Ác Ma Anh Hùng


Vương Bằng tức giận, mặc kệ tất cả, muốn xuống liều mạng với Nhậm Kiệt ngay tại chỗ.

Không có ai bẩn thỉu như vậy cả, cái gì không được vứt rác bừa bãi xuống sông.

Điều này rất không thích hợp!
Nhậm Kiệt ngược lại vui mừng, bởi vì chỉ trong một lúc anh đã kiếm được rất nhiều sương trắng trên người Vương Bằng.

Đúng lúc có chết hay không thì trên mặt cầu có một cơn gió thối ngang, chân Vương Bằng vốn đã nhũn, bị gió thổi qua, chân trượt ngữa ra sau,ngã thẳng xuống cầu.

“Á!!! Cứu…”
Cảnh tượng đột ngột này khiến cho tất cả mọi người đều giật mình run rẩy!
Nhậm Kiệt trợn mắt, lao về phía trước, gần như là theo bản năng, dưới bàn chân tóe ra vài tia lửa chói mắt.

“Ầm” một tiếng, đôi giày phát nố ngay tại chỗ, ngay cả mặt đường trải nhựa cũng nứt ra vệt đen.

Mượn lực đẩy này, Nhậm Kiệt lao về phía trước nhanh như chớp, đưa tay tóm lấy Vương Bằng.

Không phụ sự mong đợi của mọi người, một tay tóm được điện thoại!
… Của Vương Bằng!
“Á á á! Điện thoại, điện thoại của tôi! Đừng xem nhật ký trình duyệt của tôi!”
Nhưng Nhậm Kiệt không bỏ cuộc, bám chặt vào lan can, tóm lấy Vương Bằng đang rơi xuống sông.

Khoảnh khắc tiếp theo, chỉ thấy bàn tay trái trực tiếp tách ra khỏi cổ tay, bật ra, toàn bộ tay trái đều bắn ra ngoài.

Cực kỳ chính xác, một tay tóm lấy chồ hiểm của Vương Bằng, khóa chặt.

“Ôi ôi!”
Tiếng kêu thảm thiết như tiếng lợn bị giết vang lên.

Chỉ thấy cả người Vương Bằng đều bị cánh tay robot treo lơ lửng trên không, hai mắt lồi ra, nước mắt chảy dài, giãy giụa dữ dội!

“Buông tay! Mẹ nó cậu mau buông tay ra! Cậu nắm vào đâu đấy hả?”
Bây giờ toàn bộ trọng lượng cơ thể của mình đều tập trung vào phần nhỏ bé đó.

Nhân viên an ninh trật tự và đám đông chứng kiến ùa lên vây quanh, cúi đầu nhìn xuống cầu với vẻ mặt sợ hãi, run rấy dữ dội.

Quá tàn nhẩn!
Như vậy còn dùng được không?
Nhậm Kiệt cũng sửng sốt, cánh tay robot của mình lại còn có chức năng này ư?
“Đừng lo, tôi sẽ kéo anh lên.


Vừa nói, vừa thu hồi cánh tay robot.

Vương Bằng:???
Trong một lúc, anh ta kêu càng thảm hơn.

Kéo lên? Vậy còn không phải kéo dài ra ư?
“A a a! Buông ra! Tôi cầu xin cậu, thả tôi xuống đi, mẹ nó tôi thà ngã chết còn hơn, đừng cứu!”
Vẻ mặt Nhậm Kiệt nghiêm túc:
“Nói bậy! Một mạng sống ở ngay trước mắt, thân là lính cứu hỏa, trách nhiệm trên người không cho phép tôi buông tay!”
Vương Bằng đã trợn mắt:
“Vậy cậu kéo nhẹ chút đi?”
Chỉ thấy Nhậm Kiệt nở nụ cười ngượng ngùng:
“Xin lỗi nhé, đây là tay mới của tôi, còn dùng chưa quen, tôi nhanh lắm, anh chịu đựng một chút.


Khoảnh khắc này, Vương Bằng thật sự cảm nhận được cái gì gọi là sống không bằng chết…
Ngay cả nhân viên an ninh trật tự cũng che mặt lại.

Cái gì tay mới há!

Lính cứu hỏa cứu người luôn thô bạo như vậy sao?
Vì vậy, trong ánh mắt sợ hãi của mọi người và tiếng kêu thảm thiết của Vương Bằng, cuối cùng Nhậm Kiệt cũng kéo được người lên.

Trong thời gian này, sương trắng kia liên tục phát ra, tất cả đều chạy vào trong không gian Kính Hồ.

