(Luyện ngục, hay còn gọi là ngục a tỳ, là tầng thứ mười tám, cũng là tầng cuối cùng của địa ngục. Tương truyền rằng đó là nơi có hình phạt tàn bạo nhất trong tất cả các tầng.)
Trì Hải Hoan thấy hắn nhìn mình bằng ánh mắt bất thiện, không khỏi lùi ra sau hai bước. Nhưng cô vẫn bình tĩnh xuống, nói: “Tôi hoàn toàn không liên quan đến bất kì ai trong bọn họ, các người muốn tìm ai thì cứ việc đi tìm người đó, tôi phải đi đây.”
Cô vội vàng định rời khỏi ghế lô, nhưng tên cầm đầu lại ngăn cô lại.
“Cái mặt em xinh quá ta! Mà khuôn mặt này nhìn rất quen nha! Chẳng lẽ anh đây đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên rồi?” Đại hán cất súng vào túi, hai mắt sáng lên nhìn Trì Hải Hoan, chỉ thiếu điều không chảy nước miếng.
Hắn cười cười đi về phía Trì Hải Hoan.
Trì Hải Hoan thấy tình hình không đúng, hai chân cũng như sắp nhũn ra, hắn ta có súng chúa ơi!
“Các người… các người muốn làm gì?” Trì Hải Hoan run run hỏi.
Cô đang cực kì hối hận, đáng lẽ không nên đi theo Phạm Triết tới chỗ này!
“Tên Phạm Hào ngay cả đàn bà của ba cũng dám thượng (~ đụng vào)! Con mẹ nó! Chỉ sợ mày cũng có liên quan gì với Phạm Hào! Hôm nay ba mày sẽ thượng mày ngay ở đây!” Đại hán nghênh ngang tới gần Trì Hải Hoan.
Trì Hải Hoan vừa nghe hắn nói như thế, không khỏi hét toáng lên: “Tôi không có quan hệ gì với tên Phạm Hào đó hết! Tôi còn chưa nhìn thấy hắn bao giờ nữa là!”
“Các người không thể làm vậy! Nếu các người làm như thế bọn tôi… bọn tôi sẽ đi báo cảnh sát! Ông phải biết, cô có quan hệ với tứ…” Phạm Triết sợ hãi, không phải bọn họ đang định muốn Trì Hải Hoan đấy chứ? Trì Hải Hoan còn chưa làm bao giờ đâu! Hơn nữa, Trì Hải Hoan nói cô ta có quan hệ với Tạ gia, vạn nhất người của Tạ gia tìm Phạm gia của hắn gây phiền toái, vậy cũng thảm!
Một thằng đứng bên cạnh chém một quyền vào thẳng gáy Phạm Triết, Phạm Triết mềm nhũn cả người, lập tức té xỉu trên mặt đất.
“Các người… các người không được lại đây! Tôi chính là con gái của Tạ Trường Viên, Tạ gia trong tứ đại gia tộc! Nếu các người dám đụng đến tôi, ba tôi sẽ nghiền xương các người thành tro cho xem!” Trì Hải Hoan cuối cùng cũng nếm mùi sợ hãi, nước mắt cũng rơi xuống.
Tên cầm đầu nghe cô nói vậy, sửng sốt một chút.
“Là con Diêu Nhạc Nhạc gì đó quay quảng cáo rồi loạn luân với anh ruột trên báo đấy hả? Đúng là có hơi giông giống đó?” Một người trong đó nói.
“Vậy… có làm không?” Một người khác nói.
Tên cầm đầu thấy cô còn mặc đồng phục, trên tay mang cặp sách, vươn tay về phía Trì Hải Hoan: “Lấy cặp ra, đưa thẻ học sinh đây!”
“Đừng!” Hải Hoan ôm chặt cái cặp vào lòng, cô biết tên ghi trên cuốn sách, vở nào cũng là Trì Hải Hoan. Tên cầm đầu đoạt lấy chiếc cặp của cô, mở ra nhìn, lục lấy thẻ học sinh coi, lấy thêm vài cuốn sách ra lật lật, sau đó ném xuống đất.
