Dùng bữa sáng xong, Tần Tử Anh sẽ được Lạc Thiếu Hạo đưa đến trường. Cô nhìn xuống đồng hồ đeo trên tay, cũng đã 7 giờ rồi, 7 giờ rưỡi là trường cô vào học nếu không mau đi thì Tần Tử Anh sẽ bị trễ học mất.
-Lạc thiếu à, chúng ta có thể đi được chưa vậy? - Tần Tử Anh e dè hỏi.
-Cô vừa gọi tôi là gì? - Lạc Thiếu Hạo chau mày hỏi lại. Không phải chứ, Tần Tử Anh vừa gọi anh là 'Lạc thiếu', sao mà xa cách qua vậy. Chẳng lẽ đối với cô, anh cũng không bằng một người bạn mới quen nữa à.
-Ờ... là Lạc thiếu đó. Bộ có vấn đề gì sao? - Tần Tử Anh ngây người, mở to mắt trả lời. Gì chứ, có phải cô đã gọi sai rồi không.
-Từ nay về sau, gọi tôi là Thiếu Hạo. - mắt của Lạc Thiếu Hạo tối sầm lại, anh lãnh đạm nói. Phải dạy lại cho Tần Tử Anh cách xưng hô với anh mới được, nghe mà bực mình.
-Hả? - Tần Tử Anh đơ mặt hỏi lại. Tại sao cô phải gọi Lạc Thiếu Hạo như vậy chứ, nghe có vẻ không quen tai cho lắm với lại... cách xưng hô này cũng hơi thân mật.
-Tôi nói cô không nghe rõ sao!? - mặt trở nên tối đi vài phần, Lạc Thiếu Hạo lạnh giọng nói.
-A có mà, nghe rất rõ. - Tần Tử Anh lạnh cả sồng lưng, cô nuốt xuống một ngụm nước bọt rồi rụt rè trả lời. Phong thái này của Lạc Thiếu Hạo thật là khiến cho người khác phải kinh sợ.
-Vậy thì gọi thử xem. - tiếp tục lạnh lùng, Lạc Thiếu Hạo nói.
-Ơ... Thiếu,... Hạo... - Tần Tử Anh không dám cãi lại liền nghe theo mà tuân lệnh.
-Tốt! Đi thôi. - Lạc Thiếu Hạo đứng phắt dậy, tay với lấy chiếc áo vest khoác ngoài đang đắp trên thành ghế rồi bước ra khỏi ngôi nhà. Tần Tử Anh thấy vậy cũng lẽo đẽo đi theo phía sau lưng anh.
[....................................................]
Vừa bước ra sân vườn, một chiếc xe ô tô Ferrari màu đen, bóng loáng, kiểu dáng và thiết kế rất tinh xảo đã đợi sẵn ở đó.
Lạc Thiếu Hạo đi lại gần mở cửa xe để Tần Tử Anh vào trong rồi anh mới ngồi vào. Ở trong xe, đã có một người tài xế ngồi chờ sẵn ở đó.
-Thưa ông chủ, chúng ta vẫn đến công ty như thường ngày ạ? - người tài xế lên tiếng hỏi khi anh trông thấy Tần Tử Anh ngồi vào xe, theo anh biết thì ông chủ của anh không bao giờ mang theo bất kì một người con gái nào đến công ty cả.
-Không, chúng ta đến trường ĐH Marry trước. - Lạc Thiếu Hạo nói. Đúng như người tài xế nghĩ, Lạc Thiếu Hạo không bao giờ mang phụ nữ đến công ty.
Chiếc xe ô tô từ từ lăn bánh, suốt cả nửa đoạn đường không ai nói với ai một tiếng nào. Đột nhiên Tần Tử Anh quay sang đưa tay nắm lấy tay áo của Lạc Thiếu Hạo và nhìn anh với đôi mắt long lanh.
-Chuyện gì? - Lạc Thiếu Hạo hỏi nhưng mắt vẫn không thèm nhìn đến Tần Tử Anh một lần.
