Sau khi ma hóa, không kịp thời trả cái giá phải trả, thì sẽ bị bệnh dấu ấn ma.
Nhưng bây giờ, nó vẫn không phải là trạng thái đã thanh toán.
Nói cho cùng cái giá "làm cho người ta rơi lệ" vốn rất chung chung, cũng không có quy định rốt cuộc làm cho bao nhiêu người rơi lệ mới được tính.
Chẳng lẽ hai người khóc vẫn chưa đủ?
Nhậm Kiệt trừng mắt:
“Khóc đi! Tất cả khóc lớn tiếng cho ông đây! Là tao đánh chưa đủ tàn nhẫn? Hay đang khinh thường tao?”
"Cái cô nóng bỏng hói đầu kia, nếu không khóc, tôi đốt trụi lông mày cô đấy, cái tên mập mạp chết tiệt, cha mày chết mày khóc thế nào thì giờ mày khóc thế đó cho tao."
Người đàn ông giàu có đã sắp sụp đổ, vẫn còn dùng mặt mình đánh vào tay Nhậm Miệt, anh hoàn toàn không động đậy thì hay rồi?
Hơn nữa cha tôi đã chết, tôi sẽ vui vẻ sao?
Đây là sở thích biến thái gì vậy?
Trong lúc nhất thời hai người khóc càng luac càng dữ dội, có thể so với khóc tang.
Còn ánh mắt của Nhậm Kiệt lại rơi vào trên người Vương Diễu.
'Túm anh ta lại, sau đó đấm một quyền vào sống mũi anh ta.
Sống mũi Vương Diễu gãy, nhưng anh ta vẫn dựa vào tường trừng mắt nhìn chằm chằm Nhậm Kiệt.
Nhậm Kiệt trừng mắt.
"Sao mày có khóc không?”
Vương Diễu cần răng: “A ~ đàn ông sinh ra trong trời đất, đầu đội trời chân đạp đấy! Đàn ông không thể dễ dàng rơi nước mắt, tao chưa bao giờ khóc kể từ sau năm tuổi."
"Hôm nay rơi vào tay mày, tao chịu thua, nhưng tao không tin mày dám giết tao! Lại đây? Mày ra tay đi?”
Nhậm Kiệt nhướng mày, hôm nay còn gặp phải một cái tên cứng cỏi?
Vì thế cánh tay robot nhảm ngay mặt Vương Diễu.
“Cú đấm piston robot!”
Piston của cánh tay robot đánh tới đánh lui một chỗ nên vào mặt Vương Diễu, một hàm răng trảng bay loạn xạ.
Nhưng mà một chuỗi pháo điện nhỏ bản xuống, thu thập rất nhiều sương mù cảm xúc, mặt cũng sưng thành đầu heo.
Vương Diễu vẫn không khóc.
Nhậm Kiệt lúc này đã rốt ruột rồi, trực tiếp dùng nằm đấm piston nhắm vào người Vương Diễu, nện điên cuồng!
“Mày đây là lấy trứng đánh sắt!”
Hai mắt Vương Diễu lồi lên, đau đến mức đá chân bức tóc, đây là kiểu cực hình nhân gian gì vậy?
Nắm đấm ra đòn chí mạng à?
“Ah hahaha, đánh đi! Mày đánh đi! Đánh hư rồi cùng lắm thì ông đây lắp máy móc, càng mạnh hơn trước!”
"Mày có thể đánh bại xác thịt của tao, nhưng mày không.
bao giờ có thể đánh bại được linh hồn của tao..."
Lời còn chưa dứt, Nhậm Kiệt sốt ruột điên cuồng dựng hai ngón tay lên, đâm vào mắt Vương Diễu.
"Aaal! Mắt tôi! Mắt tôi ~"
Lần này Vương Diễu không chịu nổi nữa, che mắt lăn lộn trên mặt đất, cuối cùng nước mắt cũng chảy ra từ khóe mắt.
Lời thì thầm của ác ma vang lên trong lòng Nhậm Kiệt.
"Cái giá: Đã trải"
Cảm giác nguy cơ khó hiểu kia biến mất, Nhậm Kiệt lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Lập tức biểu cảm cổ quái, cái này cũng được?
Bất kể dùng biện pháp gì cứ cho người khác khóc hết là được?