Chỉ thấy Vương Bằng cuộn tròn dưới đất giống như con tôm, nhìn Nhậm Kiệt với gương mặt đầy giận dữ, tuy nhiên đã được nhân viên an ninh trật tự đỡ dậy.

“Đừng để tôi biết cậu tên là gì!”
Nhậm Kiệt cười:
“Tôi tên Nhậm Kiệt! Không cần cảm ơn tôi đâu, người anh em, là người được Nhậm Kiệt tôi đích thân cứu, nói thế nào thì anh cũng coi như là một thanh niên ưu tú, hãy sống thật tốt, quên quá khứ và ôm lấy ngày mai đi!”
Nói xong, Nhậm Kiệt tự nhiên xoay người rời đi.

Tục ngữ có câu, chuyện đã xong chỉ cần phủi sạch quần áo, giấu đi khuyết điếm và phẩm hạnh của mình.

Nếu không phải một chiếc giày bị nổ tung, cộng thêm bàn chân đen thui, khi đi một cao một thấp, thì thật sự cũng có chút đẹp trai.

Vương Bằng tức điên!
Thanh niên ưu tú là cái quỷ gì?
Thanh niên ưu tú là tính như vậy sao?
Sau này đừng để tôi gặp được cậu!
“Đi! Theo chúng tôi quay lại hội trường, lập biên bản!”
Thanh niên ưu tú Vương Bằng tức giận:
“Đi bệnh viện trước đã!”
Nếu không đi bệnh viện nữa thì mình sẽ trở thành Vương Bằng mất chim mất!
Trên đường trở về, Nhậm Kiệt có chút vui vẻ, cuối cùng bán thân cũng hiểu được sương trắng kia là gì.

Có lẽ chính là sức mạnh cảm xúc.

Cho nên trái linh hồn ác quỷ mới liên tục nuốt chửng sương mù cảm xúc đó!

Sở dĩ bản thân luôn không bị ảnh hưởng bởi nguồn gốc tội lồi ma quỷ, có lẽ là vì sương mù cảm xúc.

Chỉ cần mình tiếp tục nuôi dưỡng, duy trì tổng lượng sương mù cám xúc trên mặt hồ thì sẽ không bị linh hồn ác quỷ nuốt chửng, bản thân có lẽ sẽ không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ nguồn gốc tội lỗi ma quỷ nào.

Còn việc thu thập sương mù cảm xúc cũng rất đơn gián.

Chỉ cần người bên cạnh mình xuất hiện thay đổi cảm xúc nghiêm trọng, cho dù là đau khổ, buồn bã, tức giận thậm chí là vui vẻ.

Nhưng hễ có sự thay đổi cảm xúc nghiêm trọng vượt quá thường ngày thì mình cũng có thể thu thập được.

Cho dù trước đây bản thân từ lò thiêu xác trở thành người sống vần anh dũng cứu người đàn ông nhảy cầu, cũng đã chứng minh được điểm này.

Chỉ là chưa hiểu rõ được phạm vi thu thập này rốt cuộc bao lớn.

Không biết những người có khế ước với ma quỷ khác có loại khả năng này hay không, nhưng chị Nặc Nhan đã nói, dường như những người có khế ước với ma quỷ đều dùng sức mạnh câm xúc của chính mình đế cho linh hồn ác quỷ nuốt chửng.

Chưa từng nghe nói thu thập cám xúc của người khác?
Hiếu rõ được nguyên lý cuối cùng Nhậm Kiệt cũng thở phào, chỉ cần bản thân duy trì thu thập sương mù cảm xúc thì sẽ không bị ảnh hưởng bởi nguồn gốc tội lồi của ma quỷ.

Dù sao anh cũng không muốn trở thành một kẻ biến thái như Nặc Nhan!
Và dường như cũng không phải rất khó đế thu thập sương mù cảm xúc.

Nghĩ đến đây, trong mắt Nhậm Kiệt lóe lên ý chí chiến đấu hừng hực, đợi đến khi mình chính thức thức tỉnh, có sức mạnh mạnh mẽ hơn thì nhất định có thế làm được nhiều việc cùng một lúc, kiếm được nhiêu tiền hơn phải không?
Trên đường Nam Sơn vòng ngoài khu 69, ánh đèn đường mờ ảo chiếu vào khu phô’ hỗn loạn, những khu chung cư cũ kỹ chen chúc nhau, kín gió…
Trên ban công phơi đầy quần áo, đủ loại màu sắc, một hơi thở đậm mùi vị cuộc sống phả vào mặt!
Đây chính là nơi Nhậm Kiệt đã ở mười năm, một khu dân cư cũ kỹ, đổ nát và nhỏ bé…
Chỉ thấy Nhậm Kiệt đi đến phía dưới một khu dân cư cũ kỹ và đố nát, nơi có những bức tường đang bong tróc.

