“Ân, em về nhà với anh.” Hải Nhạc nói, “Nhưng mà, hứa với em, không phải vạn bất đắc dĩ, chúng ta sẽ không bỏ nhà đi, nếu hai chúng ta mà đi, em sợ ba mẹ sẽ rất đau lòng, hứa với em, đừng dễ dàng nói ra đi, được không?”
“Được, chỉ cần tôi có thể chống lại, không đính hôn với mụ phù thủy kia, tôi sẽ không nói bỏ nhà ra đi!” Tạ Thư Dật nói.
Hải Nhạc vốn muốn cười, nhưng nước mắt vẫn cứ rưng rưng.
Thủ đoạn của chị hai lợi hại như vậy, chỉ sợ cô và Tạ Thư Dật cũng không phải đối thủ của chị ấy. Không, thủ đoạn của chị hai hèn hạ quá rồi! Xem như hôm nay cô đã nhìn rõ bộ mặt của chị! Cô tuyệt đối sẽ không để chị ấy tiếp tục thực hiện nữa! Chị hai đã làm như vậy, cô sẽ không cần phải cảm thấy thua thiệt gì cho chị ấy nữa! Lần này, cô tuyệt đối sẽ không lại dễ dàng từ bỏ Thư Dật nữa.
“Nhạc Nhạc, trước tiên em cứ làm bộ như không biết chuyện này, tôi nghĩ, chỉ cần có em ở đó, ba mẹ nhất định sẽ ngại không nói chuyện này ra, cho nên, tôi ở đâu, em cứ ở đó, làm cho ba mẹ không có cơ hội nói ra miệng.” Tạ Thư Dật nói.
“Em hiểu rồi.” Hải Nhạc gật đầu, “Thư Dật, em sẽ đứng về phía anh, lần này, em sẽ không để cho chị hai làm được đâu! Em sẽ giúp anh.”
Tạ Thư Dật kích động ôm cô vào lòng, nói: “Tôi biết chắc Nhạc Nhạc của tôi là tốt nhất mà! Nhạc Nhạc, cảm ơn em! Thật sự rất cảm ơn em.”
Hai người lái xe về nhà, vừa mới qua buổi cơm chiều, Tạ ba ba ngẩng đầu nhìn thấy bọn họ, hỏi một tiếng: “Nhạc Nhạc, con về rồi à? Nhà con bé Nhã Nghiên có vui không con?”
Ông còn đang giận Tạ Thư Dật mà, ông thật muốn quăng Thư Dật qua một bên cho khuất mắt.
“Vui lắm ạ.” Hải Nhạc nhẹ giọng trả lời.
Sau đó, cô nhìn lướt qua chị hai một cái, chị hai đang ngồi rất ngoan hiền, vừa thấy cô và Thư Dật, lập tức làm một bộ bị lo lắng bất an trông thật đáng thương, nếu là trước đây, cô mà thấy chị hai như vậy, nhất định sẽ chạy tới hỏi chị ấy bị làm sao vậy, nhưng lần này, cô không muốn lãng phí sự quan tâm và nước miếng của mình nữa, chị hai thật đúng là quá ghê tởm.
“Nhạc Nhạc, qua ngồi với mẹ nè.” Mẹ Hải Nhạc vỗ vỗ vào chiếc sô pha bên cạnh bà.
Hải Nhạc đi tới, ngồi xuống trước mặt mẹ mình.
“Mẹ.” Hải Nhạc hôn lên mặt mẹ một cái, “Tối hôm qua con không có nhà, mẹ có nhớ con không? Con thì nhớ mọi người lắm lắm luôn đó nha.”
“Nhớ con chứ, Nhạc Nhạc của chúng ta là ngoan nhất, đương nhiên mẹ phải nhớ con rồi.” Mẹ Hải Nhạc được con gái hôn cười vui vẻ.
Hải Hoan thấy thế, ngồi bên cạnh hỏi: “Mẹ, sao hôm nay hai người về sớm vậy?”
Mẹ Hải Nhạc đang định trả lời, Hải Nhạc cướp lời: “Nhất định là trong công ty không có việc gấp, cho nên mới trở về sớm như vậy a, mẹ, có đúng không? Con đoán đúng rồi phải không?”
“Đúng rồi, đúng rồi, ba mẹ không còn việc gì nữa, nên mới trở về sớm.” Tạ ba ba cũng cười hiền lành ngồi xuống bên cạnh Hải Nhạc, “Nhạc Nhạc a, không thể bất công nha, con đã hôn mẹ rồi, sao có thể quên ba chứ, ba sẽ ghen đó nha.”