-Tối qua anh nói là sẽ giúp tôi không làm bài kiểm tra mà đúng không? - Tần Tử Anh vui vẻ nói, cố chỉ lo là Lạc Thiếu Hạo đã quên rồi thôi.
-Thì sao? - tiếp tục lạnh lùng.
-Chắc là... anh không quên đó chứ!? - Tần Tử Anh e dè hỏi.
-Cô không tin tôi? - Lạc Thiếu Hạo đưa mắt sang nhìn Tần Tử Anh, mặt anh tối sầm lại.
-Không... không có. - Tần Tử Anh cảm thấy nhiệt độ xung quanh giống như đang hạ xuống một cánh nhanh chống làm cô lạnh cả sống lưng.
-Vậy thì tốt.
Sau câu nói cuối cùng của Lạc Thiếu Hạo, không gian trong chiếc xe ô tô lại trở nên yên lặng đến đáng sợ.
[....................................................]
*Trường ĐH Marry.
Chiếc xe ô tô dừng lại trước cổng trường ĐH Marry khiến ai cũng phải ngó nhìn một cái. Từ trong xe, Lạc Thiếu Hạo nhẹ nhàng bước ra, tay của anh còn đang dìu lấy Tần Tử Anh theo cùng.
Mạc Trường Hân đứng gần đó vừa nhìn thấy Tần Tử Anh liền chạy lại.
-Tử Anh, chân của cậu vì sao mà ra thành như vậy? - Mạc Trường Hân đỡ lấy Tần Tử Anh, cô lo lắng hỏi.
-Không sao đâu, mình chỉ là bị té ngã thôi mà. - Tần Tử Anh nhỏ giọng trả lời, cô rời khỏi cánh tay của Lạc Thiếu Hạo mà bám vào người Mạc Trường Hân.
-Còn vị này là... - Mạc Trường Hân đưa mắt nhìn thấy Lạc Thiếu Hạo thì quay sang hỏi Tần Tử Anh.
-À, anh ấy chính là người đã giúp mình ngày hôm qua. - Tần Tử Anh vui vẻ nói rồi quay sang Lạc Thiếu Hạo. -Anh nhớ những gì mình đã hứa chứ, thôi tôi vào lớp trước nha. Tạm biệt. - nói rồi Tần Tử Anh xoay người bước đi cùng Mạc Trường Hân.
Lạc Thiếu Hạo bị Tần Tử Anh bỏ lại một mình, anh đứng đó nhìn theo bóng lưng Tần Tử Anh cho đến khi khuất hẳn rồi mới quay người theo hướng phòng hiệu trưởng mà đi.
Lạc Thiếu Hạo bước vào phòng hiệu trưởng, chẳng biết anh làm gì hay nói gì trong đấy mà cứ nghe thấy loáng thoáng tiếng 'dạ', 'vâng' của ông hiệu trưởng hờ. Năm phút sau, Lạc Thiếu Hạo với bộ mặt lạnh lùng bước ra để lại người sau lưng toát cả mồ hôi hột. Anh đi đến bên chiếc xe ô tô của mình rồi ngồi vào trong và phi thẳng đến công ty.
[....................................................]
Trên lớp, Tần Tử Anh và Mạc Trường Hân cứ ngồi huyên thuyên mãi. Tần Tử Anh cũng đã an tâm hơn phần nào về lời hứa của Lạc Thiếu Hạo, cô cũng không còn cảm thấy lo lắng về bài kiểm tra sắp tới nữa.
-Tử Anh à, người đàn ông đó không phải là người đàn ông chúng ta đã gặp ở quán bar lần trước sao? - Mạc Trường Hân cảm thấy Lạc Thiếu Hạo trông quen quen nên nghi ngờ hỏi Tần Tử Anh.
-Ờ, phải a. Thì sao hả? - Tần Tử Anh nghi hoặc hỏi ngược lại, tại sao Mạc Trường Hân lại đề cập đến chuyện này chứ?