Nhậm Kiệt híp mắt, dùng móng tay đao kề vào cổ người đàn ông giàu có.
"Cảnh cáo mày lần cuối, đừng đến nữa, nếu không lần sau sẽ không tha cho mày dễ dàng như vậy đâu!"
"Tiệm giặt ủi An Ninh tuy nhỏ, nhưng nó là cả thế giới của †ao, nếu mày dám đụng vào nó, tao sẽ khiến cho mày mất hết tất cả!"
Người đàn ông giàu có liên tục gật đầu, nước mắt dàn giục ở vành mắt.
"Có thể...!có thể để chúng tôi đi được không?”
“Cút đi!”
Ba người liên tục bò ra ngoài.
“Chờ chút!”
"Sao...!Sao vậy? ”
"Cởi quần áo ral"
Nhìn bộ dáng trần trụi của Nhậm Kiệt, khuôn mặt của người đàn ông giàu có hoàn toàn trăng bệch, anh...!anh không phải muốn muốn đổ chút mồ hôi đấy chứ?
Không có hứng thú với mấy cô gái sexy? Vậy thì với...
Rít ~
“Cởi!"
Ba phút sau, dưới ánh mắt chăm chú của hàng xóm láng giềng, toàn thân ba người dính đầy khói lửa như chuột đen lao
ra khỏi ngõ nhỏ, chui vào trong xe, sau đó đạp ga bỏ chạy.
Và không lâu sau, Nhậm Kiệt mặc váy ôm body, khoác áo vest rách nát đi ra từ trong con ngõ nhỏ!
Hàng xóm láng giềng há hốc miệng, căm rơi xuống đất.
Vãi!
Trong thời gian ngắn ngủi, trong con ngõ nhỏ rốt cuộc đã xảy ra chuyện táng tận lương tâm gì.
Nhậm Kiệt cũng không còn cách nào khác, mỗi lần bốc cháy quần áo trên người cũng bị cháy sạch.
Đánh nhau tốn quần áo quá phải không? Sau này phải khống chế tốt phạm vi cháy mới được.
Nhiều người nhìn như vậy, mình cũng không thể trần truồng trở về?
Mặt dày xông về tiệm giặt ủi An Ninh, Đào Yêu Yêu thấy bộ trang phục này của Nhậm Kiệt, lập tức bật cười.
“Phốc phốc...!Hahahaha ~ quần áo phụ nữ...”
Nhậm Kiệt tức giận nện Đào Yêu Yêu một cái:
"Cười cái rằm? Bản thân cũng ngã cầu thang, còn không đau không? Lần sau nếu có chuyện như vậy, nói sớm để anh xử lý”
An Ninh có chút lo lắng: "Bọn họ..."
Nhậm Kiệt nhẹ nhàng an ủi: "Không sợ, không dạy cho.
bọn họ một bài học, rắc rối sẽ nối tiếp rắc rối, thời buổi này, người hiền bị người bắt nạt, cưỡi tốt sẽ bị người khác cưỡi!”
"Cứ luôn nhẫn nhịn không đổi được tôn nghiêm, nếu bọn họ lại tới gây rối, trực tiếp báo cảnh sát!"
"Con thu xếp đồ đạc đi làm, trưa không về ăn cơm, Yêu 'Yêu ~ tối về anh sẽ mang đồ ăn ngon cho em ~”
Lúc này An Ninh mới gật đầu, nếu hôm nay không có Tiểu Kiệt, thật không biết nên làm cái gì bây giờ, dù sao chuyện cũng đã xảy ra thì cứ mở cửa buôn bán như thường thôi.
Nhậm Kiệt tắm rửa, thay quần áo mới, tuy răng vừa rồi ở trên người ba người làm cho rất nhiều sương mù cảm xúc, nhưng trong không gian Kính Hồ cũng không còn bao nhiêu...
Một khi sương mù cảm xúc bị nuốt chửng không còn nữa, chắc mình lại sẽ hóa thân thành một kẻ biến thái.
Vẫn nên nghĩ cách làm nhiều hơn một chút mới được.
Hơn nữa đối với cái giá phải trả cho việc ma hóa, vẫn phải chuẩn bị nhiều hơn, nếu không chờ đến khi thật sự phải trả làm hỏng chuyện cũng không tốt.