Hải Nhạc ôm lấy bờ vai Tạ ba ba, hôn một cái thật kêu: “ ba, Nhạc Nhạc không có bất công đâu, ở trong lòng con, cả ba và mẹ đều quan trọng như nhau, mà thật ra, ba còn quan trọng hơn cả mẹ nữa đó, bởi vì ba là ba mẹ tái sinh của mẹ với con, không có ba thì không có mẹ với Nhạc Nhạc bây giờ, ba, Nhạc Nhạc cảm kích ba nhất, cho nên, trong lòng con, ba còn quan trọng hơn mẹ nữa.”
Nên nhớ, ba mới là điểm mấu chốt của toàn bộ vấn đề, chỉ có ba mới có quyền ép Thư Dật làm chuyện hắn không muốn.
Tạ ba ba cười lên ha hả: “Cái con bé này, miệng càng ngày càng ngọt, y như lau mật, có điều, nghe con nói thế, ba thật sự rất vui vẻ.” Ông cười nói với mẹ Hải Nhạc: “Tư Nguyên à! Cảm ơn em đã sinh ra một đứa con gái tốt như vậy, chọc cho anh vui đến mức không biết mình là ai luôn.”
Mẹ Hải Nhạc cũng cười trả lời: “Tiểu trứng thối chỉ cần ba không cần mẹ, có gì mà tốt chứ! Không cần cả em rồi kìa, em thật là đau lòng mà.”
Hải Nhạc quay người lại hôn mẹ một ngụm: “Mẹ, Nhạc Nhạc đâu có không cần mẹ, tóm lại mẹ phải nhớ kỹ là, ba với mẹ, là những người Nhạc Nhạc yêu nhất trên đời, mẹ mệt rồi, đây, để Nhạc Nhạc đấm lưng cho mẹ.” Cô bò lên sô pha, xoa bóp vai cho mẹ mình.
“Nhạc Nhạc, con thật là chuyên nghiệp, mẹ thoải mái hơn nhiều.” Mẹ Hải Nhạc nhắm mắt lại hưởng thụ.
Chị, em sẽ không cho chị có cơ hội mở miệng đâu! Chị đừng có mơ mà bắt mẹ nói đến chuyện của chị! Hải Nhạc liếc nhìn chị mình một cái, nói thầm trong lòng.
Hải Hoan thấy mẹ hưởng thụ như vậy, đương nhiên không thể mở miệng quấy rầy, cô tức giận trừng Hải Nhạc một cái, Hải Nhạc làm bộ như không thấy.
Tạ Thư Dật nãy giờ không hé răng, thấy một màn này, khóe miệng không khỏi cong lên, tiểu nha đầu, kỳ thật vẫn có chút thông minh. Chỉ có điều, chuyện này không phải việc nhỏ, hắn thật sự không biết phải giải quyết như thế nào, thật là đau đầu.
“Lão gia, phu nhân, thiếu gia, tiểu thư, đến giờ ăn cơm rồi.” Vú La đi ra nói với mọi người.
Mẹ Hải Nhạc mở mắt, nói: “Tới giờ cơm rồi à? Tốt, chúng ta ăn cơm.”
Tất cả mọi người ngồi quanh bàn ăn.
“Bắt đầu đi.” Tạ ba ba ra lệnh một tiếng, mọi người bắt đầu ăn cơm.
Mọi người mới ăn vài ngụm, Hải Hoan đột nhiên nói: “Mẹ, ba, mọi người ăn trước đi, hôm nay tâm tình con cực kì không tốt, con không ăn đâu.”
Sau đó cô đứng lên, đẩy ghế ra.
“Chị hai, tâm tình không tốt hả? Vậy… Nhạc Nhạc đi với chị hai nha.” Hải Nhạc không đợi ba mẹ mở miệng, đứng lên, “Để em về phòng với chị.”
Hải Hoan giật mình, nói: “Không cần em đi theo, chị tự đi lên.”
Đáng ghét, cô chỉ nói vậy mà thôi, muốn cho ba mẹ mở miệng giữ cô lại, sau đó lại dạy dỗ Tạ Thư Dật vài câu, rèn sắt phải nhân lúc còn nóng, cô liền đốt một đám lửa có lợi cho mình, vậy mà nha đầu kia lại giống như đã nhìn thấu hết tâm tư của cô vậy! Cô nhìn Hải Nhạc, trong lòng thầm hận, trên mặt lại nở nụ cười âm u: “Nhạc Nhạc, em có biết tối qua Thư Dật ca ca của em đã làm gì với chị không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...