-Vậy tại sao cậu lại đi chung với anh ta tới trường? Hai người có quen biết với nhau à? - Mạc Trường Hân hứng thú tiếp tục hỏi hang. Cô thật sự hứng thú với chuyện Tần Tử Anh quen biết với người đàn ông lạ mặt đó nha.
-Trường Hân à, mình biết cậu đang nghĩ đến chuyện gì đó nha, nhưng mà mình và anh ta thật sự không có gì hết. Mình chỉ là tình cờ xỉu trước cổng nhà của anh ấy nên anh ấy rộng lòng giúp đỡ mình thôi. - Tần Tử Anh chau mày trả lời. Cô là bạn thân lâu năm của Mạc Trường Hân và cô cũng biết được phần nào trí tưởng tượng của Trường Hân là vô cùng phong phú nên Tần Tử Anh đành phải giải thích cặn kẽ cho Mạc Trường Hân thông suốt mọi chuyện.
-Thật vậy không đó, mình thấy anh ta rất là quan tâm đến cậu đó nha. Á, mà hình như mình đã thấy anh ta ở đâu rồi thì phải? - Mạc Trường Hân tay xoa xoa cằm suy nghĩ, cô có cảm giác như đã thấy Lạc Thiếu Hạo ở đâu rồi mà không tài nào nhớ ra. Trong ký ức của Mạc Trường Hân, cô đã từng thấy Lạc Thiếu Hạo, đã thấy từ trước lúc cô gặp anh ở quán bar lần trước.
Chuyện ở quán bar mấy hôm trước, Mạc Trường Hân cũng không nhìn thấy rõ mặt của Lạc Thiếu Hạo cho lắm nên cô cũng không có cảm giác gì và khi bây giờ gặp lại cô mới có cảm giác đó.
-À phải rồi, anh ta chính là người nổi tiếng đó nha. - Tần Tử Anh bỗng sực nhớ tới thân phận đặc biệt của Lạc Thiếu Hạo nên lên tiếng bày tỏ với Mạc Trường Hân.
-Vậy sao? Chắc có lẽ mình đã thấy anh ta ở trên báo hay trên tivi rồi đó. Vậy anh ta là ai thế? - Mạc Trường Hân đoán mò, nhưng cô rất tự tin vào phán đoán của mình.
-Anh ta chính là Lạc Thiếu Hạo, tổng giám đốc của công ty đá quý đứng đầu đất nước ta đó. - Tần Tử Anh tròn mắt trả lời.
-À thì ra là vậy. Nhưng mà theo mình biết thì công ty của anh ta đã đứng vào top 3 công ty đứng đầu thế giới rồi đó. - Mạc Trường Hân bày tỏ hiểu biết của mình cho Tần Tử Anh nghe.
-Thế sao, vậy là mình không để ý rồi. - Tần Tử Anh lơ đãng nói.
-Thôi, cô vào lớp rồi, ra chơi chúng ta nói chuyện tiếp. - Mạc Trường Hân nói rồi quay về chỗ ngồi của mình.
Đến giờ học, cô giáo bước vào lớp. Lúc nãy cô vừa mới đi gặp thầy hiệu trưởng xong, thầy bảo hôm nay không cần thiết phải cho lớp này kiểm tra, điều này khiến cô không khỏi tò mò, thắc mắc.
-Hôm nay lớp các em không cần phải làm bài kiểm tra, vì một số lí do nên cô không thể soạn đề kịp, vậy để hôm sau chúng ta sẽ làm bài kiểm tra nhé. Bây giờ thì tiếp tục bài học mới nào. - cô giáo viện ra một lí do để biện hộ ình rồi quay lên bảng viết tên bài học mới.
-Vậy là không kiểm tra thật rồi, anh ta cũng uy tín phết nhỉ. - Tần Tử Anh cảm thán nghĩ thầm trong đầu. Lần này cũng nhờ có Lạc Thiếu Hạo mà cô thoát khỏi bài kiểm tra lần này, cô phải cảm tạ anh mới được.
*End Chap 12*
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...