Tâng một có rất nhiều cửa hàng, như siêu thị Song Mãn Ý, bữa sáng Cương Tử, có điều lúc này tất cả cửa cuốn đều hạ xuống…
Và chỉ có một cửa hàng duy nhất lúc này còn sáng đèn biển hiệu, chưa đóng cửa…
Phía trên viết vài chữ lớn:
“Tiệm giặt là An Ninh”
Nhậm Kiệt đưa chân bước vào, cửa hàng rộng hơn hai mươi mét vuông, trông rất ngăn nắp, hai bên là từng hàng máy giặt cũ kỹ đang kêu ‘âm ầm…
Cây phơi quần áo treo đầy quần áo và chăn nhung đã giặt sạch.


“Dì An Ninh còn chưa nghỉ sao?”
Nhậm Kiệt thở dài, quay đầu thuần thục kéo cửa cuốn xuống, tắt đèn biển hiệu…
Cánh cửa này… là để cho mình.

Đi đến bên trong, đi theo cầu thang lên tầng hai, ánh mắt nhìn qua hành lang chật hẹp.

Thì thấy một người phụ nữ gầy gò đeo tạp dề, đang dùng tay vặn quần áo trước máy giặt…
Bởi vì quanh năm dính nước mà da tay nứt nẻ, đầu ngón tay quấn rất nhiều băng dính, trên đỉnh đầu lấm tấm mồ hôi…
Trong giỏ đựng đồ giặt còn rất nhiều quần áo chưa giặt.

Tuy người phụ nữ đã ba bổn mươi tuổi, nhưng có vẻ ngoài ưa nhìn, có điều trên mặt lại đầy gian nan vất vả của cuộc sống!
Dường như nghe thấy tiếng, An Ninh quay đầu lại nhìn Nhậm Kiệt, trên mặt nở nụ cười dịu dàng…
“Tiểu Kiệt, về rồi à? Dì đế cơm tối cho con trong tủ lạnh đấy, lát tự ăn nhé…”
Trong lòng Nhậm Kiệt thắt lại, mũi hơi chua xót…
“Cũng đã muộn vậy rồi, sao dì còn chưa nghỉ? Yêu Yêu đâu?”
An Ninh cười: “Ngủ rồi, hôm nay nó ngủ rất sớm.


Vừa nói, Nhậm Kiệt vừa đi qua hành lang, cầm quần áo đã giặt trong giỏ đựng đồ giặt lên!
Ánh mắt An Ninh tràn đầy bất đắc dĩ: “Con đừng làm nữa, ngủ sớm một chút đi, huấn luyện của sở cứu hỏa rất mệt phải không? Lão Vệ có quan tâm đến con nhiều không?”
Nhậm Kiệt cười nói: “Giặt xong sớm nghỉ sớm, chú Vệ rất quan tâm đến con, chuyển chính thức là chuyện sớm muộn…”
Nhắc đến chuyện này, ánh mắt An Ninh tối sầm, sau đó giả vờ như vô tình nhắc đến: “Tiểu Kiệt, hôm nay dì lại nhận được thông báo nhập học của ba trường đại học danh tiếng, Thanh Hoa Bắc Đại đều gọi điện đến, còn nói có thể miễn học phí đại học…”
“Kỳ nghỉ hè còn chưa qua, cũng chưa đến thời gian đăng ký, con thật sự không suy nghĩ thêm một chút sao? vẫn là nên đi học…”
Nhậm Kiệt lắc đầu mỉm cười: “Dì An Ninh, dì đừng khuyên con, con đã 18 tuổi rồi, có quyền quyết định cuộc đời của mình, không vào đại học cũng có thể học…”
“Vả lại làm lính cứu hỏa cũng không phái không có tương lai, lương cũng rất cao mà.


Mắt An Ninh hơi đỏ lên: “Nhưng mà làm lính cứu hỏa quá nguy hiếm, cái nhà này đã rất liên lụy đến con rồi, dì không thể để cho cuộc đời của con bởi vì cái nhà này mà…”
Nhưng còn chưa nói xong, Nhậm Kiệt đã ngắt lời:
“Nếu nói liên lụy cũng nên là con đã liên lụy dì và Yêu Yêu…”
“Tiểu Kiệt…”
“Được rồi dì An Ninh, đừng nói chuyện này nữa, nghe nói Lão Vương nhà bên sắp có đứa thứ hai à?”
Đêm khuya, hai người trò chuyện về cuộc sống thường ngày, âm thanh của những lời nói vụn vặt trôi qua cửa số bay đi rất xa… rất xa….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui