Tại sao cảm thấy thống khổ hơn? Tại sao cảm thấy trước mắt tất cả đều là một mảnhđen tối?
Là cô nói, cô nói hắn không được hối hận, nếu hối hận cô sẽ coi thường hắn! Hắn sao có thể để cô coi thường hắn?
Trước khi yêu cô, hắn làm gì cũng tùy ý, hắn làm gì cũng không quan tâm, không biết cái gì là vui vẻ, cái gì là niềm vui, hắn muốn làm cái gì thì làm đó. Nhưng kể từ khi hắn biết mình yêu Hải Nhạc, hắn đoạn tuyệt không để tâm đến những nữ nhân khác, một lòng một dạ yêu cô, nhưng tại sao yêu cô khoảnh khắcngọt ngào lại quá ngắn ngủi như vậy? Thật là quá ít ỏi, những thống khổ này sao lại chất chồng nhiều như vậy, nhiều giống như ngọn núiNgũ Chỉ Sơn, chèn ép hắn muốn tắt thở mà không tài nào chết được, cái này so với chết còn thống khổhơn vạn lần!
Tạ Hải Nhạc, em vì sao phải đối xử với tôi như vậy? Sớm biết như vậy, ban đầu ở trên thuyền, em nên giết chết tôi cho rồi, tôi sẽ không thống khổ như vậy!" Hắn nức nở hỏi.
“Tạ Thư Dật,mày tại sao lại cứ phải yêu cô ấy? Nhiều phụ nữ như vậy nhưng mày tại sao không thương, mày tại sao hết lần này đến lần khác chỉ yêu cô ấy? Một người con gái không có trái tim! Một người con gái không biết yêu là cái gì! Cô ấy có cái gì tốt, mày tại sao cứ phải đâm đầu vào chứ?” Hắn chảy nước mắt hỏi mình.
Hôm sau, Tạ Hải Nhạc thân thể nóng rần lên, mê man suốt ba ngày đêm, không ăn uống gì… Ba Tạ cùng mẹ Hải Nhạc vừa mới xuất viện thì đến lượt con gái ngã bệnh, thật là tức đến điên đầu. Mẹ hải Nhạc kiên trì muốn đưa Hải Nhạc đi bệnh viện nhưng cô cũng kiên quyết không đi, thân thể cứ như vậy vô lực nằm trên giường, không muốn đi đâu, cũng hông muốn gặp bất kì ai, kể cả ba mẹ cô.
Cô chỉ muốn thấy người kia, hắn đến giờ vẫn chưa hề xuất hiện, giống như không khí vậy cứ thế mà biến mất, hắn thật sự muốn biến mất khỏi cuộc đời của cô sao?
Cô muốn chết, cô rất muốn chết! Hắn cũng không thèm tớinhìn cô một cái sao?
Cô hữu khí vô lực nằm ở trên giường, mặc cho bác sĩ đem ống tiêm ghim vào tay mình, kim tiêm dù đau nhưng so với nỗi đau trong tim cô có là gì?
Hắn đã chuẩn bị quên cô, quên đi quá khứ của bọn họ! Quên rồi, hắn thậm chí đã quên rồi! Cô cũng muốn quên hắn! Cô nhất định phải quên hắn! (huhu, thương tâm quá đi. Đến khổ với 2 anh chị này)
Hứa Nhã Nghiên thấy cô vẫn không đến trường học, sang đây xem Hải Nhạc, khi côthấy Hải Nhạc gầy đến chỉ còn lại hai con mắt, giật mình.
“ Làm sao mà cậu biến thành như vậy? Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?" Hứa Nhã Nghiên gấp gáp hỏi.
Nước mắt kìm nén bao lâu như được giải tỏa, không ngừng tuôn ra, Hứa Nhã Nghiên là người duy nhất mà cô muốn ôm chặt để khóc một trận cho đã, nhưng là cô lúc này một chút khí lực cũng không có.
“Tớ với Tạ Thư Dật chia tay rồi!”Cô khàn giọng nói.
Nhã nghiên thất kinh nhảy lên: " Không thể nào? Các cậu, các cậu, mới vừa không bao lâu mà? Tại sao muốn chia tay? Không phải là rất tốt sao?”
“Tóm lại, chuyện có chút phức tạp, rất phức tạp, anh ấy nói muốn chia tay, cứ như vậy, chúng tớ chia tay." Hải Nhạc nói.
Nhã nghiên ngồi ở đầu giường, nắm thật chặt Hải Nhạc tay: " Hải Nhạc đáng thương, cậu vì hắn mà mới để bệnh nặng thế này sao?”
“ Cũng không phải là vì hắn, tớ vốn dĩ cũng sẹ bị bệnh, chẳng qua là, hắn để cho tớ bệnh thêm nặng hơn thôi”. Hải Nhạc miễn cưỡng mình cười, nhưng là, nước mắt lại rơi không ngừng.
“Tớ nghe anh hai nói, Tạ Thư Dật gọi cho anh ấy, nói đang ở Nam Đầu, công chuyện nhất thời không về được, nên xin nghỉ mười ngày, tớ thật sự không nghĩ tới anh ta lại nói lời chia tay với cậu! Thật quá đáng!” Nhã Nghiên tức giận bất bình mà nói.
Mười ngày? Dùng mười ngày là có thể quên mất cô sao? Xem ra, là cô đã xem nặng phần cảm tình này, đối với kẻ đã trải qua chuyện tình cảm dày dạn như hắn mà nói, thật không tính là cái gì, chỉ là một cơn cảm mạo, mười ngày là có thể khỏi hẳn, mà cô, lại quả thật giống như chết một lần a! Có thể đến kiếp sau mới có thể quên hắn! Bọn họ sao lại khác nhau đến vậy! Mười ngày sau hắn trở về cũng vừa vặn là một tháng, hắn sẽ lựa chọn như thế nào? Là lựa chọ Trì Hải Hoan sao? Côcắn môi một hồi buồn bực, hắn cùng Hải Hoan sẽ ở chung một chỗ sao?
Không! Cho dù hắn không cùng cô ở chung một chỗ, cô cũng sẽ không để hắn đến bên Trì Hải Hoan, chị ta không xứng với hắn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...