“Không gọi là Diêu Nhạc Nhạc, cũng không kêu là Tạ Hải Nhạc, cũng dám nói tớ là con gái Tạ Trường Viên!”
Hải Hoan kinh hoảng nói: “Tôi… tôi là con gái riêng của ông ấy! Nếu các người dám đụng vào tôi, các người chắc chắn sẽ chết không tử tế!”
Tên thủ lĩnh đánh một bạt tai vào mặt cô cái bap: “Sao Tạ Trường Viên lại có thể để con gái tớ đi học ở cái trường bình thường thế này chứ? Cho dù là con gái riêng, ít nhất cũng phải cỡ Mary chứ? Dám hù tao à?”
Trì Hải Hoan bị hắn tát cho ngã vào sô pha không ngồi dậy nổi, sau đó, đại hán kia nhào về phía cô, tay vuốt loạn xạ trên người nào: ” Đây, để anh đây thương em, em phải ngoan nha!”
Trì Hải Hoan thét to đưa tay cào mặt hắn, trên mặt hắn lập tức có vài đường rướm máu, hắn đưa tay sờ sờ mặt, thẹn quá thành giận.
“Mẹ mày, mày dám cào mặt ba à!” Hắn quật tay một phát, đánh cho Trì Hải Hoan nhãn mạo kim tinh, một hơi không lên nổi, ngất xỉu trên sô pha. Đợi đến khi ý thức cô trở lại, cơn đau đớn phía dưới nói cho cô biết chuyện gì đã xảy ra, nước mắt cô chảy xuống.
“Ha ha, thật không ngờ mày vẫn còn trinh nha!”
Tên nằm đè lên người cô hào hứng nói to.
“Đại ca, nhanh lên, nhanh lên, bọn em chờ không kịp rồi nè!” Một tên khác đứng bên cạnh vừa chảy nước miếng vừa kêu.
“Đừng! Ai cứu tôi với!” Đau đớn truyền đến từng cơn cộng thêm trong lòng vô cùng sợ hãi làm cho Trì Hải Hoan lại mất đi ý thức, hoàn toàn ngất xỉu một lần nữa. Đợi đến khi cô tỉnh lại, cô nhận ra trong phòng chỉ còn một mình cô, mà trên người cô là đầy những vết xanh xanh tím tím, giữa hai chân đang chảy máu, làm cho ngay cả trên sàn nhà cũng rơi đầy những bông hoa máu!
Cô giãy dụa ngồi dậy, toàn thân đau đớn nói cho cô biết, cô, vừa mới dạo một vòng luyện ngục trở về!
“Huhuhu…” Cô ôm thân thể lõa lồ của tớ khóc nức nở.
“Phạm Triết, mày sẽ chết không tử tế!” Cô lớn tiếng gào khóc.
Thật lâu sau, cô ngẩng đầu lên, gào thét như điên: “Tạ Thư Dật! Trì Hải Nhạc! Đều tại hai chúng bay, đều tại hai chúng bay! Nếu không phải tại hai chúng bay, sao tao có thể bị người ta làm như vậy? Tạ Thư Dật! Trì Hải Nhạc! Các người đã để tao chịu khổ, Trì Hải Hoan tao nhất định sẽ đòi lại gấp bội! Không! Tao sẽ đòi lại thêm gấp trăm lần!”
Tạ Thư Dật và Hải Nhạc đã có dự kiến trước, không hề xuất hiện ở trường học, bọn họ không dám đi, sợ ánh mắt khác thường của bạn bè, sợ sẽ bị đám phóng viên vô lương chặn ngay trước cổng trường, vì hình như Long Đế Uy cũng xin nghỉ bệnh, Tạ Thư Dật liền dẫn Hải Nhạc đến Long gia.
Long Đế Uy nghe tin Tạ Thư Dật đến tìm hắn, đã đứng chờ sẵn bên ngoài đại trạch.
Thấy Thư Dật cùng Hải Nhạc, nửa đùa nửa thật: “Xem ra hai người đã gặp phiền toái tương đối lớn rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...