Hạ quyết tâm, Nhậm Kiệt lập tức vọt vào phòng bếp, bên trong truyền đến tiếng dao cắt, tiếng ép nước.
Sau khi chuẩn bị xong, Nhậm Kiệt mang theo cặp đi ra ngoài, hôm nay có hơn mười công việc làm thêm.
Đi trên đường, Nhậm Kiệt lại nhớ tới đẳng cấp của mình vẫn còn quá thấp, nếu lỡ người đàn ông giàu có kia lại tìm chiến binh gen đẳng cấp cao đến tìm mình gây phiền phức nữa.
Ứng phó không được thì khó chịu.
Chiến binh gen dựa vào hấp thu linh khí để tu luyện phải không?
Linh khí...!Linh khí? Nhậm Kiệt đột nhiên cứng đờ.
Mẹ kiếp!
Linh khí? Đúng a?
Ông đây cho đến bây giờ, vì sao không cảm nhận được chút linh khí nào vậy?
Cái này còn tu luyện cái rằm gì? Làm thế nào để nâng cấp.
Đột nhiên, Nhậm Kiệt nghĩ đến một khả năng.
Lúc này nhắn tin cho lão Tư Cơ.
Anh Kiệt: "Tôi có một người bạn, cho tôi hỏi, người có kế ước với ma quỷ không phải cần dùng ma khí tu luyện chứ?”
(Bạn: Hỏi giúp tôi) ảnh chụp màn hình Lão Tư Cơ: (???) Chậc chậc ~
"Nhảm nhí! Nếu không vì sao gọi là Ma Khế Giả (người có kế ước với ma quỷ) chứ?”
Nhậm Kiệt trợn tròn mắt.
Đúng như vậy sao?
Mình đi đâu để làm ma khí?
Phải biết rằng, tất cả linh khí trên Lam Tinh đều đến từ
Linh Tuyền 12, sau đó xuất hiện ma vực Thời Không, dần dần thành hình ma vực Đấng Thiên.
Ăn mòn linh tuyền ma hóa thành ma tuyền.
Trước mắt, Ma vực Đấng Thiên có được năm tòa ma tuyền, nhân loại có hai tòa linh tuyền, yêu tộc có ba tòa, linh tộc hai tòa.
Ma khí chỉ tồn tại trong Ma vực Đãng Thiên, trong lãnh thổ nước Đại Hạ tràn ngập linh khí, chỉ có một lượng nhỏ ma khí tự do.
Nhỏ đến mức Nhậm Kiệt cũng không cảm ứng được.
Muốn lấy được ma khí, trừ phi đến chiến trường chủng tộc, hoặc là lấy được ma tỉnh khai thác từ trong ma khoáng*.
(*Khoáng: hầm mỏ)
Bấy luận là phương pháp nào cũng không phải cách Nhậm Kiệt hiện tại có thể làm được?
Giờ khắc này, ý thức của Nhạ Kiệt đứng trên Kính Hồ, bất đắc dĩ nhìn về phía cây Ác Quỷ.
"Muốn đi đâu lấy ma khí? Đây không phải là hại người saơ
Nhưng đúng lúc này, dường như cảm ứng được ý chí của Nhậm Kiệt, cây Ác Quỷ trực tiếp cắn nuốt sương mù cảm xúc còn sót lại trên Kính Hồ.
Ngay sau đó, trong thân thể anh phát ra lực hấp thu siêu mạnh, hút rất nhiều linh khí vào không gian Kính Hồ.
Thông qua việc chuyển đổi của cây Ác Quỷ, sau khi hóa thành ma khí đen kịt, rót vào thân thể Nhậm Kiệt.
Đẳng cấp của Nhậm Kiệt trực tiếp từ Thức Tỉnh Nhất Đoạn, trực tiếp thăng lên Thức Tỉnh Tam Đoạn.
Sau đó, do đã tiêu thụ hết sương mù cảm xúc cho nên ngừng hấp thụ và chuyển đổi.
Nhậm Kiệt bối rối đứng ngay tại chỗ, sau đó biểu cảm trên mặt dần dần trở nên quỷ dị.
Hắc hắc ~
Biến thái ~ online rồi!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...